Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 811

Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:13:40
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

811. Bắc Vực Tam Kiếm Tiên

Ba người túm tụm quanh một tờ giấy, bắt đầu nghiên cứu nội dung tờ truyền đơn có tiêu đề “Tin tức chấn động”.

Thực ra, chủ yếu là Phượng Khê với Quân Văn bàn bạc, Cảnh Viêm nhiều lắm cũng chỉ góp được công chỉnh chính tả vài chữ. Loại nội dung khiêu khích kiểu này, thật sự không phải sở trường của hắn.

Sau một hồi mài giũa, một tờ truyền đơn bị người ghét nhất trong lịch sử Trường Sinh Tông chính thức ra đời.

【Thông báo: Đấu giá hội tranh suất tham gia đại hội tranh bá Thiên kiêu Nam – Bắc sẽ được tổ chức vào giờ Tỵ ngày mai (28 tháng này), địa điểm: quảng trường trước Luận Đạo Đài. Kính mời chư vị đúng giờ đến dự.】

Lưu ý đặc biệt: Dưới đây là một số đối tượng được khuyến khích… đừng tới!

– Những kẻ từng gửi thư khiêu chiến chỉ để ra vẻ mà không dám lên đài, xin miễn góp mặt, kẻo đến lúc đó lại sợ đến vỡ mật, xấu hổ không có chỗ chui!

– Những ai không có bản lĩnh, chỉ giỏi huênh hoang, thôi cũng miễn chen chúc, chúng ta thấy các ngươi đã đủ chướng mắt rồi!

– Những người coi linh thạch còn quý hơn danh dự, đừng tới! Kẻo tới lúc đó hoa mắt vì linh thạch, quên luôn cái mặt mình để đâu thì nguy to!

– Cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất: Nếu sợ ba sư huynh muội chúng ta thì tốt nhất đừng tới! Lỡ chúng ta hắt xì một cái làm các ngươi sợ đến tè ra quần thì ai dám nhận?

Khẩu hiệu hành động của bọn ta là:

Đấm Thanh Long, đạp Bạch Hổ, c.h.é.m Huyền Vũ, đ.â.m Chu Tước, càn quét Ngộ Đạo Phong!

Kẻ nào không phục, đánh cho răng rơi đầy đất!

Ký tên: Bắc Vực Tam Kiếm Tiên

Cảnh Viêm nhìn tờ truyền đơn trong tay mà lòng đầy lo lắng. Hắn sợ chưa đến lúc đấu giá hội bắt đầu, ba người bọn họ đã bị quần ẩu mất rồi!

Cái kiểu viết này đúng là quá khiêu khích! Quá đáng ghét!

Xét riêng về khoản gây thù chuốc oán, hai vị sư huynh muội của hắn tuyệt đối thuộc hàng đỉnh cấp từ Bắc chí Nam.

Ba người mang bản truyền đơn đến nhờ Hoài trưởng lão in giúp.

Phải nói thật, Hoài trưởng lão làm việc hiệu suất khỏi bàn, chỉ trong một canh giờ đã in ra mấy ngàn tờ.

Không chỉ vậy, còn đặc biệt dùng giấy màu các loại để tạo độ bắt mắt.

Phượng Khê cực kỳ hài lòng, trong lòng âm thầm ghi nhận: người này dùng được!

Phượng Khê thuê hai mươi tạp dịch cho mỗi sơn phong, sai họ đi phát truyền đơn.

Không dừng lại ở đó, ba người còn dán truyền đơn khắp nơi như Tàng Thư Các, Luận Đạo Đài, Ngộ Đạo Phong, thậm chí... còn đứng trên Luận Đạo Đài rắc truyền đơn xuống dưới như rải hoa.

Dù bên dưới chủ yếu là vực sâu khe núi, nhưng vẫn có vài tờ bị gió cuốn sang những đỉnh núi khác.

Một tờ trong số đó, chầm chậm lượn xuống, mắc vào nhánh cây mọc nghiêng từ vách đá dựng đứng.

Ngay sau gốc cây ấy, là một cửa hang tối om.

