Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 804

Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:13:23
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

804. Ăn Tết tập thể chắc cũng không náo nhiệt bằng cảnh này.

Ngoài động Vạn Phù Luyện Tâm, không biết lần thứ bao nhiêu lại nổ tung lên rồi!

Bởi vì bọn họ thấy từng trản phù đăng cứ như không cần tiền, liên tục sáng bừng lên cái này nối cái kia, mà còn có vẻ như sốt ruột không chờ nổi.

Dù sự việc tương tự đã xảy ra vài lần, nhưng mỗi lần vẫn khiến người ta kinh hãi!

Đặc biệt là càng về sau các trạm kiểm tra càng khó, vậy mà Phượng Khê lại có thể cùng lúc đốt sáng nhiều trản đèn như vậy, nàng làm thế nào được vậy chứ?

Ngay cả Đoạn trưởng lão lúc này cũng bắt đầu nghi ngờ phải chăng trận pháp trong Vạn Phù Luyện Tâm Động đã gặp trục trặc. Nhưng sau một phen kiểm tra kỹ lưỡng, lại phát hiện mọi thứ vẫn bình thường như cũ.

Vậy rốt cuộc là chuyện qu/ỷ gì đây?

Đoạn trưởng lão bắt đầu cảm thấy vô cùng hứng thú với tiểu cô nương tên Phượng Khê trong động kia.

Tuy trước đó Thẩm Chỉ Lan đã phá vỡ kỷ lục tầng năm Hóa Thần, khiến ông có chút xem trọng nàng ta, nhưng chỉ dừng lại ở mức “cũng được”.

Dù gì thì Trường Sinh Tông trước giờ chưa bao giờ thiếu thiên tài.

Nhưng loại thiên tài không đi theo lối mòn như Phượng Khê, đúng là hiếm thấy. Đoạn trưởng lão thậm chí có chút nôn nóng, chỉ muốn lập tức đi hỏi nàng xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng, số phù đăng mà Phượng Khê thắp sáng dừng lại ở con số 880.

Nhiều hơn tận 300 trản so với 580 trản của Thẩm Chỉ Lan.

Nghiền ép tuyệt đối.

Sắc mặt Thẩm Chỉ Lan trong khoảnh khắc méo mó, móng tay bấm vào lòng bàn tay đến rách da cũng không hay biết.

Nàng hận!

Tại sao cái thứ phế vật như Phượng Khê đó, cứ lần nào cũng dễ như chơi mà cướp lấy vinh quang vốn thuộc về nàng? Vì sao nàng hao tâm tổn sức đủ cách, vậy mà vẫn không dẹp được con nhỏ đó?!

Dựa vào cái gì chứ?!

Sớm muộn gì cũng có ngày, nàng phải khiến con tiện nhân Phượng Khê kia rơi xuống bùn đất, cả đời không ngóc đầu lên được!

Sợ người khác nhìn ra cảm xúc, nàng vội vàng khôi phục lại dáng vẻ điềm đạm.

Nhưng Lưu Quảng Thành cùng đám người của hắn thì chẳng rảnh để ý đến nàng.

Mỗi người một bộ mặt đưa đám. Tiêu rồi.

Bọn họ... thua rồi!

Năm trăm vạn linh thạch coi như ném sông ném biển!

Dù số tiền đó không phải một mình ai gánh, nhưng linh thạch cũng đâu phải nhặt được ngoài đường?!

Cứ thế trắng trợn đưa hết cho Quân Văn, mất tiền đã đành, còn mất luôn cả mặt mũi, nghĩ đến thôi cũng đủ tức đến nghẹn ch/ết!

Thế gian này vốn vậy: người vui thì phải có kẻ buồn.

Nhóm Lưu Quảng Thành thì mặt dài như bánh đa nhúng nước, còn Quân Văn thì... xuân phong đắc ý, cười toe tới mang tai!

Từ khi theo tiểu sư muội, hắn mới hiểu ra: thì ra kiếm tiền cũng có thể dễ thế này!

Chỉ cần động tí tâm tư, c.h.é.m gió vài câu thôi là đã có đám ngốc tự động dâng tiền đến cửa.

