Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 808

Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:13:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

808. Mang hết linh thạch mấy ngày nay tới bổ sung cho ta!

Phượng Khê vừa về đến chỗ ở, lập tức như sống lại đầy má/u!

Nàng trước tiên lắc lấy phần thưởng thu được trong Vạn Phù Luyện Tâm Động, rồi lấy ra một đống lớn đồ vật, chia làm hai phần rõ ràng.

“Tứ sư huynh, Ngũ sư huynh, đây đều là những thứ hai huynh có thể dùng tới, nhận lấy đi!”

Cảnh Viêm còn đang định khách sáo từ chối, thì Quân Văn đã nhanh tay lẹ mắt thu phần của mình về túi trữ vật.

“Cảnh lão tứ, huynh mà không có thành ý nhận, vậy thì đưa cho ta luôn cũng được!”

Cảnh Viêm: “…”

Quân Văn thấy Cảnh Viêm rốt cuộc cũng nhận lấy, liền cong môi cười khẽ.

Đi theo tiểu sư muội lâu như vậy rồi, còn chưa quen tính nàng à?!

Đưa ngươi tức là thật lòng muốn cho ngươi, còn giả vờ khách sáo gì nữa?

Thời gian chối từ đủ cho tiểu sư muội đào thêm ba cái hố khác rồi đấy!

Huynh muội một nhà, còn phân ngươi phân ta cái gì chứ?

Tương lai báo đáp lại gấp bội là được rồi!

Thu đồ xong, Quân Văn lập tức tất bật lo việc.

Hết pha trà cho Phượng Khê, lại bưng linh quả, còn bóc hạt dưa cho nàng ăn. Nếu không phải vì nam nữ có khác biệt, hắn thật sự muốn bóp vai đ.ấ.m chân cho tiểu sư muội luôn cho đủ bộ!

Cảnh Viêm cũng muốn giúp gì đó, nhưng không chen tay vào nổi, đành khô khốc hỏi:

“Tiểu sư muội, ba ngày đầu muội vào Vạn Phù Luyện Tâm Động sao chẳng thấy động tĩnh gì? Gặp phải chuyện gì không hay à?”

Phượng Khê liền kể lại chuyện bản thân bị cuốn vào Cửu U Hóa Cảnh.

Quân Văn và Cảnh Viêm nghe xong đều tức đến đỏ mặt tía tai!

Tức giận rồi lại sợ hãi, may mà tiểu sư muội thu phục được Trận Linh, bằng không không chừng đã bị nhốt vĩnh viễn trong ảo cảnh kia!

Bị nhốt còn là may, nếu bị người Thiên Khuyết Minh phát hiện thân phận, thì cái mạng nhỏ này sớm đã không còn!

Ngay sau đó là một trận tự trách trào dâng.

Làm sư huynh mà lúc tiểu sư muội gặp nguy hiểm lại chẳng giúp được gì, đã thế nàng còn phải ngược lại chia đồ tốt cho họ, thế này chẳng phải họ đúng là phế vật?

Phượng Khê nhìn là hiểu ngay hai sư huynh nhà mình nghĩ gì, bèn lôi ra một viên Lưu Ảnh Thạch, cười híp mắt:

“Tứ sư huynh, Ngũ sư huynh, hai huynh có muốn xem hồi nhỏ các huynh trông thế nào không?”

Cảnh Viêm và Quân Văn: “…”

Không muốn! Hoàn toàn không muốn!!

Nhưng chưa kịp ngăn, Phượng Khê đã kích hoạt Lưu Ảnh Thạch.

Hai người nhìn hình ảnh thời thơ ấu của "chính mình" trong đó, nhất thời hoang mang tột độ.

Đặc biệt khi thấy “Tiêu Bách Đạo” xuất hiện, nếu không phải đã biết đó là nhân vật trong ảo cảnh, e là đã tưởng sư phụ thật xuyên không vào trong đó rồi.

Cảnh Viêm nhíu mày: “Cho dù trình độ trận pháp của Thiên Khuyết Minh có cao đến mấy, cũng không thể bắt chước giống y như đúc thế này được? Bọn họ làm thế nào vậy?”

Quân Văn gật đầu phụ họa: “Phải đó, ngoại hình thì tạm cho là dễ bắt chước, chứ cả tính cách và tác phong cũng giống đến kỳ lạ, thật sự thấy không hợp lẽ thường.”

