Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 805

Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:13:26
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

805. Mọi người ăn cả rồi à?

Đám người Tư Mã tông chủ dù đều là lão làng từng trải qua trăm trận lớn nhỏ, nhưng trước cảnh tượng hiện tại vẫn không khỏi sững sờ, há hốc miệng không nói nên lời.

Cảnh tượng trước mắt mang lại cho họ cú sốc tinh thần không kém gì lúc Phượng Khê đồng thời thắp sáng... 1888 trản phù đăng!

Mặc dù bọn họ đã biết Vạn Phù Luyện Tâm Động có trận linh, nhưng từ trước tới nay, trận linh chưa bao giờ chủ động giao tiếp, luôn hành sự cứng nhắc, xử lý việc gì cũng theo quy tắc như máy móc.

Họ từng nghĩ có lẽ trận linh đó linh trí còn thấp, vì trận linh vốn phát triển rất chậm, có cái thậm chí mấy vạn năm mới nhen nhóm được chút linh trí.

Nhưng bây giờ, họ không thể nghĩ vậy nữa.

Treo cả biểu ngữ, treo cả đèn màu, cái này mà bảo không có linh trí thì ai tin cho nổi!

Người khác còn đang kinh ngạc trước màn ánh sáng và chữ chạy như lễ hội, thì trong lòng đều ngầm hiểu: Phượng Khê phá kỷ lục là chuyện đã rồi, khỏi bàn cãi!

Rốt cuộc nàng ta vào trong làm cái gì?!

Quân Văn mặt mày hớn hở, quay sang nói với Cảnh Viêm:

“Thấy chưa! Vẫn là tiểu sư muội chúng ta lợi hại nhất! Nhìn cái khí thế này đi, còn ai dám đọ?!"

"Phải nói là cái trận linh này còn rất hiểu chuyện đó chứ!"

Trận linh nghe xong suýt nữa tức nổ tung!

Hiểu chuyện cái đầu ngươi ấy!

Nó là bị ép đấy! Ép buộc!

Một trận linh oai phong lẫm liệt của Vạn Phù Luyện Tâm Động như nó, thế mà lại bị buộc phải làm mấy trò lố lăng này, rốt cuộc là nhân tính vặn vẹo hay đạo đức suy đồi đây?!

Phượng Khê thì chẳng buồn để tâm trận linh có mất mặt hay không, nàng vẫn khoái chí cười tít mắt.

Ai bảo nàng là người mê sĩ diện cơ chứ?

Cảm thấy hiệu ứng truyền thông cũng đủ rầm rộ rồi, nàng liền thong dong bước ra khỏi động như chưa hề có cuộc chia ly.

Đừng hỏi vì sao người khác đều bị trận linh “đá văng” ra ngoài, còn nàng thì đi bộ ung dung.

Muốn hỏi thì là vì... trận linh nổi hứng tùy tiện một lần thôi!

Thật ra trận linh cũng định b.ắ.n nàng ra, nhưng sợ vừa b.ắ.n xong thì hết sạch định mức phù đạn, nên đành ngậm ngùi đặc cách cho nàng đi bộ ra như bà tổ.

Không cần nói nhiều, đều là nước mắt cả!

Phượng Khê đứng trước cửa Vạn Phù Luyện Tâm Động, phía sau là phù đăng sáng rực như dải ngân hà, biểu ngữ cùng đèn màu nhấp nháy chói loà. Nàng cười rạng rỡ:

"Mọi người ăn hết chưa?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-805.html.]

Mọi người: "……"

Ăn… ăn cái gì?

Chẳng lẽ là kiểu ăn không được thì nói nho chua?

Muốn khuấy động không khí, vẫn phải là Quân Văn ra tay. Chưa bao giờ để tiểu sư muội mất mặt, nàng vừa dứt lời, hắn đã hớn hở hét lên:

“Ăn! Ăn hết rồi! Tiểu sư muội à, chúc mừng muội thắp sáng 1888 trản phù đăng!"

"Chúc mừng muội phá kỷ lục tối cao của Vạn Phù Luyện Tâm Động! Mà cái kỷ lục này đâu phải mấy người Hóa Thần tầng năm trở xuống là có thể với tới đâu, muội đây là thông sát luôn đó!”

"Muội chính là đệ nhất! Muội chính là khôi thủ! Muội là nhất bổng!"

Vừa nói, hắn vừa giơ Lưu Ảnh Thạch lên quay phim ghi hình như phóng viên chuyên nghiệp.

Là một Ngũ sư huynh thành thục, những chuyện này không cần tiểu sư muội phải mở miệng, hắn tự giác làm hết!

Cảnh Viêm dù không "chân chó" như hắn, nhưng trên mặt cũng hiếm khi lộ nụ cười, còn giơ ngón cái về phía Phượng Khê.

Phượng Khê cười càng rạng rỡ, gật đầu với hai vị sư huynh, sau đó nghiêm trang hành lễ thật sâu với Đám người Tư Mã tông chủ:

“Đa tạ tông chủ và các vị tiền bối đã bớt thời gian quý báu đến xem lễ. Kỳ thật chuyện này cũng không phải đại sự gì, chẳng qua là phá kỷ lục của Vạn Phù Luyện Tâm Động mà thôi, thật sự khiến ta thụ sủng nhược kinh.”

Đám người Tư Mã tông chủ: “……”

Ai nói bọn ta tới đây để xem lễ cho ngươi hả?!

Ngươi thiệt là biết cách tự vỗ vàng lên mặt mình đó nha!

Nhưng vì đều là người có mặt mũi trong giới, không ai tiện nói ra. Chỉ có Đoạn trưởng lão là nóng ruột không chịu nổi, vội vàng hỏi:

“Phượng Khê! Mấy chuyện linh tinh để sau, mau nói xem ngươi rốt cuộc vượt ải kiểu gì?”

Tuy rằng Đoạn trưởng lão hơi hấp tấp, nói trước cả Tư Mã tông chủ và Mạc phong chủ, nhưng giờ phút này ai nấy đều gác lễ nghi sang một bên, đồng loạt nhìn về phía Phượng Khê.

editor: bemeobosua

Phượng Khê mặt mày ung dung, chậm rãi nói:

“Trên vách đá hiện đề mục gì thì ta trả lời đề đó, có câu xong thì sáng một trản, có câu lại sáng nguyên cụm."

"Theo lời trận linh thì, dạng thiên tài ngàn năm khó gặp như ta, không cần phải từng bước vượt ải từ dễ đến khó làm gì cho mệt. Nó bảo ta cứ trực tiếp trả lời luôn mấy đề khó nhất là được."

"Chứ làm từng ải một vừa phí thời gian của nó, vừa tốn thời gian của ta.”

“Nói thật chứ ta còn trả lời được tiếp, nhưng ta ở trong đó mấy ngày rồi, cũng sợ mọi người nhớ, nên ta ra ngoài trước."

"Chờ bữa nào rảnh rỗi, ta lại vào tiếp tục thắp đèn. Dù sao 1888 trản vẫn ít quá, kiểu gì cũng phải đốt sáng cho đủ… một vạn trản mới thôi.”

Đám người Tư Mã tông chủ: “……”

Loading...