Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 800

Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:13:14
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

800. Mộc Kiếm đời này cũng chưa từng nỗ lực đến thế.

Phan trưởng lão cảm thấy bản thân đúng là quá ngốc.

Trước giờ, hắn vẫn luôn nghĩ rằng ba đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông, ngoài Phượng Khê kia đã thấy qua là có chút bản lĩnh, thì hai người còn lại cũng chỉ tầm thường.

Nhưng đến giờ thì hắn biết mình đã đoán sai hoàn toàn.

Câu “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” đâu phải nói chơi! Mấy người kia ngày nào cũng tụ tập với Phượng Khê, làm sao có thể là loại tầm thường được chứ?!

Huống hồ, người bình thường ai dám liều lĩnh đánh cược liều mạng như vậy?

Giờ đây, hắn càng có cảm giác mình đã rơi vào một cái hố sâu không đáy rồi.

Nhưng mọi chuyện đã rồi, kết quả không thể đổi, hắn chỉ đành ôm một bụng bực tức mà trút giận lên đám Lưu Quảng Thành.

Nếu không phải do mấy tên đó cổ vũ, Phượng Khê làm sao có thể vào được Vạn Phù Luyện Tâm Động?

Nếu không phải vì họ khiêu khích, Quân Văn nào dám liều mạng đánh cược như thế?

Toàn một đám chẳng làm được chuyện gì tốt, chỉ giỏi gây họa!

Ngoài ra, ấn tượng của hắn với Thẩm Chỉ Lan cũng ngày một kém.

Tuy nàng ta ngoài mặt đứng về phía Phượng Khê, nhưng hắn nhìn ra được, đây rõ ràng là đang đổ thêm dầu vào lửa.

Nếu không có nàng quấy rối từ trong, Quân Văn nào đến mức xung đột với Lưu Quảng Thành!

Hắn sầm mặt, trầm giọng răn đe Lưu Quảng Thành:

“Làm loạn cái gì? Đây là địa bàn của ngươi sao? Còn muốn đứng ngoài xem thì phải biết giữ mồm giữ miệng! Không biết điều thì nhân lúc còn sớm, cút cho khuất mắt!”

Lưu Quảng Thành bị mắng đến đỏ cả mặt, cổ cũng tức đến sưng lên, nhưng không dám cãi lời, chỉ đành trừng mắt nhìn Quân Văn rồi im bặt.

Quân Văn thì lại tỏ vẻ bất bình, mặt mày đầy uất ức:

“Phan trưởng lão, hắn… hắn trừng ngươi kìa, rõ ràng là không phục!”

Lưu Quảng Thành: “…”

Trong lòng hắn lúc này chỉ muốn dốc hết vốn từ chửi thề ra mà phun thẳng vào mặt Quân Văn!

Trước kia hắn cứ tưởng Phượng Khê đã đủ vô liêm sỉ, ai ngờ Quân Văn còn vượt xa một bậc!

Hắn không ngờ mấy trò này là do Quân Văn học từ tiểu sư muội nhà mình mà ra cả!

Tất nhiên, biết học mà còn áp dụng tốt cũng tính là một loại bản lĩnh.

Như Cảnh Viêm ấy, tuy cũng học được vài mánh của Phượng Khê, nhưng học mãi không theo nổi.

Phan trưởng lão trong lòng biết rõ Quân Văn nói nhăng nói cuội, nhưng trước mặt bao người, hắn cũng chỉ đành trút giận lên đầu Lưu Quảng Thành.

Lưu Quảng Thành dù có ch/ết cũng nhận!

Cả đời hắn chưa từng bị mất mặt đến mức này!

Mấu chốt là… hắn có làm gì đâu cơ chứ?!

Vậy mà lại bị chửi như tát nước ngay trước mặt bao nhiêu người thế này!

Cũng nhờ có “gương xấu” Lưu Quảng Thành làm mẫu, những người khác lập tức ngoan ngoãn im re, không ai dám hó hé thêm lời nào.

