Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 807

Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:13:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

807. Vì để Trường Sinh Tông chúng ta lại rạng rỡ huy hoàng!

Sau một hồi đấu tranh tâm lý gay gắt, Đoạn trưởng lão rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, bất kể phải trả giá ra sao!

Dù sao thì danh tiếng của lão trong giới luyện phù cũng chẳng có mấy ai khen ngợi, lão làm thêm vài chuyện kỳ quái nữa cũng chẳng ai so đo gì nhiều.

Nghĩ đến đây, ánh mắt lão nhìn Phượng Khê liền sáng rực như soi đèn vào vàng ròng.

Phượng Khê cảm thấy có chút quen thuộc.

Hồi trước ở Lang Ẩn Uyên, lúc 24 sư phụ của nàng muốn thu nàng làm đồ đệ cũng là cái kiểu nhìn người như muốn nuốt luôn này.

Chớp mắt cái, Phượng Khê thầm nghĩ: Chẳng lẽ lát nữa hắn lại muốn thu ta làm đồ đệ? Ta nên đồng ý hay là từ chối đây?

Ai da! Là người quá xuất sắc cũng khổ thật!

Đang miên man suy nghĩ, nàng liền nghe thấy Đoạn trưởng lão cất tiếng:

"Phượng Khê, ngươi đúng là rất có thiên phú trong việc luyện phù..."

Phượng Khê thầm hô: Tới rồi! Quả nhiên đúng như ta đoán!

Ai ngờ Đoạn trưởng lão nói tiếp:

"Ta cảm thấy 1888 trản phù đăng mà ngươi thắp chỉ e chưa phải cực hạn đâu. Hay ngươi nghỉ ngơi hai ba ngày, rồi lại vào động thắp tiếp đi!

Ngươi cứ yên tâm, không cần nộp phí vào trận đâu, tiền đó... ta lo cho ngươi!"

Phượng Khê: "..."

Ta vừa chuẩn bị xong một màn kịch để từ chối lời bái sư, ngươi lại chỉ định cho ta... phí vào trận?

Ngươi có hơi... vượt quá giới hạn rồi đấy!

Nhưng mà, được miễn phí vào trận cũng coi như không tệ.

Hy vọng trận linh lần sau biết điều một chút, tăng phí vào trận của nàng lên thêm chút nữa, về sau rảnh rỗi là nàng có thể vào đó đi dạo một vòng, chẳng phải mỹ mãn lắm sao?

À đúng rồi, nếu sau này người Thiên Khuyết Minh mà muốn tiến vào Cửu U Hóa Cảnh, nàng còn phải mượn cửa vào của Vạn Phù Luyện Tâm Động nữa…

Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy đề nghị của Đoạn trưởng lão thật ra... cũng không tồi, thậm chí còn tốt hơn cả việc làm đồ đệ của ông ấy! Thế là nàng sảng khoái đáp ứng:

“Được! Vậy hai ngày nữa ta sẽ vào tiếp tục thắp đèn, vì để Trường Sinh Tông chúng ta lại rạng rỡ huy hoàng!”

Mọi người: “……”

Ngươi có thực sự nhớ mình không phải là người của Trường Sinh Tông thật sự không vậy?

Chúng ta thấy ngươi không phải đang làm Trường Sinh Tông huy hoàng lên đâu, mà là đang xát muối lên vết thương của chúng ta thì có!

Không ít người thầm oán trách Đoạn trưởng lão trong lòng: Phượng Khê vào đó, Trường Sinh Tông chúng ta chẳng được lợi gì, mà ngươi lại còn bỏ tiền túi ra lo phí vào trận cho nàng kéo lông dê?!

Ngươi nghĩ cái gì vậy hả?!

Thế nhưng, Tư Mã tông chủ và Mạc phong chủ đều không phản đối, người khác có ý kiến cũng chỉ đành ngậm đắng nuốt cay.

Đoạn trưởng lão vốn nổi tiếng keo kiệt, nay thấy Phượng Khê đáp ứng hào sảng như thế, lại càng thêm vài phần thiện cảm, liền nói:

“Sau này nếu ngươi gặp vấn đề gì trong việc luyện phù, cứ tới tìm ta bất kỳ lúc nào.”

Lời này vừa nói ra, không ít người suýt tí nữa phun má/u!

Ai chẳng biết Đoạn trưởng lão tính tình quái gở, bình thường nói chuyện với ông ta còn khó hơn leo núi, chứ đừng nói chủ động giải thích thắc mắc cho người khác!

Trước kia mọi người còn tưởng ông ta đối xử với Thẩm Chỉ Lan là tốt, giờ so với Phượng Khê thì đúng là khác biệt một trời một vực!

Nếu không phải Phượng Khê thân phận đặc thù, có khi lão già này đã chủ động quỳ xuống xin nàng làm đồ đệ rồi cũng nên!

Mà nói vậy... thật ra họ cũng đoán không sai!

Nếu không phải lo ngại thân phận đệ tử Bắc Vực Huyền Thiên Tông của nàng, Đoạn trưởng lão quả thật đã muốn thu nàng làm đồ đệ từ lâu rồi!

Phượng Khê quá biết cách đối nhân xử thế!

Nghe xong lời của Đoạn trưởng lão, nàng liền nói vài câu khiến ông ta cảm động đến mức lồng n.g.ự.c cũng nghẹn lại.

