Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 799
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:13:12
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
799. Cái giọng điệu, cách hành xử, quả thực rất giống tiểu sư muội thứ hai đó!
Trên mặt Thẩm Chỉ Lan vẫn luôn treo nụ cười nhàn nhạt, dường như chẳng hề để tâm chuyện Phượng Khê có phá được kỷ lục của nàng hay không. Thậm chí khi đám người ở Lưu Quang Thành nói quá đà, nàng còn ra vẻ rộng lượng, lên tiếng nói giúp Phượng Khê vài câu.
Lời còn chưa dứt, nàng càng tỏ vẻ "thiện lương", đám người Lưu Quang Thành lại càng tin chắc Phượng Khê là kẻ chẳng ra gì.
Thời gian trôi qua, bọn họ lại càng tin tưởng chắc nịch rằng Phượng Khê sẽ dừng lại ở tầng đèn phù thứ 250. Miệng lưỡi cũng vì vậy mà ngông cuồng hơn, thậm chí đã bắt đầu chia nhau số linh thạch phần thưởng.
Lúc này, trong động phủ luyện tâm đầy phù văn, Phượng Khê vừa chợp mắt xong một giấc ngắn.
Nàng duỗi người, liếc nhìn vách đá trước mặt vẫn trống trơn chẳng có chữ nào, thản nhiên mở miệng:
“Ê, sai là sai, giấu giấu giếm giếm làm gì? Dám làm dám chịu, hào sảng thừa nhận không phải xong rồi à?
Ngươi yên tâm, ta đảm bảo không kể linh tinh ra ngoài đâu.”
Trên vách đá rốt cuộc cũng hiện chữ:
【Ngươi đảm bảo sẽ không nói ra thật chứ?】
Phượng Khê nhếch môi cười:
“Chỉ cần ngươi trả công bịt miệng ta đầy đủ, ta đảm bảo với ai cũng không hé môi nửa lời. Kể cả là mê sảng cũng không buột miệng.”
Trận linh: @%#@#%
Lời vô sỉ thế này mà ngươi cũng nói ra được à?!
Sau một hồi im lặng, trên bệ đá trước mặt hiện ra một đống hộp ngọc.
Phượng Khê đã bị lão sư gia keo kiệt kia dạy cho mấy bài học, giờ làm việc cẩn thận hơn hẳn. Nàng lần lượt mở ra kiểm tra từng cái, thấy bên trong toàn là dược thảo cấp Thiên, lúc này mới hài lòng nhét hết vào nhẫn trữ vật.
“Tiểu Linh à, ngươi yên tâm, ta là người giữ lời. Đảm bảo miệng kín như bưng.
Chúng ta đừng chậm trễ nữa, mở luôn cửa ải tiếp theo đi! Mà trước tiên, khen thưởng tầng 250 ngươi đưa trước cho ta.”
Trận linh: “……”
Vừa rồi ta cho ngươi từng ấy phần thưởng, ngươi còn tính toán thêm tầng 250?
Ngươi thật đúng là chỉ nhìn thấy được mỗi chữ "tiền" to đùng!
Dù trong lòng thầm rủa xả, trận linh vẫn ngoan ngoãn giao phần thưởng của tầng 250 cho Phượng Khê, rồi mở ra cửa ải tiếp theo.
Nội dung vẫn như các cửa trước: trận linh biểu diễn họa pháp của phù triện, Phượng Khê phải hoàn thành chế phù trong thời gian giới hạn.
Lần này, trận linh nghiêm túc hơn hẳn, sợ lại mắc phải sơ suất như trước. Nó đã hiểu ra rằng, chỉ cần thân phận không bị bại lộ, Phượng Khê có nhìn bao nhiêu lần, hoàn thành nhanh hay chậm cũng chẳng sao cả.
Nghĩ vậy rồi, nó lại cảm thấy số lần Phượng Khê xem càng ít càng tốt, như thế càng đỡ mệt.
Phượng Khê đôi khi còn tranh thủ tám chuyện với nó:
“Tiểu Linh à, ngươi xem ta chỉ cần ngươi biểu diễn hai lần là có thể làm xong phù triện, tiết kiệm cho ngươi bao nhiêu thời gian chứ?
Ngươi nhìn lại mấy đệ tử khác xem, tốn công tốn sức của ngươi biết bao nhiêu!
Tục ngữ nói thời gian là sinh mệnh!
Bọn họ đang mưu sát ngươi đó biết không?
Nhất là cái cô Thẩm Chỉ Lan kia, nghe nói ở đây luyện hơn một tháng rồi! Nàng đây là sợ ngươi chưa c/hết à?!”
“Nếu chuyện lúc nãy mà rơi vào tay nàng, đừng nói ngươi trả công bịt miệng, có quỳ xuống cầu xin, nàng cũng chẳng đồng ý đâu!
Vì nàng thích nhất là dẫm lên người khác để nâng giá trị bản thân mình mà!”
“Ngươi không tin thì lần sau nàng vào lại, ngươi thử là biết liền!”
…
editor: bemeobosua
Trận linh nghe nửa ngày, tóm lại được ý chính:
Phượng Khê với Thẩm Chỉ Lan có thù, nên mới cố tình bôi nhọ đối phương.
Hừ, ta mới không dễ bị lừa đâu!
Nó vừa nghĩ thế, Phượng Khê đã nói tiếp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-799.html.]
