Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 806
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:13:28
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
806. So làm sao được, căn bản là không thể so nổi!
Một câu này của Phượng Khê khiến đám người Tư Mã tông chủ tức đến phát run.
Có kẻ tính tình nóng nảy, hận không thể lập tức đá nàng vào thẳng trong động Vạn Phù Luyện Tâm ngay và luôn!
Có giỏi thì ngươi đốt thử cho ta mười ngàn trản phù đăng xem sao?!
Cái tiểu nha đầu này tuổi còn nhỏ mà cái mồm đúng là không vừa. Khoe khoang thành bản năng luôn rồi!
Nhưng mà, không thể không thừa nhận… Phượng Khê người ta đúng là có vốn để khoác lác thật.
Ban đầu bọn họ cứ tưởng Thẩm Chỉ Lan đã là thiên tài về luyện phù, vậy mà đặt cạnh Phượng Khê thì… đúng là kém xa một bậc.
Đoạn trưởng lão thì lại chẳng lấy làm phản cảm với mấy lời của Phượng Khê. Thiên tài mà, có chút kiêu ngạo cũng là chuyện thường.
“Phượng Khê, vậy ngươi có thể trình bày rõ từng cửa quan một không?”
Phượng Khê gật đầu: “Được thôi. Có điều ta hơi mệt rồi, có thể ngồi xuống nói được không?”
Đoạn trưởng lão đang nóng lòng muốn biết đáp án, tất nhiên chẳng để ý mấy chuyện vặt này, bèn gật đầu: “Tất nhiên là được.”
Thế là, Phượng Khê liền ung dung ngồi bệt xuống đất.
Đám người Tư Mã tông chủ không thể đứng nghe, cũng đành theo đó mà ngồi.
Các đệ tử thấy vậy cũng đều khoanh chân ngồi xuống theo.
Chỉ có Thẩm Chỉ Lan là vẫn đứng tại chỗ.
Nàng cố gắng đè nén cơn ghen trong lòng, nhưng nhìn thấy Phượng Khê khoe khoang như thế, lại còn được Đoạn trưởng lão đối xử đặc biệt, trong lòng nàng làm sao bình tĩnh nổi?
Phượng Khê thấy vậy, còn “tốt bụng” lên tiếng:
“Thẩm Chỉ Lan, chắc ngươi không hứng thú nghe ta nói mấy chuyện trong động đâu nhỉ? Vậy sao không vào thử lại một chuyến xem sao? Biết đâu lại phá được kỷ lục của ta ấy chứ?”
Thẩm Chỉ Lan tuy rất giận vì bị khiêu khích, nhưng cũng biết nếu cứ ở lại đây, có khi bản thân không kiềm được cảm xúc thật. Thôi thì cứ thử lại trong Vạn Phù Luyện Tâm Động một lần vậy.
Dạo gần đây nàng luyện phù tiến bộ không ít, biết đâu còn phá được kỷ lục trước đây của chính mình.
Vả lại, dù Đoạn trưởng lão khẳng định động không vấn đề, nhưng nàng cứ cảm thấy… nơi đó chắc chắn có chuyện!
Không thì sao cái thứ phế vật như Phượng Khê lại có thể thắp sáng nhiều phù đăng đến thế?
Nếu lần này nàng vào, biết đâu lại hốt được chút lợi lộc.
Nghĩ vậy, nàng làm bộ bình tĩnh nói: “Cũng được, ta vào thử xem sao.”
Dứt lời, nàng lấy lệnh bài thân phận của mình ra, đặt vào rãnh lõm ở cửa động Vạn Phù Luyện Tâm.
Thông thường, chỉ cần có thân phận nội môn đệ tử trở lên là có thể vào.
Thế nhưng… Thẩm Chỉ Lan chờ mãi mà cửa động vẫn không mở ra.
Không chỉ nàng, những người khác cũng bắt đầu cảm thấy kỳ lạ.
Đặc biệt là Đoạn trưởng lão, trán ông ta lập tức toát mồ hôi lạnh.
Rõ ràng trước đó còn nói chắc nịch là động không có vấn đề, sao giờ lại trục trặc?
Chẳng lẽ là mình nhìn nhầm?!
Đúng lúc ấy, trên cửa đá bỗng hiện ra mấy dòng chữ sáng:
【Kể từ ngày hôm nay, tất cả thí luyện giả muốn vào Vạn Phù Luyện Tâm Động đều phải nộp phí vào cửa. Mức phí căn cứ theo số phù đăng đã từng thắp sáng.
Càng thắp sáng nhiều, nộp càng nhiều.
Thẩm Chỉ Lan, đệ tử thân truyền của Thanh Long phong, đã từng thắp sáng 580 trản phù đăng, cần nộp: 116.666 linh thạch.】
Mọi người: “……”
Thẩm Chỉ Lan: “……”
Không ít người còn tưởng mình đang hoa mắt.
Không phải trước giờ vào Vạn Phù Luyện Tâm Động đều miễn phí sao? Giờ sao lại thu tiền?
Trận linh này là đói đến phát điên rồi chắc?!