Trong mắt Thẩm Chỉ Lan hiện lên vẻ độc ác, nàng ta chỉ lạnh lùng liếc về phía Vạn Phù Luyện Tâm Động.

Đúng lúc này, Phượng Khê vừa thắp sáng xong cái phù đèn thứ 280.

Nàng thầm cầu nguyện giá mà còn thêm mấy cửa như thế nữa, vì có thể học thêm được rất nhiều loại phù triện mới.

Tiếc rằng đến cửa 281, quy tắc lại thay đổi.

【Nếu nơi này là Vạn Phù Luyện Tâm Động, ngoài việc khảo sát phù triện, còn phải kiểm tra tâm tính.

Một cửa khảo nghiệm chính là: nhẫn nại.

Kiên trì hơn nửa canh giờ, mới có thể thắp sáng phù đèn.】

Phượng Khê nhìn vách đá, thấy mơ hồ có mấy chữ “Nhảy lên,” trong lòng thầm nghĩ trận linh ở đây không đơn giản chút nào.

Không sao cả, giặc đến thì đánh, nước lên thì nâng nền, chiêu nào tới thì phá chiêu đó.

Chớp mắt, cả thạch động như bốc hỏa, ánh sáng rực rỡ chói mắt, còn không biết xấu hổ mà có thêm cả… mùi nước hồ!?

Phượng Khê bình tĩnh lấy ra một khối băng cực lớn từ nhẫn trữ vật.

Lớn đến mức chiếm gần nửa căn phòng.

Trận linh: “…”

Có ai như ngươi không? Người ta để bảo vật, ngươi thả hẳn cả núi băng vào nhẫn là sao?!

Không sao, ta sẽ hóa băng thành nước nóng, rồi lấy nước sôi dọa ch/ết ngươi, nấu chín ngươi cho biết mặt!

Quả nhiên, qua một lúc, khối băng tan chảy thành nước.

Phượng Khê còn… bơi vài vòng trong đó.

“Tiểu Linh à, ta đang muốn bơi tiêu cơm luôn, không ngờ ngươi hiểu ý đến mức hóa luôn thành hồ bơi. Ngươi với ta đúng là tâm đầu ý hợp một cách kỳ quặc!”

Trận linh: “…”

Cứ cười đi, lát nữa ta nấu chín ngươi luôn bây giờ!

Nhưng ngay sau đó, Phượng Khê lại lấy ra một gốc Vạn Niên Huyền Băng Tảo, vốn mang sẵn năng lượng thủy, vừa lấy ra liền hóa thành nước lạnh.

Vách đá run rẩy dữ dội.

Tốt! Tốt lắm!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-800.html.]

Ngươi thích lạnh đúng không? Ta đông ch/ết ngươi cho biết!

Nhiệt độ trong động đá lập tức tụt xuống, trong nước xuất hiện từng mảnh băng vụn.

Phượng Khê thong dong thu hồi Vạn Niên Huyền Băng Tảo, lại lấy ra một cái hộp ngọc, trong đó rõ ràng chứa một viên Hỏa Tủy trăm năm.

Nhiệt độ nước nóng lại bắt đầu tăng vọt.

Phượng Khê ung dung bước tới, vừa đi vừa thở ra mấy tiếng hừ hừ khoan khoái:

"Tắm suối nước nóng đúng là một loại hưởng thụ!"

Vách đá run lên bần bật như sắp sập tới nơi, gió lạnh lùa qua rơi lả tả vài chiếc lá nhỏ.

Tức quá rồi! Nó thật sự sắp tức đến phát nổ!

Nhưng rất nhanh, nó liền bình tĩnh lại.

Nhiệt độ thì có là gì, quan trọng là tình cảm cơ mà!

Editor: bemeobosua

Trận linh thấp thỏm đợi Phượng Khê nhận xong phần thưởng lần trước, nín thở chờ nàng bước vào cửa ải tiếp theo.

Ngay khoảnh khắc ấy, cảnh vật trước mắt Phượng Khê liền thay đổi, nàng đã trở về Huyền Thiên Tông.