“Tất nhiên, lời ta nói chỉ là một phía thôi. Nàng ta là người thế nào, vẫn phải dựa vào chính ngươi quan sát mà đánh giá.
Ta tin một Tiểu Linh thông minh như ngươi nhất định sẽ nhận ra sự khác biệt giữa ngoài mặt và bản chất thật sự, nhìn thấu được sự ác độc ẩn sau vẻ ngoài ‘hiền lành’ kia.”
Trận linh thầm nghĩ: Đó là đương nhiên rồi!
Ta thông minh như vậy, sao bị Thẩm Chỉ Lan lừa được chứ!
Đó chính là một nữ nhân gian xảo giả tạo!
… Khoan đã, không đúng, sao ta lại thấy hình như mình lại bị cái đồ đáng ghét Phượng Khê dắt mũi rồi thì phải?
Phượng Khê không trông mong chỉ mấy câu nói suông là khiến trận linh tin nàng, nhưng kẻ đến trước luôn chiếm lợi thế. Hơn nữa, trong lòng trận linh vốn đã mang thành kiến và nghi ngờ Thẩm Chỉ Lan, nếu sau này nàng ta lại bước vào, kiểu gì cũng khó mà ăn trái ngọt cho nổi.
Nàng chơi trò tâm lý chút cũng không hề chậm trễ, từng trận phù đèn lại lần lượt sáng lên…
Bên ngoài Lưu Quảng Thành, đám người nhìn cảnh đó mà mắt đều trợn tròn kinh ngạc!
Họ thật sự không hiểu vì sao mỗi lần Phượng Khê làm nhiệm vụ thí luyện, số lượng phù đèn lại tăng vùn vụt đến thế?
Nếu không có Đoạn trưởng lão tức giận can thiệp, chắc họ đã la ó lên cho rằng Vạn Phù Luyện Tâm Động có vấn đề rồi.
Thẩm Chỉ Lan dù trong lòng tức tối nhưng vẻ mặt vẫn giữ bình tĩnh, còn nhẹ nhàng nói với đám người Lưu Quảng Thành:
“Phượng Khê thi thố ở Bắc Vực mấy lần thí luyện cũng gặp tình huống tương tự, có thể nàng vận khí đang rất tốt.”
Vừa dứt lời, đám người Lưu Quảng Thành đồng loạt phản bác:
“Vận khí tốt? Ta cho là nàng chơi mánh khóe gian lận chứ gì?!”
“Đúng vậy! Ta nghi nơi này chắc chắn có kẻ tiểu nhân, nàng dùng thủ đoạn bẩn thỉu để giành lấy danh tiếng, sớm muộn cũng sẽ lòi mặt, sẽ thân bại danh liệt!”
“Chỉ Lan sư muội, muội thật quá tốt bụng, giờ lại còn bênh vực nàng ta! Người như vậy không đáng để muội giúp đâu!”
…
Cảnh Viêm thoáng hiện một tầng sương lạnh trên mặt, nếu không có Quân Văn khẽ nháy mắt ra hiệu, chắc hắn đã chẳng còn coi đám bang nhân Lưu Quảng Thành ra gì.
Quân Văn đứng lên vận động tay chân rồi nói với Cảnh Viêm:
“Tứ sư huynh, sao có người đầu óc dài thế mà lại cứng đờ? Người ta nói gì cũng tin, không chút suy xét, không chút phán đoán năng lực, thế này không phải ngốc sao?
Nói tiểu sư muội dùng thủ đoạn gian lận?
Ngươi đừng bảo người Bắc Vực đều mù mắt đi!
Nói Phượng Khê thi thố mà gặp may? Một lần là may, hai lần là may, nhiều lần đều là may?
Nếu cứ tính thế thì chẳng phải là vận khí tốt thật sao? Mà vận khí tốt cũng là một phần thực lực đó!
Điều đó chứng tỏ tiểu sư muội là đứa con được Thiên Đạo sủng ái, bằng không sao có thể ung dung ngộ đạo, thi thố như chơi!
Có vài thằng ngốc không theo Thiên Đạo sủng ái, lại thích nhìn vào cái sao chổi lướt qua rồi mù quáng tin theo, thật đúng là thiếu trí tuệ!”
Lưu Quảng Thành nổi giận quát:
“Quân Văn, ngươi đang nói ai đấy?”
Quân Văn liếc hắn một cái:
“Nếu ta bảo chính là ngươi, ngươi chẳng phải đang ngồi đoán số chỗ ngồi à? Thừa nhận đi, ngươi là thằng ngốc!
Nếu ta bảo không phải ngươi, mà ngươi vẫn ngu ngốc mà hỏi ta, vậy có phải đầu óc ngươi có vấn đề không?”
Lưu Quảng Thành: “…”
Hóa ra chỉ cần ta nói, ta chính là thằng ngốc đó à?!
Hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Quân Văn, ngươi tìm ch/ết!”
Nói xong liền muốn lao vào đánh, Quân Văn nhanh trí né tránh chạy về phía Phan trưởng lão:
“Phan trưởng lão, hắn sợ thua cược nên đòi hủy cược kìa, ngài là người bảo đảm đánh cược, mau thu thập hắn lại!”
Cảnh Viêm có chút hoảng hốt.
Hắn chợt nhìn thấy tiểu sư muội đang ở đó.
Hắn thậm chí còn nghi ngờ Quân Văn là người được Phượng Khê giao nhiệm vụ quan sát!
Cái giọng điệu, cách hành xử, quả thực rất giống tiểu sư muội thứ hai đó!