Hắn bất giác có chút thương cảm cho sư phụ nhà mình: nếu người cũng có một tiểu sư muội như Phượng Khê, thì cuộc sống chắc chắn đã không vất vả như thế rồi!

Xa xa tại Huyền Thiên Tông, Tiêu Bách Đạo bất chợt hắt xì một cái.

Ông lão lén lút ngó quanh, rồi nhanh chóng gom hết linh thạch trên bàn ném vào nhẫn trữ vật.

Không ai nhắm vào linh thạch của ta chứ…?

Ai ya!

Không biết Tiểu Khê ở Trường Sinh Tông bên đó có quen không nữa?

Lão Tứ với Lão Ngũ thì không sao, da dày thịt béo, có xui rủi một chút cũng chẳng c/hết được. Nhưng Tiểu Khê thì thân thể yếu, tâm tính lại đơn thuần, chẳng biết có bị bắt nạt không…

Tất cả là do người làm sư phụ như ông vô dụng, bằng không sao có thể để một tiểu cô nương đơn độc đi xông pha chốn hiểm nguy thế này chứ?

Nghĩ đến đây, Tiêu Bách Đạo cũng chẳng buồn đếm tiền nữa, ôm lấy đống thiên tài địa bảo mà đồ đệ hiếu kính, sau đó bắt đầu ngồi xuống tu luyện.

Mà người bị ông cho là đáng thương kia, Phượng Khê, lúc này đang vắt chân ngồi trên ghế, vừa gặm linh quả vừa đàm đạo với trận linh.

"Tiểu Linh à, ta mệt rồi, không muốn đốt đèn nữa.

Nhưng mà ta lại rất thích con số 888 này, hay là thế này đi, ngươi cho ta ra một đề bài mà chỉ cần thắp sáng tám trản phù đăng nữa là đủ, được không?"

Trận linh: “……”

Ngươi tưởng đây là tửu lầu chắc? Còn muốn gọi món?!

【Không có đề bài như vậy.】

Phượng Khê cắn hai miếng linh quả, chậm rãi nói:

"Không có hả? Nhưng ta đốt được 880 trản đèn rồi, ngươi không thấy cũng nên thưởng cho ta vài cái sao? Vậy ngươi cứ cho ta thêm tám trản là được."

Trận linh: Ngươi thật sự coi chỗ ta là nhà hàng?! Còn muốn khuyến mãi đồ ăn?!

Mơ đi!

Phượng Khê thấy nó không chịu, suy nghĩ một chút rồi nói:

"Vậy thế này, nếu ta có thể trong vòng mười canh giờ cải tiến ra hai loại phù triện cấp Thiên, ngươi mở rộng giới hạn phù đăng của ta lên thành 1888 trản.

Nếu ta làm không được, ngươi có thể xóa sạch toàn bộ phù đăng của ta cũng được.

Thế nào?"

Trận linh suýt nữa không tin vào tai mình, còn có chuyện tốt như vậy?!

Trong mắt nó, mấy cái phù nhảy nhảy vừa rồi Phượng Khê vẽ chẳng qua là hên xui may mắn, căn bản không có bản lĩnh gì thật sự. Muốn cải tiến phù cấp Thiên trong thời gian ngắn ư? Mơ đi!

editor: bemeobosua

Nếu nàng thất bại, nó có thể lập tức xóa sạch phù đăng của nàng, nghĩ thôi đã thấy sung sướng!

Nhưng dù rất vui, nó cũng không để bị kích động làm cho hồ đồ, cân nhắc một hồi rồi cẩn trọng hiện ra dòng chữ trên vách đá:

【Mười canh giờ lâu quá, cùng lắm cho ngươi năm canh giờ.

Ngoài ra, nếu ngươi thất bại, không chỉ phải xóa hết phù đăng, còn phải trả lại toàn bộ phần thưởng trước đó cho ta. Ngươi đồng ý chứ?】

Phượng Khê gật đầu: “Được! Nhưng nếu ta thành công, phần thưởng mới tuyệt đối không thể thiếu.”

【Được! Một lời đã định! Bắt đầu ngay đi!】

Phượng Khê lập tức cầm bút, xoạch xoạch vẽ liền hai tấm phù triện.