Chỉ là, tông môn hiện tại đầy rẫy tàn tích, mặt đất vương vãi xác ch/ết, trong đó có cả Tiêu Bách Đạo, Giang Tịch và nhóm đệ tử quen thuộc.

Trận linh nhìn Phượng Khê đứng ch/ết lặng không nhúc nhích, trong lòng vô cùng đắc ý.

“Tiểu yêu nghiệt, ngươi không phải thích khoe mẽ lắm sao? Không phải bụng dạ cũng độc lắm sao?

Giờ nhìn xem, tất cả những kẻ ngươi quan tâm đều c/hết trước mặt ngươi, để coi ngươi có chịu nổi không!”

Ngay sau đó…

Phượng Khê rút Mộc Kiếm, không nói một lời, c.h.é.m thẳng về phía vách đá!

Một nhát ấy, chẻ ra cả một vết rách sâu hoắm!

“Trận linh! Cái thứ sống không nên thân kia! Ngươi tìm chế/t hả?

Chọc ta thì không sao, nhưng đừng có động vào sư phụ ta và mọi người xung quanh ta!

Dù chỉ là ảo cảnh, ta cũng không cho phép họ gặp chuyện!

Ngươi tự chuốc lấy!

Hôm nay, ta sẽ phá tan cái động qu/ỷ của ngươi!”

Nói xong, nàng lại vung kiếm c.h.é.m một nhát nữa!

Mộc Kiếm đời này chưa từng làm việc hăng say đến vậy!

Nó dốc sức đến mức bảo cả đám linh sủng trong trận đồng loạt chửi nó không tiếc lời, tốt nhất chửi luôn tổ tông tám đời cho đủ bộ!

Nhưng Mộc Kiếm biết, đây là cơ hội lập công!

Nếu lần này không thể hiện cho ra trò, thì vị trí trong lòng Phượng Khê sẽ tụt dốc không phanh!

Trận linh chỉ có thể nuốt nước mắt vào lòng mà chịu đựng.

Nói thì đơn giản, phá một thạch động có là gì, nó còn hàng đống cơ mà!

Nhưng với dáng vẻ nổi điên của Phượng Khê bây giờ, dù có mười ngàn cái thạch động cũng không đủ nàng phá!

Nó muốn đuổi nàng ra ngoài, nhưng quy tắc có giới hạn, trừ khi Phượng Khê thất bại hoặc tự rời đi, bằng không nó không thể làm gì.

Nó muốn giải thích, nhưng vách đá đã bị bổ nát, chẳng còn chỗ nào viết được chữ.

Vả lại, cho dù có giải thích… thì nàng có nghe đâu!

Suy đi tính lại, trận linh nghĩ ra một biện pháp.

Một biện pháp vô cùng mất mặt.

Chẳng khác gì ném tiền qua cửa sổ.

Một phần thưởng mới lập tức xuất hiện trên thạch đài.

Phượng Khê chỉ liếc mắt một cái, sau đó tiếp tục vung kiếm!

Trận linh đành phải nghiến răng… tiếp tục ném phần thưởng ra!

Trên đời này, không có phần thưởng nào là không giải quyết được chuyện.

Nếu một phần không đủ, thì hai phần!

Hai phần không được, thì ba phần!

Ba phần chưa xong, thì bốn phần…

Cuối cùng, đến khi phần thưởng chất đầy cả thạch đài, Phượng Khê mới chịu thu kiếm.

Nàng hừ một tiếng, nói với vách đá:

“Lần này là ngoại lệ. Lần sau không có đâu!”

Trận linh phát ra một tiếng thở dài u oán.

Cuối cùng… cũng chịu đựng xong rồi!

Quả thực nó sống chẳng dễ dàng gì…

Trái tim nhỏ bé của nó suýt nữa vỡ tan vì sợ!

Trời cao đất rộng, cho ta hỏi một câu thôi…

Rốt cuộc là ai đang khảo nghiệm lòng người của ai vậy trời?!

Loading...