“Nếu không biết gì, ai mà chẳng tưởng chúng ta biết dùng phân thân thuật!”

Phượng Khê khựng lại.

Phân thân thuật?

Nàng nhớ đến đám khư thú trong Ám Minh Chi Ngục…

Chẳng lẽ người Thiên Khuyết Minh cũng từng trích xuất mảnh vỡ thần thức từ Tiêu Bách Đạo và các sư huynh đệ?

Nhưng suy nghĩ vừa lóe lên, nàng đã lắc đầu phủ định.

Nếu Thiên Khuyết Minh có năng lực ấy, cần gì phải bày ra Cửu U Hóa Cảnh, cũng chẳng cần làm ra cái xích thời không rườm rà kia, sớm đã trực tiếp công chiếm Cửu U Đại Lục rồi!

Vậy rốt cuộc bọn họ làm sao tạo ra được những hình ảnh đó?

Ba người cùng nhau nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng vẫn không ra được kết luận gì. Cảnh Viêm thấy sắc mặt Phượng Khê đã lộ vẻ mỏi mệt, liền lên tiếng:

“Tiểu sư muội, đã chưa nghĩ ra được thì tạm gác lại, nghỉ ngơi trước đã.”

“Muội mệt mỏi nhiều ngày rồi, tranh thủ ngủ cho thật ngon đi.”

Phượng Khê quả thật đã mệt rã rời, đợi hai sư huynh rời đi, nàng liền chui vào giường bù giấc.

Đến khi tỉnh lại, trời đã về chiều hôm sau.

Nàng rời giường vận động tay chân một chút, rồi thong dong đi dạo đến hồ cá gần đó.

Chỉ có mấy ngày thôi mà đám cá Xích Yên Lý trong hồ cảm thấy như… trời sập.

Lúc trước thấy Phượng Khê đi lâu không về, bọn chúng còn ngỡ nàng gặp chuyện chẳng lành.

Ai ngờ nàng trở về, lại mang theo một đống sát khí ngùn ngụt!

Mặc kệ trong lòng cá nghĩ gì, mỗi con đều ra sức quẫy đuôi, thi thoảng còn có cá vượt Long Môn, ra vẻ hoạt bát vui tươi hết sức.

Phượng Khê đứng nhìn một lúc, sau đó tiện tay ném vào trong hồ một viên linh thạch.

“Mang hết số linh thạch mấy ngày nay đến nộp bù cho ta.”

Nói xong, nàng ung dung rời đi.

Đám Xích Yên Lý: $%@%&@@##

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-808.html.]

"Bù cái chân bà ngươi ấy!"

"Thật coi chỗ bọn ta thành ao cầu nguyện chắc?"

"Muốn dồn ép bọn ta hả? Có giỏi thì thử xem!"

Sau khi Phượng Khê cầu nguyện xong, Quân Văn vội vàng chạy đến.

"Tiểu sư muội! Đây là năm trăm vạn linh thạch ta thắng cược được đó, giao cho muội giữ nha!"

Phượng Khê đương nhiên không phải kiểu người tham lam một mình ăn hết, nàng để lại hai mươi vạn cho Hoài trưởng lão, phần còn lại, bốn trăm tám mươi vạn, chia đều cho ba người.

Quân Văn cất kỹ phần của mình, sau đó lại len lén ngó chằm chằm phần của Cảnh Viêm.

Hắn âm thầm nghĩ bụng: "Chỉ cần ngươi từ chối nhận, ta lập tức giúp ngươi giữ!"

Kết quả, Cảnh Viêm không nói một lời, lập tức cất linh thạch.

Quân Văn: "…"

Ngươi trưởng thành nhanh vậy từ bao giờ thế hả?!!

Vừa than thở trong lòng, hắn vừa nói với Phượng Khê:

"Tiểu sư muội, bọn ta nhận được hơn mấy trăm bức thư khiêu chiến rồi đấy! Có nên tổ chức một buổi đấu giá cho oách không?"

Phượng Khê lúc này mới nhớ ra vụ đó.

Ai… trách cũng trách nàng có quá trời đường phát tài.

Muốn không giàu cũng khó!

