Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 803

Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:13:21
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

803. Năm trăm vạn với ta chẳng qua chỉ là một sợi lông trên chín con trâu, mất rồi cũng chẳng thấy đâu!

Trận linh khí kia quả là dồi dào, đến mức khiến văn tự khắc trên vách đá cũng phải giơ chân dựng ngược!

【Cái kia cái kia… cái Tại chỗ nhấp nháy phù ấy là ta lỡ tay vẽ nhầm! Là ta vẽ nhầm! Căn bản không phải ngươi cải tiến ra!】

Phượng Khê chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội ngây ngô:

“Ngươi vẽ nhầm phù đó hả? Ta sao chẳng nhớ mình từng nghe chuyện này bao giờ nhỉ? Ngươi thân là trận linh của Vạn Phù Luyện Tâm Động, lẽ nào cũng có thể vẽ sai linh phù sao?

Tất nhiên, nếu ngươi đã kiên quyết như vậy, ta cũng không tranh cãi làm gì. Đợi sau khi ra ngoài, ta sẽ nói rõ chuyện này cho mọi người cùng nghe, để đại chúng phân xử cho công bằng.”

Trận linh: “……”

@¥%&*¥……

Hiện giờ, nó không tìm ra được bất kỳ ngôn từ nào đủ để miêu tả tâm trạng của mình.

Đúng vậy, nó đã từng vì chuyện đó mà bịt kín miệng nàng, còn tốn cả phí "đậy nắp bình" bằng một đống lông xanh quý giá, cốt chỉ để nàng giữ kín chuyện vẽ sai phù. Kết quả thì sao? Nàng không chỉ quên sạch sành sanh, mà còn coi đó là của mình nghĩ ra! Nó còn biết nói gì nữa đây?

Nhưng mà... cứ thế để nàng ngồi mát ăn bát vàng, lại còn huênh hoang hống hách thế kia, thật sự tức đến muốn hộc m/áu!

Phượng Khê mặc kệ nó có tức muốn ch/ết hay không, tiện tay cầm tấm phù kia giơ lên, phù vừa lóe sáng vừa nhảy nhót, nàng liền dí ngay vào mặt trận linh, dõng dạc quát:

“Đừng có làm mất thời gian! Mau châm đèn lên cho ta!

Đây là phù triện cấp Thiên đó, ít nhất cũng phải được thắp sáng ngàn trản phù đăng chứ còn gì!”

Vách đá bên cạnh lập tức bốc khói nghi ngút!

Phượng Khê vội lấy khăn che mũi miệng lại: “Ngươi nói chuyện thì nói, sao lại còn phì phò ra thế hả!”

Trận linh: “……”

Phì phò?

editor: bemeobosua

Ngươi tưởng ta đánh rắm chắc?!

Đó là linh khí bị ngươi chọc tức đến bốc hơi đấy!

Phượng Quy (rùa)! Nếu không bị trói buộc bởi quy tắc nơi này, hôm nay ta nhất định băm ngươi ra làm tám khúc!

Quá đáng! Thật sự là quá đáng!

Thấy trận linh im ru không phản ứng, Phượng Khê hơi chột dạ, sợ mình đã chọc cho nó tức ch/ết, vội lên tiếng vỗ về:

“Tiểu Linh à, ngươi phải hiểu như này nè, quá trình thử luyện đệ tử cũng chính là quá trình luyện tâm của ngươi đó! Trước kia ngươi toàn gặp mấy đứa tư chất tầm thường, nên chẳng có gì thu hoạch.

Cũng may ngươi gặp được ta! Cảm xúc có lên có xuống, tâm tính cũng được rèn luyện cho vững chắc hơn! Mà tâm tính kiên định rồi thì tu vi mới lên nhanh được, đúng không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-803.html.]

Cho nên, ta không phải đang chọc tức ngươi, ta là đang giúp ngươi đó~!”

Trận linh: “……”

Thì ra… ta còn phải cảm ơn ngươi nữa hả!?

Về khoản mặt dày không biết ngượng, ngươi đúng là độc bá thiên hạ!

Có điều... Phượng Quy nói cũng không sai hoàn toàn. Là trận linh thì phải giữ được sự điềm tĩnh. Trước kia đúng là ta hơi nóng nảy thật...

Tất cả đều tại Phượng Quy chọc điên ta!

Nhưng thôi, phải giữ bình tĩnh. Đây là địa bàn của ta, Phượng Quy cho dù có ba đầu sáu tay cũng không thoát khỏi lòng bàn tay ta đâu.

Tự mình an ủi một hồi, cuối cùng trận linh cũng dần ổn định tâm trạng.

Nhưng lại phát sinh một vấn đề mới: rốt cuộc nên châm bao nhiêu trản phù đăng cho phù triện của Phượng Quy thì vừa phải?

Theo lý thuyết, một phù Thiên giai cải tiến nên được ít nhất hai trăm trản, nhưng nghĩ đến đây là “đồ dở hơi” vẽ ra, nó vẫn thấy không cam lòng.

Thế là nó bắt đầu cò kè mặc cả:

【50 trản.】

Phượng Khê bĩu môi, lười biếng đáp:

“Ta nhượng bộ cho ngươi, giảm giá kịch sàn còn 300 trản!

Nếu ngươi thấy mình không chơi nổi, thì ta rút! Ta rời khỏi khảo hạch ngay lập tức, ra ngoài sẽ loan báo khắp thiên hạ: ‘Vạn Phù Luyện Tâm Động là nơi có một trận linh… đến phù cũng vẽ sai được!’, ngươi xem ai còn dám tới nữa!”

Trận linh bị chọc cho phát ngốc luôn:

【Ngũ sư huynh của ngươi đánh cược với người ta, nếu không phá được kỷ lục của Thẩm Chỉ Lan, chẳng phải sẽ mất 500 vạn linh thạch hay sao? Ngươi chắc chắn muốn bỏ giữa chừng à?!】

Phượng Khê cười lạnh:

“Năm trăm vạn? Với ta chẳng qua chỉ là mất một sợi lông trên chín con trâu thôi! Cả Trường Sinh Tông cộng lại còn chưa chắc giàu bằng ta đấy!

Mà nói cho rõ luôn, ta đúng là thích tiền, nhưng ta không phải nô lệ của tiền!

Thứ ta yêu thích chính là cảm giác kiếm tiền, chứ không phải mấy con số vô tri đó! Nhiều hay ít, chẳng qua là con số thay đổi thôi mà!

Thậm chí nếu ta thật sự quan tâm đến 500 vạn đó, cho dù Ngũ sư huynh có thua tiền, ta cũng có một trăm cách bắt tụi kia nhả ra gấp bội!

Thế nên đừng có lấy cái đó ra mà hù dọa ta!

Nói ít thôi, ta đếm tới ba, nếu ngươi còn chưa chịu châm đèn thì ta động thủ đấy!

Một… hai…”

Trận linh khóc không ra nước mắt, cuối cùng cũng đành cắn răng châm đèn. Một trản, rồi lại một trản, lại một trản nữa…

Đây đâu phải châm đèn… rõ ràng là nó đang chảy nước mắt mà!!!

Loading...