Với cả… tại sao thắp sáng càng nhiều thì lại càng phải nộp nhiều tiền chứ?!
Mọi người đầy một bụng nghi ngờ, đồng loạt quay sang nhìn… Phượng Khê.
Phượng Khê vẻ mặt vô tội:
“Nhìn ta làm gì? Ta có phải trận linh đâu! Với lại, theo cái luật mới này thì ta còn khổ hơn mấy người á!
Lần sau ta vào, không khéo phải nộp hai ba trăm ngàn linh thạch ấy chứ?
Không muốn tốn tiền thì đừng vào, có ai ép các ngươi đâu!”
Có người nhỏ giọng nói: “Chắc là do Phượng Khê lấy đi quá nhiều phần thưởng, trận linh mới nghĩ ra cách này để ngăn lại.”
Nghe thì như đùa, nhưng không ít người lại thấy rất có lý.
Phượng Khê… đúng là kéo sạch túi trận linh rồi!
Nghèo quá hoá liều, trận linh mới nghĩ ra cái chiêu kỳ lạ này.
Thế là, không ít người bắt đầu oán trách Phượng Khê.
Phượng Khê giận dữ nói:
“Các ngươi đúng là chẳng có lý lẽ gì cả. Vạn Phù Luyện Tâm Động đặt ở đó, lại không giới hạn số phù đăng được thắp sáng. Ta đốt 1888 trản phù đăng thì sao? Dù ta đốt sạch tất cả phù đăng trong đó thì cũng chẳng ai bắt lỗi được!
Nếu phần thưởng trong đó không đủ, đó là lỗi của tông môn!
Đệ tử lấy đi rồi, thì tông môn phải bổ sung vào chứ. Không thì sớm muộn gì cũng trống trơn!
Chỉ biết đốn cây mà không biết trồng cây, đến khi rừng bị chặt hết rồi, có muốn trồng lại cũng không kịp đâu!
Người thế tục còn biết không nên vì lợi trước mắt mà đốt cả rừng để săn thú, tông môn lại đi phạm lỗi sơ đẳng thế này.
Cũng may trận linh còn biết xoay đầu cứu mình, chứ không thì cuối cùng ngay cả nó cũng phải ch/ết đói!”
Phượng Khê vừa dứt lời, toàn bộ phù đăng trong động… sáng rực!
Mà không chỉ sáng, mà còn nhấp nháy ngũ quang thập sắc, rực rỡ loá mắt như đang ăn mừng…
Có thể thấy, trận linh rõ ràng rất tán thành lời Phượng Khê vừa nói!
Hiện tại, nó cũng chẳng còn mấy phần oán khí với nàng nữa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-806.html.]
Thậm chí còn cảm thấy: Phượng Khê chính là cái loa phát ngôn cho lòng nó!
Nghĩ đi cũng phải thôi, sao có chuyện chỉ biết lấy mà không biết đền bù?
Cái này chẳng khác nào câu "ăn núi cũng phải lở" cả!
Chẳng qua do nó tính khí thành thật, mới bị ức h.i.ế.p thế này, chứ mà đổi lại là trận linh khác thì đã đình công không chịu làm lâu rồi!
Tư Mã tông chủ gật đầu tán thưởng:
“Một câu ‘không vì cái lợi trước mắt mà chặt đứt nguồn lâu dài’, thật khiến người tỉnh ngộ!
Quả thực là chúng ta đã sơ suất chuyện này, từ lâu đáng ra nên nghĩ cách bổ sung vật tư trong trận.
Trước mắt cứ dựa theo quy tắc của trận linh mà duy trì, đợi chúng ta thương nghị rồi sẽ đưa ra phương án bổ sung cụ thể.”
Mạc phong chủ của Thanh Long phong lập tức phụ họa:
“Tông chủ nói rất phải! Quả đúng là cần phải nghiên cứu một đối sách, như vậy mới có thể phát huy tối đa hiệu quả của Vạn Phù Luyện Tâm Động.”
Mà Mạc phong chủ sốt sắng như thế, tất nhiên là có lý do.
Toàn bộ đệ tử Trường Sinh Tông đều có thể đến Vạn Phù Luyện Tâm Động tu luyện, nhưng các chi phí thường nhật như nhân lực, tu sửa, vận hành… đều do Thanh Long phong phụ trách.
Hắn sớm đã thấy bất mãn, nay nhân cơ hội này đương nhiên phải mở miệng cho bằng được.
Tư Mã tông chủ biết rõ tâm tư của hắn, nhưng lại chẳng hề phiền lòng, trái lại còn âm thầm vui vẻ.
Vì từ trước tới nay, Vạn Phù Luyện Tâm Động luôn do Thanh Long phong nắm quyền, nay mượn gió bẻ măng thu lại chút quyền lợi, chẳng phải rất tốt sao?
Chỉ có thể nói một câu: hai người bọn họ mỗi người trong bụng giấu đến tám trăm cái tâm nhãn.
Phượng Khê đứng yên một bên, lặng lẽ nhìn hai người tung hứng.
Là người chủ mưu đứng sau màn, nàng giấu công lao, chẳng tranh danh.