Ba người thương lượng một hồi, quyết định ngày mốt sẽ tổ chức “Thiên kiêu Nam Bắc tranh bá”, vòng tuyển chọn bằng đấu giá.

Vừa nghĩ đến một đống linh thạch sắp ào ào chảy vào túi, Phượng Khê và Quân Văn lập tức cười gian như cáo.

Cảnh Viêm: "… Hai người các ngươi không nghĩ tới à? Dù mấy người đó gửi thư khiêu chiến, chưa chắc họ chịu bỏ tiền thật đâu.

Biết đâu bọn họ ngầm thông đồng trước, thống nhất giá cả, ai cũng không chịu nâng giá thì sao?"

Phượng Khê nhếch môi cười:

"Tứ sư huynh nói có lý đấy, nhưng Trường Sinh Tông kia có tận năm phong, người nào cũng có tính toán riêng.

Tới lúc đó, chỉ cần châm chọc vài câu, đảm bảo ai cũng mặc kệ cái gọi là ‘thỏa thuận’ mà đấu nhau đến sứt đầu mẻ trán!

Huống hồ, chúng ta còn có nội ứng mà!"

Cảnh Viêm mặt đầy nghi hoặc:

"Nội ứng nào cơ?"

Ngay cả Quân Văn cũng chưa kịp hiểu ra.

Hắn thầm nghĩ, bọn họ ở Trường Sinh Tông mắt còn không quen mặt, nội ứng từ đâu ra chứ?

Phượng Khê cười tủm tỉm:

"Ngày mai giao cho Hoài trưởng lão hai mươi vạn linh thạch, tiện thể nhét ít lời hay vào miệng ông ấy, tự nhiên ông ta sẽ âm thầm giúp đỡ chúng ta."

Quân Văn buột miệng:

"Ông ta… dễ mua chuộc vậy hả?"

Phượng Khê: "…"

Ngược lại, Cảnh Viêm đoán ra đôi chút, liền lên tiếng:

"Tư Mã tông chủ muốn mượn tay tiểu sư muội để khuấy đảo thế cục Trường Sinh Tông. Mà Hoài trưởng lão lại là tâm phúc của hắn, tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội vàng như đấu giá hội này."

Phượng Khê gật đầu tán thưởng:

"Tứ sư huynh nói không sai. Hoài trưởng lão ước gì đấu giá hội càng náo nhiệt càng tốt.

Hơn nữa trước đó ông ta còn giúp chúng ta xúi giục Phan trưởng lão, đã nếm ngọt rồi, lần này chắc chắn cũng muốn kiếm thêm chút lợi lộc."

Ba người dùng xong bữa tối, lại bàn bạc thêm chi tiết về đấu giá hội, sau đó Quân Văn và Cảnh Viêm mới rời đi.

Chờ hai người rời đi, Phượng Khê liền ngồi xuống tu luyện.

Cùng lúc đó, Thẩm Chỉ Lan bị trận pháp trong động Vạn Phù luyện tâm đánh bật ra ngoài.

Lần này nàng không chỉ không làm sáng nổi cái phù đăng nào, mà trong ảo cảnh còn bị tra tấn thê thảm.

Nàng vốn tưởng sẽ có nhiều người vây xem mình, ai ngờ nhìn quanh một vòng, ngoài vài đệ tử trông coi, chẳng thấy ai cả.

Ngay cả mấy người từng ra sức nâng nàng lên cũng không thấy bóng.

Trong lòng nàng tràn đầy căm phẫn.

Quả nhiên trên đời này chẳng có ai tốt thật lòng!

Tất cả đều là một đám a dua, thấy kẻ khác đắc thế là quay sang nịnh bợ!

Ổn định tâm thần, nàng đi đến cửa động phủ của Đoạn trưởng lão:

"Đoạn trưởng lão, đệ tử Thẩm Chỉ Lan có vài điều muốn thỉnh giáo ngài."

Đoạn trưởng lão lãnh đạm đáp:

"Ta dạo này bận bịu nhiều việc, không có tinh lực để giải đáp thắc mắc cho ngươi.

Trong phong còn có rất nhiều trưởng lão tinh thông phù đạo, có thắc mắc gì thì ngươi cứ đi tìm bọn họ hỏi."

Đệ tử trông coi: "…"

Ngài lúc trước đâu có nói với Phượng Khê như thế!

Loading...