“Bên trái là phù ‘Hổ mọc cánh’, cải tiến từ ‘Hổ cánh phù’ cấp Thiên, có thể tăng mạnh tu vi trong thời gian ngắn, mà không gây phản ứng phụ, ít nhất phải sau một ngày mới bắt đầu cảm thấy suy yếu.

Bên phải là...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-804.html.]

Hai trương phù này đích thực do nàng tự mình cải tiến, chỉ là không phải bây giờ mới nghĩ ra. Hơn nữa, nàng còn biết không chỉ hai loại.

Nàng không chỉ tinh thông phù triện của Nhân tộc, còn am hiểu cả ma phù của Ma tộc, lại từng học được đủ loại thuật phù từ đám phạm nhân trong ngục Ám Minh, cộng thêm ngộ tính vượt trội, việc cải tiến phù triện với nàng... chẳng khác gì bữa sáng.

Nếu không phải sợ vẽ quá nhiều khiến trận linh tự kỷ, thì nàng đã có thể tung ra thêm vài chục loại nữa rồi!

Dù chỉ vẽ hai trương, trận linh lúc này cũng đã sắp phát điên.

Nghĩ đến việc phải trao cho Phượng Khê từng ấy phần thưởng, nó chỉ muốn lập tức ngất xỉu cho xong chuyện.

Hay là… giờ mình giả vờ ngủ đông nhỉ? Làm bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra?

Ý tưởng cũng không tệ…

Nhưng nhớ đến dáng vẻ cầm mộc kiếm nổi điên của Phượng Khê trước đó, nó lập tức từ bỏ suy nghĩ ấy.

Nếu nó dám ngủ, Phượng Quy chắc chắn sẽ khiến nó ngủ luôn không tỉnh dậy nổi!

Thế nhưng vừa mới phát thưởng một đống như vậy, lòng nó thật sự đau như cắt…

Phượng Khê tốt bụng vỗ về nó vài câu, sau đó chậm rãi nói:

“Tiểu Linh à, thật ra có chuyện ta nghĩ từ lâu rồi mà chưa nói.

Ngươi là trận linh đúng không, vậy có phải cũng cần linh khí để tu luyện?

Trong động mà linh khí càng dày đặc thì tu vi của ngươi tăng càng nhanh! Vậy nên, ngươi phải biết… kiếm tiền chứ còn gì nữa!

Thế này đi, sau này ai muốn vào Vạn Phù Luyện Tâm Động thử luyện thì bắt buộc phải nộp phí!

Còn thu bao nhiêu thì tùy thuộc vào số ải họ đã vượt qua.

Ví dụ như lần đầu vào, chưa qua nổi một cửa nào thì ngươi cứ thu tượng trưng một trăm linh thạch.

Qua được mười cửa thì thu hai ngàn.

Còn như Thẩm Chỉ Lan kia, vượt hơn năm trăm ải, ít nhất mỗi lần cũng phải thu nàng mười vạn linh thạch!

Tích tiểu thành đại, tiền ngươi chẳng phải sẽ nhanh chóng đầy kho sao?!”

Trận linh đầu tiên là sững người, sau đó cảm động đến mức cả vách đá cũng run lên!

Phải đó!

Sao ta lại chưa từng nghĩ ra con đường phát tài này cơ chứ!

Nhưng mà…

【…Bọn họ có chịu không?】

Phượng Khê bĩu môi: “Đây là địa bàn của ngươi, ngươi sợ gì?! Không nộp tiền thì đừng mơ bước vào! Dù có mạnh mẽ xông vào được, ngươi không mở cửa thí luyện là xong!

Với lại, ngươi chẳng đã nhìn thấy mấy thứ ta trải qua trong ảo cảnh sao?!

Gạo cho một lon thì là ân, gạo gánh cả bao thì thành thù, ngươi không thể cứ cống hiến mãi được, cái gì đáng thu thì cứ thu!”

Trận linh cảm thấy lời nàng nói cực kỳ có lý.

Tuy rằng con Phượng Quy này thiếu đạo đức đến mức bốc khói, nhưng đầu óc đúng là nhanh nhạy thật!

Không ngờ nàng cũng không hoàn toàn là đồ vô lại, đến lúc then chốt còn biết kéo ta một tay.

Trận linh ít nhiều cũng thấy có chút cảm động.

