Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 810

Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:13:37
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

810. Cá Chép Bảo Bảo

Phượng Khê tu luyện miệt mài đến tận gần sáng mới chịu đi ngủ.

Lúc này, Mộc Kiếm chọc chọc Tiểu Chim Béo, nói đầy ẩn ý:

“Chủ nhân của chúng ta ấy, tuy phần lớn thời gian toàn nghĩ mấy chuyện không đứng đắn, nhưng về khoản chăm chỉ thì đúng là không thể chê vào đâu được, đúng chuẩn tấm gương mẫu mực luôn!”

Tiểu Chim Béo chẳng thèm để ý đến nó, coi như nghe tiếng “bẹt bẹt” thoát ra từ đâu đó.

Mộc Kiếm cũng không bận tâm, tiếp tục luyên thuyên:

“Thật ra ta cũng rất chăm chỉ mà, những lúc không nói chuyện chính là đang tu luyện đó…”

Tiểu Chim Béo hờ hững đáp:

“Vậy giờ ngươi đi tu luyện luôn đi.”

Mộc Kiếm: “…”

Ngươi muốn ta im miệng thì nói thẳng một câu là được rồi!

Tiểu Chim Béo thấy Mộc Kiếm cuối cùng cũng chịu im, đôi mắt tròn vo như đậu xanh ánh lên vẻ giễu cợt.

Chủ nhân phần lớn thời gian toàn nghĩ mấy chuyện không đứng đắn á?

Nếu không có thực lực mà nghĩ mấy chuyện đó, kẻ bị hố đầu tiên không ai khác chính là nàng ta ấy chứ!

Cứ nói lúc luyện tâm trong động Vạn Phù đi, nếu không có thực lực, lấy đâu ra bàn tay nhỏ bé ấy, lấy đâu ra ấn ký thần kỳ ấy?!

Nếu không có thực lực, chỉ sợ ngay cả ảo cảnh cũng không trụ nổi, huống chi là dám “chơi” cả Trận Linh?

Có thực lực mà nghĩ chuyện xấu thì gọi là khôn ngoan láu cá.

Không có thực lực mà nghĩ chuyện xấu thì… gọi là vừa ngu lại vừa thảm.

Tiểu Chim Béo thu lại dòng suy nghĩ, tiếp tục yên lặng tu luyện.

Dù trong đám linh sủng, nó nhìn chẳng có gì đặc biệt, sức chiến đấu cũng gần chót bảng, nhưng nó chưa bao giờ nhụt chí.

Nó là Phượng Hoàng, điều quý giá nhất là tâm tính ổn định.

Khi Niết Bàn thì có thể sa sút, phủ bụi.

Sau Niết Bàn sẽ là phượng hoàng tung cánh chín tầng trời!

Sáng hôm sau, việc đầu tiên Phượng Khê làm khi tỉnh dậy là chạy đến “ao cầu nguyện” lấy linh thạch.

Vừa đến bên hồ cá, nàng đã chói mắt đến suýt không mở nổi mắt ra.

Cả mặt hồ phủ kín một lớp linh thạch, tuy độ dày không khác mấy hôm trước, nhưng quá nửa là thượng phẩm linh thạch!

Phượng Khê: (✧◡✧)

Cái ao cầu nguyện này đúng là danh xứng với thực!

Nàng vừa nhặt linh thạch vừa không ngớt khen ngợi đám cá Xích Yên Lý:

“Nào là Cá Chép Bảo Bảo, nào là Cá mỹ tâm thiện, nào là vừa nhìn đã có tướng vượt Long Môn, nào là thân hình tròn trịa đậm phúc khí, bõ công ta nuôi các ngươi! Thật muốn ôm từng con mà thơm một cái!”

Đám cá Xích Yên Lý trong lòng khịt mũi khinh thường, nhưng ngoài mặt vẫn phun bong bóng hồng hồng bay lên để tỏ vẻ vui mừng được sủng ái.

Ô ô ô, cứ thế này nữa, tụi nó liệu có bị rối loạn nhân cách mất không trời?!

Phượng Khê vừa cất kỹ linh thạch xong thì Hoài trưởng lão tới.

Lần này ông đến chủ yếu là để thăm hỏi ân cần Phượng Khê, tuyệt đối không phải tới kiếm chác gì đâu nhé.

Vâng, đúng là như thế đấy.

Sau màn hỏi han khách sáo không mấy chân thành, Phượng Khê lên tiếng:

“Hoài trưởng lão, ta nghe Ngũ sư huynh nói là nhờ có ngài mở lời giúp, Phan trưởng lão mới đồng ý làm bảo chứng. Đây là chút tấm lòng của ba huynh muội chúng ta, ngài nhất định phải nhận lấy, bằng không tức là khinh thường bọn ta rồi!”

Hoài trưởng lão giả bộ khó xử:

“Cái này, cái này… vốn ta không nên nhận. Nhưng mà nghe ngươi nói vậy, nếu ta không nhận thì cũng thấy hơi bất kính.

Thôi được, ta nhận, nhưng chỉ lần này thôi đó, sau không được lấy lệ này làm thường!”

Cả ông và Phượng Khê đều biết rõ: lời nói “chỉ lần này” là gió thoảng mây trôi. Chuyện gì đã có lần đầu thì luôn có lần thứ hai.

Không khí nhờ có linh thạch mà hòa hảo lạ thường.

Không nói ngoa chứ, kể cả Tiêu Bách Đạo mà tới đây giờ phút này, e là cũng phải thấy mình như người dưng nước lã!

