Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 814

Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:21:54
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

814. Kiếm pháp họ Quân

Phượng Khê im lặng như tờ.

Ngũ sư huynh đúng là càng lúc càng... lệch khỏi quỹ đạo chính thống!

Không biết học mót từ ai nữa!

Nàng tất nhiên hiểu rõ Quân Văn cố tình nói đùa xen vào, chẳng qua là không muốn để nàng một mình mạo hiểm.

Cảnh Viêm cũng hiểu điều đó, mà cũng quá quen với cái kiểu “đức hạnh” của Quân Văn rồi, lười không thèm chấp.

Quân Văn thấy cả Phượng Khê lẫn Cảnh Viêm đều im re không phản ứng gì, bèn mở miệng:

“Tiểu sư muội, ta biết muội vì muốn tốt cho bọn ta, nhưng không thể chuyện gì cũng mình muội gánh hết. Ta với lão Tứ tuy không bằng muội, nhưng cũng không phải đồ bỏ đi. Muội cũng nên để bọn ta rèn luyện rèn luyện chút chứ.”

Cảnh Viêm cũng nói:

“Uông gia bên kia có tới tám người, tiểu sư muội mà một thân một mình thì quá đơn độc, nói không chừng bị họ bao vây cướp đoạt. Ba người cùng tiến lên vẫn an toàn hơn nhiều.”

Phượng Khê cười tủm tỉm:

“Tứ sư huynh, Ngũ sư huynh, hai người hiểu nhầm ý muội rồi. Muội chỉ muốn nói là muội đánh một mình... thì không chắc thắng được, hay là ba người chúng ta cùng lên đi!”

Quân Văn: “…”

Cảnh Viêm: “…”

Thật sự là vậy à? Sao chúng ta có cảm giác... không tin lắm?

Thực ra Phượng Khê vốn dĩ định đánh một mình, bởi vì nàng mình đồng da sắt, trăm độc bất xâm, thủ đoạn bảo mệnh cũng không thiếu, cho dù đối phương có giở trò âm hiểm, nàng vẫn có thể ứng phó.

Nhưng Quân Văn với Cảnh Viêm đã nói tới nước này, nàng cũng không tiện lên một mình nữa.

“Tứ sư huynh, Ngũ sư huynh, nếu ba người chúng ta cùng ra tay mà chỉ đánh theo kiểu mỗi người một hướng thì hiệu quả cũng chẳng cao. Chi bằng phối hợp thành kiếm trận.”

Quân Văn gật gù nói:

“Ta cũng từng nghĩ đến chuyện này, nhưng kiếm trận dưới năm người thì phẩm cấp đều hơi thấp. Ba người lập trận hiệu quả có hạn.”

Phượng Khê cong môi cười:

“Ngũ sư huynh, huynh chẳng phải là thiên tài về kiếm trận sao? Không thể chỉnh sửa lại mấy trận sẵn có một chút à?

Thêm nữa chúng ta vừa mới học kiếm pháp, tam Kiếm Tiên Bắc Vực chắc chắn đánh đâu thắng đó!”

Quân Văn sững sờ, rơi vào trầm tư.

Nếu là trước đây thì đúng là hắn cũng không có tự tin gì lắm, dù sao thời gian quá ngắn.

Nhưng nếu kết hợp thêm bộ kiếm pháp mà cha hắn truyền dạy... có lẽ thật sự có thể làm được!

Về phần bộ kiếm pháp đó có thật là do cha hắn truyền hay không thì cũng không quan trọng, dù sao trong lòng hắn, đó chính là cha hắn dạy!

Hắn còn đặt cho bộ kiếm pháp đó một cái tên long trọng: Kiếm pháp họ Quân!

Phượng Khê với Cảnh Viêm thấy Quân Văn đang nghiêm túc suy nghĩ kiếm trận, hai người liền rảo bước vào sân, bắt đầu... luyện Kiếm pháp họ Quân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-814.html.]

Cảnh Viêm tuy từng bị Phệ Hồn Châu nuốt mất một phần nguyên thần, nhưng vốn dĩ là thiên tài Bắc Vực, giờ nguyên thần đã khôi phục hoàn toàn, tư chất lại càng vượt trội hơn.

Thế nên, đến tối là hắn đã nắm được Kiếm pháp họ Quân, chỉ là chưa đủ thuần thục, cần thêm thời gian luyện tập.

May mà cuộc tỷ thí còn một ngày nữa, đủ để luyện thêm.

Một bên khác, Quân Văn cũng hò hét chạy tới:

“Ta cải tiến được ba loại kiếm trận! Mau thử xem loại nào hiệu quả nhất!”

Phượng Khê và Cảnh Viêm đều kinh ngạc nhìn hắn.

editor: bemeobosua

Thời gian ngắn ngủi vậy mà chế ra được ba loại?

Quân Văn thấy hai người họ sửng sốt, lập tức vênh mặt đắc ý:

“Ta giờ không còn là ta của trước kia nữa! Từ sau khi được cha ta chỉ điểm, kiếm pháp thì đại tiến, mà hiểu biết về kiếm trận cũng sâu thêm mấy phần!”

Phượng Khê và Cảnh Viêm liếc nhìn nhau.

Tên này chắc là nhớ cha đến hóa điên rồi!

Nhưng nói gì thì nói, Quân Văn quả thực rất có thiên phú với kiếm trận, chuyện này không thể phủ nhận.

Hắn học kiếm trận được bao lâu chứ?

Không những học rất nhanh, mà còn hiểu được bản chất, thậm chí còn có thể cải tiến trong thời gian ngắn. Không nói là xưa nay chưa từng có, thì cũng gần như vậy rồi!

Sau một hồi khoe khoang, Quân Văn bắt đầu giảng giải ba loại kiếm trận cho hai người kia.

Phượng Khê và Cảnh Viêm đều thuộc dạng “nghe phát hiểu liền”, ba người nhanh chóng triệu hồi hư ảnh linh kiếm, thực chiến so sánh xem loại nào hiệu quả hơn.

Không biết là do Quân Văn quá thiên tài, hay do ba người vừa học kiếm pháp xong đã quá đỉnh cao, mà ba loại kiếm trận ấy… loại nào cũng hiệu quả cả!

Phượng Khê đề nghị:

“Dù sao chúng ta cũng phải đánh nhiều trận, thay phiên sử dụng là được.”

Quân Văn nghe xong, mắt sáng rỡ:

“Chúng ta bán đấu giá tới tám mươi lăm suất thi đấu, vậy ta còn phải cải tiến thêm mấy loại kiếm trận nữa mới được!

Không chỉ ba người, ta còn phải làm thêm mấy loại dành cho hai người, tới lúc đó lựa chọn sẽ phong phú hơn!

Chỉ tiếc là đại sư huynh và mấy người kia không có mặt, bằng không ta cải tiến thêm một bộ kiếm trận sáu người, không dám nói xưng bá thiên hạ, thì cũng đủ sức quét ngang Nam Vực!”

Cảnh Viêm ngẩng đầu nhìn trời:

“Tiểu sư muội, giờ này rồi... sao trên trời vẫn chưa thấy sao?”

Phượng Khê cong môi:

“Chắc bị đàn trâu che mất rồi!”

Quân Văn: “…”

Loading...