Ngay sau đó, lại nghe Phượng Khê bảo: “Tiểu Linh à, nếu ngươi muốn làm vụ này thành công, thì phải có người ở bên ngoài thay ngươi truyền thông tin, quảng bá nữa, chuyện này, chỉ có ta mới làm nổi thôi.

Cho nên, sau này thu phí vào cửa, ta lấy ba phần!”

Trận linh cảm động vừa chớm nở đã bị một gậy đập chế/t.

Hai bên cò kè mặc cả một hồi, cuối cùng chốt lại là chia đôi năm năm.

Trận linh suýt khóc luôn.

Sao càng nói càng lỗ thế này?!

Nó không dám cãi nữa, cãi thêm không chừng Phượng Khê đòi chín, nó chỉ còn được một phần!

Phượng Khê duỗi tay giãn gân giãn cốt:

“Được rồi, mau mau phát thưởng hơn một ngàn cửa cho ta đi, đốt hết phù đèn lên luôn, ta ở chỗ ngươi lằng nhằng cả buổi rồi, còn bao nhiêu chuyện nghiêm túc chưa làm kìa!”

Trận linh: …Hóa ra ngươi ở chỗ ta là đang không làm chuyện nghiêm túc?

Cũng phải, ngươi căn bản đâu có giống người nghiêm túc!

Đồ Phượng Quy tham tiền!

Đồ lông xanh tham tiền Phượng Quy!

Mắng thì cứ mắng vậy, chứ trận linh vẫn ngoan ngoãn phát thưởng cho Phượng Khê, đồng thời cuống cuồng bật công tắc đốt phù đèn.

Không thể trách nó tay chân luống cuống, ai mà ngờ được hôm nay lại phải thắp sáng nhiều đèn đến thế cơ chứ!

Bên ngoài động, ai nấy đều sững sờ!

Tưởng đâu 880 trản phù đèn là kỷ lục rồi, ai ngờ còn có thể sáng nhiều như vậy nữa!

Phù đèn sáng rực lên, chi chít chẳng khác nào sao trời!

Mạc phong chủ không biết đã tới từ bao giờ, sắc mặt khó hiểu nhìn từng trản phù đèn sáng rỡ trên vách đá.

Chẳng bao lâu, không ít nhân vật có m/áu mặt trong Trường Sinh Tông cũng lần lượt kéo đến, ánh mắt ai nấy đều đổ dồn về phía phù đèn.

Ngay cả Tư Mã tông chủ cũng đã đến.

Đoạn trưởng lão dù có cổ quái đến đâu, lúc này cũng phải đích thân ra mặt.

Ông ta đơn giản trình bày tình huống một lượt, cuối cùng c.h.é.m đinh chặt sắt kết luận:

“Vạn Phù Luyện Tâm Động không có gì bất thường, mọi vận hành đều như thường lệ.”

Rất nhiều ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Mạc phong chủ.

Vì ông ta là phong chủ Thanh Long phong, đồng thời cũng là chế phù đại sư số một của Trường Sinh Tông, và là người đang giữ kỷ lục tối cao ở Vạn Phù Luyện Tâm Động (không phân biệt tu vi cấp bậc).

Một ngàn trản phù đèn.

Khi kỷ lục đó được lập, ai nấy đều cho rằng đây là đỉnh cao, đời này chắc chẳng có ai vượt nổi.

Vậy mà bây giờ, lại xuất hiện một Phượng Khê, không chỉ phá kỷ lục ấy mà còn thắp sáng tới 1888 trản phù đèn.

Ngay khi mọi người đang chờ Mạc phong chủ tỏ thái độ, phù đèn ở tầng cao nhất trong Vạn Phù Luyện Tâm Động bất ngờ phát sáng rực rỡ, hiện ra dòng chữ lấp loáng:

“Chúc mừng đệ tử thân truyền của Trường Sinh Tông, Phượng Khê, đã trở thành người giữ kỷ lục tối cao tại Vạn Phù Luyện Tâm Động!”

Không chỉ vậy, toàn bộ phù đèn xung quanh cũng lập tức chuyển sang ngũ quang thập sắc, đèn màu nhấp nháy.

Khung cảnh rực rỡ, tưng bừng chẳng khác nào… Tết đến nơi!

Loading...