Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 813
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:21:51
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
813. Nếu không có nàng, Trường Sinh Tông sớm muộn gì cũng tan đàn xẻ nghé mất thôi.
Hoài trưởng lão kỳ thực đã sắp đặt mấy kẻ “chim mồi”, người thì có nhiệm vụ khuấy động bầu không khí, người thì cố ý khơi mào xung đột giữa năm phong, chỉ là cái chuyện tìm người đấu giá giả thì hơi khó một chút.
Nếu chỉ là mấy đệ tử nội môn bình thường thì chẳng thể nào khơi dậy tinh thần chiến đấu của đệ tử thân truyền các phong khác, cho nên ông ta liền nghĩ tới đứa cháu nhà mình, Hoài Hà.
Lúc này cũng chẳng màng đến chuyện kiêng kị hay giữ tiếng, dẫu sao ông cũng chẳng để tâm tới thanh danh gì, huống chi người trẻ tranh tài hiếu thắng là chuyện bình thường, người khác chưa chắc đã nghi ngờ tới ông ta.
Hoài Hà lúc này tức giận tới mức tim gan lộn tùng phèo.
Hắn vốn đã thấy Phượng Khê ngứa mắt, nhất là sau khi thấy tờ truyền đơn kia, hận không thể đá bay nàng về Bắc Vực, tiện thể trả lại chức "kẻ lừa đảo" cho nàng luôn!
Loại người như nàng mà cũng xứng à?!
Hắn không dám chống lại mệnh lệnh của Hoài trưởng lão, đành phải nuốt bực bội vào trong, miễn cưỡng lên làm "chim mồi".
Phải nói rằng, ánh mắt chọn người của Hoài trưởng lão quả thật rất chuẩn.
Hoài Hà vừa xuất hiện đã thu hút ngay sự chú ý của bốn đệ tử thân truyền các phong khác. Lập tức, có người lên tiếng:
“Huyền Vũ Phong, Tranh Hoằng: ba mươi hai vạn!”
“Chu Tước Phong, Uông Thậm Hữu: ba mươi ba vạn!”
“Bạch Hổ Phong, Lục Hiểu Đăng: ba mươi bốn vạn!”
“Thanh Long Phong, Bùi Thiên Nhai: ba mươi lăm vạn!”
…
Phượng Khê nhịn không được bĩu môi, tăng giá gì mà từng vạn một thế này? Không thể chơi lớn một chút được à?
Nàng còn đang suy nghĩ thì nghe Hoài Hà nghiến răng nói:
“Các ngươi thật sự muốn tranh với ta? Được thôi! Ta ra bốn mươi vạn!”
Phượng Khê nghe xong thì rất hài lòng.
Quả nhiên là người nhà Hoài trưởng lão, khí phách có khác!
Vừa thấy Hoài Hà nâng giá, giá đấu liền ào ào tăng vọt theo sau.
Ban đầu hắn còn ôm lấy “tinh thần nghề nghiệp” đi làm kẻ lừa đảo, sau đó thì hoàn toàn là vì tranh giành thể diện mà chiến đấu.
editor: bemeobosua
Ngay từ đầu hắn đã không ưa gì đám người bên bốn phong kia, giờ lại thấy họ trực tiếp nhảy vào tranh giá, tất nhiên là chẳng muốn chịu thua kém.
Trong đám đông, Hoài trưởng lão gật đầu hài lòng.
Tiểu trinh sát của ông giờ diễn ngày càng mượt rồi! Có khi còn qua mặt cả ông, vị đại bá này!
Chẳng mấy chốc, cuộc đấu giá bị đẩy lên mức sáu mươi tám vạn!
Phượng Khê thấy nhiệt độ đã đủ, nếu lên nữa sợ người ta “bùng hàng”.
“Chu Tước Phong, Uông Thậm Hữu: sáu mươi tám vạn, một lần, hai lần, ba lần, thành giao!”
Nàng đọc nhanh như chớp, chẳng để ai có cơ hội chen vào tăng giá, khiến không ít người bên dưới bứt rứt bốc hỏa, trong lòng cực kỳ bất mãn.
Phượng Khê cười híp mắt tuyên bố:
“Mặc dù suất đầu tiên đã đấu giá xong, nhưng ta vừa bấm tay tính thử, Uông Thậm Hữu chắc chắn là kẻ thua dưới tay ta, vì vậy thứ tự ra trận cũng vô cùng quan trọng.”
“Tiếp theo là đấu giá cho suất thứ hai!”
Vừa nãy không giành được suất đầu, nhiều người nén giận trong lòng, giờ liền ào ào chen giá, khiến Hoài Hà dù đã “chiếm sóng” trước đó, giờ cũng hết đất dụng võ.
Nhưng hắn lúc này cũng chẳng còn quan tâm đến việc “có còn dùng được nữa không”, bởi vì… mắt hắn đã đỏ ngầu cả lên rồi!
Trong bầu không khí hiện tại, chỉ cần trong người có chút má/u nóng, ai mà chịu nổi?
Thứ đang đấu, đâu chỉ là linh thạch?
Không! Đó là mặt mũi của bọn họ! Là thể diện của từng phong!
…
Phượng Khê cũng bắt đầu cảm thấy không đành lòng.
Đệ tử Trường Sinh Tông… sao ai cũng dễ bị lùa thế này?!
Nhưng mà nghĩ kỹ cũng hợp lý, bọn họ xuất thân từ những thế lực giàu có, tất nhiên chẳng quá để tâm chuyện linh thạch.