Phượng Khê vừa rót trà cho Hoài trưởng lão, vừa nói:

“Hoài trưởng lão, dạo gần đây ta nhận được không ít thư khiêu chiến, tính đến sáng nay đã có hai trăm tám mươi sáu lá cả thảy.

Có người lấy danh nghĩa cá nhân, có người lấy danh nghĩa đoàn thể gửi đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-810.html.]

Tuy nói trong số đó không ít người chỉ là đùa cho vui, nhưng phần nhiều vẫn là muốn nghiêm túc luận bàn với ta.

Ta tỉ thí với ai trước, ai sau, hay không tỉ thí với ai, nếu làm không khéo sẽ chọc giận cả đám. Ta thật sự rất sợ đó nha!”

Hoài trưởng lão: “…”

Nhìn ngươi chẳng giống đang sợ chút nào!

Phượng Khê nói tiếp:

“Cho nên, ta tính tổ chức một cuộc ‘Nam – Bắc Thiên Kiêu Tranh Bá Đại Hội’… Rồi mở đấu giá chọn tư cách lên đài khiêu chiến. Ngài thấy sao?”

Hoài trưởng lão: “…”

Đã muốn người ta bỏ tiền ra để đấu với mình là quá khác người rồi…

Giờ còn muốn tổ chức đấu giá?!

Vậy gọi ngươi là Phượng Tỳ Hưu có phải hợp hơn không?!

Trong lúc Hoài trưởng lão còn âm thầm oán thầm, Phượng Khê lại than thở:

“Hoài trưởng lão, thật ra ta cũng không muốn làm vậy, mở cái đấu giá hội thế này, chắc đệ tử năm phong của Trường Sinh Tông đều bị kéo vào, trận thế quá lớn!

Nhưng ta đây lại là đứa sĩ diện, lời đã nói ra rồi, chẳng lẽ lại co đầu rụt cổ trốn tránh?

Thế nên đành dùng hạ sách này, để những ai sợ tiền thì tự biết đường rút lui!”

Hoài trưởng lão: …

Ta đây là lần đầu tiên nghe cụm từ “sợ tiền thì rút lui” đấy!

Nhưng trong lòng ông lại khẽ động: Tông chủ đưa “con sói nhỏ” Phượng Khê vào đây vốn là muốn nàng khuấy nước cho Trường Sinh Tông. Giờ nàng làm cái đấu giá hội này chẳng phải đúng như ý Tông chủ?

Đến lúc đó ta lại châm thêm ít củi, lửa này mới cháy to được!

Nghĩ vậy, Hoài trưởng lão liền nói:

“Tuy Trường Sinh Tông ta chưa từng có tiền lệ thế này, nhưng ngươi nói cũng không phải không có lý. Người khiêu chiến quá đông, thứ tự ra sân quả thật là vấn đề, không khéo lại thành nội chiến.

Vì sự đoàn kết của tông môn, tổ chức đấu giá như vậy cũng là cách ổn thỏa, không gây tổn thương.

Tất nhiên, chuyện hệ trọng, lão phu không dám tự ý quyết định, chờ xin chỉ thị Tông chủ rồi mới cho ngươi câu trả lời chắc chắn.”

Phượng Khê và hai người bên cạnh: “…”

Vì sự đoàn kết của tông môn?

Ngài chắc chứ?

Chúng ta thấy giống như là để bọn họ đoàn kết… đánh nhau hơn thì đúng!

Đúng là, gừng càng già càng cay, khả năng nói chuyện nhắm mắt mà bịa thì Hoài trưởng lão đúng là cao hơn bọn ta một bậc!

editor: bemeobosua

Sau một hồi chuyện trò, Hoài trưởng lão rời đi.

Làm việc quả nhiên hiệu suất cao, rất nhanh sau đó ông quay lại báo tin:

Đấu giá hội có thể tổ chức, nhưng phải giữ phong cách khiêm tốn, không được phô trương.

Phượng Khê: Đã hiểu.

Ý là cho ta quậy tới bến nhưng đừng quậy quá lộ liễu đúng không?

Tư Mã Tông chủ đúng là một vị Tông chủ có tâm!

Phượng Khê lập tức bảo Cảnh Viêm và Quân Văn mau chóng lan truyền tin tức tổ chức đấu giá hội vào giờ Tỵ ngày mai ra khắp nơi, càng nhiều người biết càng tốt, tốt đến mức… ngay cả chuột trong hang cũng biết thì càng hay!

Quân Văn và Cảnh Viêm hơi do dự. Tông môn lớn như vậy, mà thời gian lại ngắn, muốn truyền cho tất cả mọi người không phải chuyện dễ!

Phượng Khê liền cười:

“Cái gọi là có tiền mua tiên cũng được, chúng ta bỏ tiền ra thuê bọn tạp dịch đi phát tán tin tức, không được sao?!”

Cảnh Viêm cau mày:

“Dù có thuê tạp dịch thì họ cũng chẳng thể ngang hàng với mấy đệ tử thân truyền, lời họ nói chưa chắc ai tin…”

Phượng Khê vẫn cười toe:

“Muội bảo tản tin tức không phải để mấy tên tạp dịch chạy theo truyền lời như thân truyền đệ tử đâu, mà là để bọn họ giúp chúng ta… phát tờ rơi!”

“Đến đến đến, lần này muội muốn chơi lớn một chút, đảm bảo ai nhìn thấy tờ rơi cũng giận đến mức muốn xé xác chúng ta thành tám mảnh! Không tin bọn họ không kéo nhau đến buổi đấu giá!”

Cảnh Viêm: “…”

Quân Văn: “…”

Tiểu sư muội đúng là tiểu sư muội mà! Trên đời này chưa từng có chiêu trò nào nàng nghĩ không ra…

Loading...