Còn ở trước cửa Vạn Phù Luyện Tâm Động, Thẩm Chỉ Lan tức đến mức suýt thì hộc m/áu!
Giờ tiến cũng không được, không tiến cũng không xong.
Tiến vào, nàng phải nộp vào trận phí hơn mười một vạn linh thạch.
Tuy không đến mức tiếc của, nhưng trong lòng nàng cảm thấy như thể bản thân đang vung tiền như rác, nhìn mà phát bực!
Ai mà biết được quy tắc này có khi lại bị hủy bỏ sau khi tông môn thống nhất chính sách thưởng phạt mới?
Nhưng nếu không vào, thì nàng đã đứng ở đây lâu thế rồi, cứ vậy quay đầu bỏ đi cũng chẳng ra thể thống gì.
Tất cả… đều tại con tiện nhân Phượng Khê kia!
Sớm muộn gì nàng cũng phải diệt trừ cái gai trong mắt này!
Trận linh bắt đầu mất kiên nhẫn.
Ban đầu nó đối với Thẩm Chỉ Lan cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, nhưng từ sau khi nghe Phượng Khê nói, những lời đó cứ vang vọng mãi trong đầu nó, khiến nó bắt đầu thấy chướng mắt Thẩm Chỉ Lan.
Giờ nhìn nàng cứ lần lữa mãi chẳng chịu quyết định, trận linh càng thấy nàng là cố ý đến gây rối!
Dù gì thì mọi sự đều phải có một khởi đầu tốt, nếu ngay từ bút phí đầu tiên đã gặp trở ngại, sau này e rằng mọi việc cũng chẳng trôi chảy.
Phượng Khê nói đúng, Thẩm Chỉ Lan đúng là một ngôi sao chổi!
Vậy thì… phải cho nàng chút “màu sắc” xem thử!
【Nếu bây giờ ngươi không vào, sau này có mang tiền đến cũng đừng hòng bước chân vào!】
Thẩm Chỉ Lan tức đến nỗi sắc mặt méo mó!
May mà nàng quay lưng về phía mọi người, không ai thấy bộ dạng mất mặt ấy.
Cuối cùng nàng cắn răng, giao nộp mười một vạn sáu ngàn sáu trăm sáu mươi sáu linh thạch vào trận phí, rồi mới chịu bước vào Vạn Phù Luyện Tâm Động.
Vừa bước qua cửa, trận linh liền ném thẳng nàng vào một ảo cảnh khủng khiếp, thảm bao nhiêu thì thảm bấy nhiêu.
Hừ!
Bổn trận linh hôm nay sẽ để ngươi nếm hết những bực tức mà ta từng chịu từ Phượng Khê!
Lúc này bên ngoài, chuyện vào bàn phí đã kết thúc.
Đoạn trưởng lão liền thúc giục Phượng Khê nhanh chóng kể lại quá trình nàng vượt qua khảo hạch.
Phượng Khê lựa chọn kể những phần có thể nói, giữ lại những gì không tiện tiết lộ.
Dù là thế, mọi người vẫn mắt tròn mắt dẹt, nghe đến nghẹn họng.
Đặc biệt là đến đoạn cuối, khi nghe nàng cải tiến ba loại phù triện cấp Thiên, cả hiện trường đồng loạt hít khí lạnh.
Trong góc tường, trận linh nghe đến mức giật cả gân.
Hai tấm phù kia còn đỡ, riêng tấm cuối cùng, loại có thể nhảy nhót phát sáng kia, rõ ràng là chính nó cải tiến ra!
Nhưng giờ thì… nó có miệng cũng chẳng dám nói!
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Phượng Khê đứng đó vênh váo khoe khoang!
Dưới yêu cầu của Đoạn trưởng lão, Phượng Khê hào phóng vẽ lại ba tấm phù triện ấy, tổng cộng chưa đến nửa canh giờ đã hoàn thành.
Cả hiện trường lại vang lên một trận hít khí lạnh kinh ngạc.
Đây là ba tấm phù triện cấp Thiên đấy!
Mà nàng chỉ mất chưa đến nửa canh giờ?!
Mấy người Lưu Quảng Thành vốn còn hơi khó chịu, giờ nhìn như cà tím bị sương đánh, ỉu xìu hết cả.
Nếu đối thủ chỉ giỏi hơn mình một chút, bọn họ còn có thể cố gắng tranh đua.
Nhưng gặp phải kiểu nghiền ép tuyệt đối thế này, ai còn dám vọng tưởng giành phần hơn?
Quá mạnh!
Hoàn toàn không thể so nổi!
Giờ đây, không ai còn nghi ngờ Vạn Phù Luyện Tâm Động có vấn đề, cũng chẳng dám nói Phượng Khê đầu cơ trục lợi.
Thậm chí còn cảm thấy Thẩm Chỉ Lan, người đang ở trong động kia, giống như đã mất hết ánh hào quang, chẳng còn gì đáng để ngưỡng mộ.
Lúc này, trong lòng Đoạn trưởng lão bỗng nảy ra một ý tưởng.
Một ý tưởng… có phần táo bạo.
Một ý tưởng… hơi khó nói ra.
Liệu… có nên nói không?