Nếu đổi lại là đám người Quân Văn lúc trước, cho dù nàng có múa mép cỡ nào thì cao lắm cũng chỉ kiếm được mấy trăm viên linh thạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-813.html.]
Cuối buổi đấu giá, thậm chí có vài đệ tử còn lao vào ẩu đả.
Nguyên nhân thì đơn giản thôi, tranh luận xem phong nào mạnh hơn.
Phượng Khê đành tự mình ra dàn xếp:
“Các huynh đừng tranh nữa, dù là phong nào đi chăng nữa thì cũng không phải đối thủ của tam Kiếm Tiên Bắc Vực chúng ta. Thậm chí còn chẳng cần Tứ sư huynh với Ngũ sư huynh ta ra tay, một mình ta thôi cũng đủ cân tất!”
Lũ đệ tử kia nghe xong im bặt không đánh nữa.
Nhưng sau đó... lại nghiến răng nghiến lợi tiếp tục tăng giá!
Dù có phải vay nợ, họ cũng quyết phải lên đài thu thập cái đứa tên Phượng Khê kia!
Thật là đáng hận mà!
Phượng Khê thở dài trong im lặng, nàng thật quá khổ mà!
Đã là một “đệ tử tạm thời”, nàng còn phải phụ trách duy trì đoàn kết cho cả Trường Sinh Tông.
Nếu không có nàng, Trường Sinh Tông sớm đã tan đàn xẻ nghé rồi!
Cuối cùng, đấu giá hội bán ra được tám mươi lăm suất, ít hơn nhiều so với số thư khiêu chiến nhận được.
Chủ yếu vì có không ít người chỉ muốn góp vui, thấy phải nộp lệ phí cao liền âm thầm rút lui.
Dù vậy, tổng số linh thạch thu được vẫn lên đến hơn ba mươi ba triệu!
Phượng Khê sợ bọn họ “xù nợ”, liền bắt nộp trước một phần mười làm tiền cọc.
Tới lúc đó có kẻ không lên đài thì nàng cũng không lỗ, vẫn kiếm được bộn!
Có người hỏi nàng trận tỷ thí đầu tiên sẽ diễn ra khi nào, Phượng Khê mỉm cười:
“Còn cần chuẩn bị đôi chút, vậy thì... ngày kia đi! Uông Thậm Hữu, các huynh có ý kiến gì không?”
Uông Thậm Hữu hừ lạnh:
“Tất nhiên là không, chỉ hi vọng đến lúc đó các ngươi đừng đánh trống rút lui!”
Rất nhiều người cấp cao của Trường Sinh Tông cũng theo dõi sát diễn biến buổi đấu giá, trong lòng lúc này không biết nên vui hay buồn.
Lẽ nào hôm đó trời quá yên bình, nên mấy đệ tử của họ đều biến thành đầu đất hết rồi?
Ba người Phượng Khê chỉ tổ chức một buổi đấu giá mà ép đám người bên dưới dâng ra hơn ba nghìn vạn linh thạch?
Nếu sau này đấu thắng, thì còn đỡ, dù sao cũng là vì tranh danh dự.
Nhưng nếu… thua thì sao?
Thua cả người lẫn tiền, tốt nhất cho toàn bộ ra mỏ đào linh thạch luôn cho rồi!
May mà đám đệ tử thân truyền hàng đầu không tham gia trò nháo kịch này, người thì bế quan, kẻ thì ra ngoài rèn luyện.
Hơn nữa, lần trước ba người Phượng Khê đánh bại tám người Cát Quân Sinh, cũng là vì đối phương khinh địch mà thôi. Lần này thi đấu chính thức, thắng thua còn chưa biết!
Đó là suy nghĩ của đa số.
Tuy nhiên cũng có số ít người mang tâm tư khác.
Ví như Phong chủ Chu Tước phong, Hàn phong chủ, kẻ đang căm thù ba người Phượng Khê đến tận xương tuỷ. Đợt này nhất định sẽ tìm cơ hội ra tay sau màn.
Còn những đệ tử tham gia đấu giá kia cũng không hẳn là ngu, với họ linh thạch tuy quan trọng, nhưng nếu thông qua cuộc thi lần này mà nổi danh, lợi ích gặt được sẽ vượt xa số linh thạch đã bỏ ra.
Nói cho cùng, đời này làm gì có kẻ ngu thật, chỉ là mỗi người coi trọng lợi ích khác nhau mà thôi.
Sau khi ba người trở về chỗ ở, Cảnh Viêm nói:
“Tiểu sư muội, Uông Thậm Hữu bọn họ là đệ tử thân truyền Chu Tước Phong, không chừng lần này do Hàn phong chủ đứng sau sai khiến. Chúng ta phải đặc biệt cẩn thận.”
Quân Văn cũng gật đầu:
“Đúng đó! Hàn phong chủ hận chúng ta thấu xương, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội lần này. Chúng ta phải đề cao cảnh giác.”
Phượng Khê khẽ gật đầu:
“Đúng là không thể không phòng. Vậy đi, trận đấu ngày kia… một mình muội ứng chiến…”
Còn chưa nói hết câu, Quân Văn đã trừng mắt:
“Tiểu sư muội, muội xem thường Tứ sư huynh à?! Dù hắn có hơi ngốc một chút, nhưng cũng không đến nỗi không dùng được chứ!”
Phượng Khê: “…”
Cảnh Viêm: “…”