Từ trong hang, một bàn tay khô quắt như que củi vươn ra, nhặt lấy tờ truyền đơn.

Một giọng nói khàn đặc vang lên:

"Đấm Thanh Long, đạp Bạch Hổ, c.h.é.m Huyền Vũ, đ.â.m Chu Tước, càn quét Ngộ Đạo Phong?

Trường Sinh Tông ta nay đã sa sút đến mức này sao?

Lại để Bắc Vực sỉ nhục tới mức này?

Bắc Vực Tam Kiếm Tiên? Khi nào lại xuất hiện loại nhân vật to tát này?

Sao ta lại chưa từng nghe qua?

Xem ra một trưởng lão hộ phái như ta ở ẩn lâu quá, Trường Sinh Tông đã thay da đổi thịt mất rồi!

Ta vốn định bế quan ngàn năm nữa, xem ra giờ phải sớm xuất quan xem thử thế nào."

Trong khoảnh khắc, từ trong hang động, một lão giả gầy gò như que củi bước ra, thân hình loáng một cái đã biến mất khỏi chỗ.

Phượng Khê dĩ nhiên không biết gì chuyện này. Sau khi rắc truyền đơn xong, nàng cùng hai vị sư huynh quay về chuẩn bị cho đấu giá hội.

Chẳng mấy chốc, truyền đơn lan truyền khắp Trường Sinh Tông!

Thế giới tu tiên không giống phàm tục, tin đồn lan còn nhanh hơn gió!

Truyền đơn còn chưa phát hết, đã có vô số người biết chuyện đấu giá hội.

Rất nhiều người phẫn nộ, mắng Phượng Khê và hai sư huynh đến trời long đất lở!

Lời lẽ càng lúc càng thô tục!

editor: bemeobosua

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-811.html.]

Có kẻ giận quá, kéo cả nhóm đến đứng trước viện của ba người, gào lên mắng không ngớt.

Đúng lúc ấy, đệ tử Chấp Pháp Đường xuất hiện.

"Ai là Vương Đại Dự Triệu? Có người tố cáo ngươi vi phạm điều thứ 8, khoản thứ 16 môn quy: dùng từ ngữ xúc phạm tông chủ và tông môn. Mời ngươi theo chúng ta một chuyến!"

Vương Đại Dự Triệu ngơ ngác như bị sét đánh!

"Ta… ta xúc phạm tông môn lúc nào chứ?!"

Một khắc sau, Phượng Khê thò cái đầu nhỏ ra:

“Vừa rồi ngươi nói ba người bọn ta là phế vật, chỉ có mấy tông môn đầu óc có vấn đề mới nhận loại đệ tử thân truyền như bọn ta đúng không?

Ba người bọn ta là do chính Tư Mã tông chủ đích thân thu nhận đấy!

Ngươi nói thế chẳng phải đang nhục mạ tông chủ lẫn cả tông môn hay sao?!”

Vương Đại Dự Triệu luống cuống kêu lên: “Ta mắng là Huyền Thiên Tông, không phải Trường Sinh Tông nhà ta!”

Phượng Khê không buồn cãi, chỉ lặng lẽ lấy lệnh bài thân truyền đệ tử Trường Sinh Tông ra lắc lắc trước mặt.

Đám đệ tử chấp pháp biết rõ Phượng Khê đang cố tình cãi lý, nhưng chẳng ai dám lên tiếng. Dù sao lúc trước nàng đã khiến cả đường chủ của họ nghẹn họng không nói được câu nào, bọn họ nào dám động vào ổ ong vò vẽ này.

Bọn họ vừa định dẫn Vương Đại Dự Triệu đi, Phượng Khê đã giơ tay chỉ thêm mấy người nữa:

“Thuận tiện bắt luôn mấy người kia theo đi, bọn họ cũng phạm môn quy. Trước cứ mang đi, lát nữa ta sẽ nói rõ từng điều khoản họ vi phạm.

Yên tâm, bằng chứng đầy đủ!”

Những đệ tử bị nàng chỉ: “…”

Ngươi định gán tội cho bọn ta thật đấy à?!