Đoạn trưởng lão cười sảng khoái: “Tiểu nha đầu này nói chuyện thú vị thật đấy! Sau này nhất định phải thường xuyên đến tìm lão phu chơi đấy nhé!”

Mọi người suýt nữa bị nụ cười của lão làm mù mắt!

Đây thật sự là cái lão quái gở kiệm lời ngày thường sao?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-807.html.]

Không phải bị đoạt xá rồi chứ?!

Lúc này, Mạc phong chủ, người từ nãy tới giờ chỉ làm nền, cuối cùng cũng lên tiếng:

“Phượng Khê, lúc nào ngươi rảnh thì liệt kê danh sách phần thưởng ngươi lấy được trong động cho ta, để tiện bổ sung phần thưởng cho những lượt sau.”

Phượng Khê: “……”

Ngươi tưởng ta ngu chắc?!

Ngươi lấy danh sách làm gì? Để sau này tính toán với ta à?!

Nàng đang định tìm cớ từ chối thì đột nhiên... thất khiếu đổ m/áu, ngã xuống bất tỉnh!

Quân Văn lập tức kêu to:

“Tiểu sư muội của ta! Tiểu sư muội đáng thương của ta à! Muội liều cả tính mạng để cống hiến cho Trường Sinh Tông, vậy mà vừa mới ra khỏi động đã có người nhòm ngó phần thưởng của muội!

Chẳng phải đây là điển hình ‘qua cầu rút ván’, ‘dùng xong liền gi/ết’ sao?!”

Mạc phong chủ: “……”

Nếu ta nói lúc nãy ta chỉ tiện miệng nói một câu, không có ý gì khác, hai cái diễn tinh sư huynh muội các ngươi có tin không?

Bất quá nhìn kỹ, Phượng Khê đúng là ngất thật, không giống giả vờ.

Rất có thể là do thần thức tiêu hao quá độ trong động luyện phù gây ra.

Trong lòng Mạc phong chủ bỗng sinh ra một tia cảm giác cân bằng vi diệu.

Dù sao thì thân là phong chủ, lão không đến mức vì bị phá kỷ lục mà canh cánh trong lòng, nhưng ít nhiều vẫn hơi... mất tự nhiên.

editor: bemeobosua

Giờ thấy Phượng Khê thất khiếu đổ m/áu ngất xỉu, chứng tỏ thần thức nàng vẫn còn yếu, tu vi thì càng không cần nói tới. Dù nàng có thiên phú luyện phù xuất sắc đến đâu, con đường tu hành sau này cũng sẽ rất gian nan.

Xem ra ông trời vẫn công bằng, không thể để một người chiếm hết mọi điều tốt.

Lúc Mạc phong chủ đang thầm tính toán trong lòng, Đoạn trưởng lão đã bắt đầu chữa trị cho Phượng Khê.

Thật ra tình hình cũng không quá nghiêm trọng, chỉ cần cho nàng uống chút đan dược dưỡng thần thức là được.

Thậm chí, không uống cũng không sao.

Phượng Khê rất nhanh liền tỉnh.

Mở mắt ra, thứ nàng nhìn thấy đầu tiên là gương mặt đầy lo lắng của Đoạn trưởng lão.

Trong lòng nàng chợt thấy ấm áp, thầm ghi nhớ mối ân tình này.

Nàng yếu ớt cảm tạ Đoạn trưởng lão, rồi nói với Mạc phong chủ:

“Mạc phong chủ, hiện tại đầu ta đau như búa bổ, e là phải một thời gian nữa mới có thể nộp danh sách phần thưởng được.”

Mạc phong chủ: “...Được.”

Ta còn có thể nói gì nữa đây?

Nếu ta nói thêm một câu, có khi ngươi lại lăn ra bất tỉnh!

Đến lúc đó, không chừng các ngươi lại đổ tội lên đầu ta!

Phượng Khê cố gắng nói thêm đôi câu với Tư Mã tông chủ, sau đó để Quân Văn và Cảnh Viêm dìu nàng về chỗ ở.

Tất nhiên, Quân Văn không quên khoản 500 vạn linh thạch thắng được lúc nãy, trước khi đi còn dặn Phan trưởng lão giúp hắn thu tiền.

Ai bảo hắn là người đứng ra bảo đảm cơ chứ!

Phan trưởng lão giờ hối không kịp, đặc biệt là khi nhìn mấy trưởng lão khác đang cười cười nhìn mình.

Ông ta đành ngậm đắng nuốt cay thu tiền, còn đám người Lưu Quảng Thành cũng không dám nuốt nợ, ngoan ngoãn nộp linh thạch rồi ỉu xìu rút lui.

Chẳng bao lâu sau, khu vực trước động luyện phù liền trở nên vắng lặng.

Còn Thẩm Chỉ Lan, kẻ vẫn đang bị nhốt trong động khảo hạch, thì đã bị rất nhiều người lãng quên.

Dù ai còn nhớ thì cũng chẳng còn lòng dạ nào mà chờ nàng nữa.

Chẳng hạn như... đám người Lưu Quảng Thành.

Giờ họ chỉ muốn lặng lẽ về nhà, chôn sâu nỗi nhục ngày hôm nay.

Loading...