Tuy không phục, nhưng bọn họ cũng chẳng dám cãi với đệ tử Chấp Pháp Đường, chỉ đành cụp đầu ủ rũ theo sau.

Sau màn ồn ào náo nhiệt này, trước cổng lập tức vắng hoe như chợ chiều. Chẳng còn ai dám cản đường ba người Phượng Khê để chửi mắng nữa.

Cũng tốt!

Chờ đến buổi đấu giá ngày mai, sẽ cho ba người họ biết tay!

Phượng Khê đóng kín cửa sân, vừa ngân nga hát vừa quay vào trong phòng, nuốt một viên thú hạch màu đen của Khư thú, rồi tiếp tục ngồi xuống tu luyện.

Viên thú hạch đen sì kia lập tức bị năm cây linh căn phân chia, tất nhiên chỉ dám lấy một nửa, còn một nửa để lại cho Kim Đan của Phượng Khê hấp thu.

Chúng cũng là vì lo cho nàng thôi, năng lượng trong viên thú hạch quá lớn, Kim Đan của nàng sợ không gánh nổi.

Phượng Khê: Ha ha.

Cứ chờ đấy, sớm muộn gì ta cũng phải làm rõ rốt cuộc năm cái “cẩu linh căn” này là thứ yêu nghiệt gì!

Đến lúc đó, nợ cũ nợ mới tính một thể!

Phượng Khê cũng chia một ít thú hạch cho đám Mộc Kiếm. Dù gì thực lực của đám này mạnh lên thì nàng cũng được lợi, chẳng có gì thiệt cả.

Cảnh Viêm thì đang ngồi tu luyện. Thật ra trừ khi Phượng Khê gọi, còn lại toàn bộ thời gian của hắn đều dành cho việc tu luyện.

Vẫn câu cũ: còn sống được là còn luyện tiếp!

Chỉ có Quân Văn là không tu luyện, hắn đang nghiên cứu kiếm trận.

Đến khi trời sụp tối, hắn liền gọi đám hư ảnh linh kiếm mà Phượng Khê từng phái tới, cùng nhau luyện mấy bộ kiếm trận mới học được.

Đám hư ảnh linh kiếm vô cùng hào hứng.

So với cảnh canh nhà như chó giữ cửa, bọn chúng tất nhiên thích luyện kiếm trận hơn nhiều!

Quân Văn cũng rất phấn khích, nhưng vẫn cảm thấy có điều hơi tiếc.

Kiếm trận thường cần ít nhất năm người mới triển khai được. Ba người bọn hắn làm gì đủ đội hình! Nếu không thì lúc tỷ thí chỉ cần xuất chiêu một cái kiếm trận đối đầu là đủ khiến thiên hạ rớt cằm rồi!

Nhưng thôi, dù không đánh ra kiếm trận, tìm được sơ hở trong kiếm trận của đối phương cũng là lợi thế. Đến lúc đó giao đấu, bọn họ nắm tiên cơ là chắc.

Nghĩ vậy, hắn luyện càng lúc càng hăng!

Hắn không hề hay biết, trong góc tối có một bóng người gầy gò như que củi đang lặng lẽ quan sát, mắt không chớp lấy một cái.

Dù là hư ảnh linh kiếm cũng không phát hiện ra sự hiện diện của người này.

Lão giả lặng thinh, nét mặt đầy kinh ngạc: chàng trai trẻ này lại có thể thu phục được hư ảnh linh kiếm?! Hắn làm bằng cách nào vậy?

Nhìn y phục trên người, có vẻ là thân truyền đệ tử của Ngộ Đạo Phong. Không biết là đồ đệ của ai, nhưng ánh mắt không tệ.

Tuy lão không tiện lộ diện, nhưng có thể chỉ điểm cho hắn vài chiêu. Đợi đến khi tổ chức trận thi đấu tranh bá của các thiên kiêu Nam – Bắc gì đó… hắn nhất định sẽ vì Trường Sinh Tông mà rạng danh một phen!

Loading...