Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 815
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:21:56
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
815. Ngươi thay ta đặt một trăm tỷ, ta cược Phượng Khê thắng!
Phượng Khê cùng hai người kia tu luyện đến tận nửa đêm mới ai nấy lục tục trở về chỗ ở.
Phượng Khê vừa bước vào nhà thì sực nhớ đêm qua quên khấn nguyện, vội chạy ra hồ cá bên cạnh, bảo Xích Yên Lý sáng mai nhớ mang luôn phần hôm nay ra cúng cho đủ.
Đám cá Xích Yên Lý: "..."
Hay là ngươi gói trọn gói theo tháng đi cho rồi!
Bọn ta mới vừa trả nợ được một lần duy nhất, ngươi đừng ngày nào cũng đến tra tấn nữa được không!
Quân Văn sau khi về đến phòng cũng không nghỉ ngơi, mà triệu hồi hư ảnh linh kiếm ra diễn luyện kiếm trận.
Trong lòng hắn vẫn ôm hy vọng, biết đâu đêm nay phụ thân lại hiện thân chỉ điểm kiếm pháp cho mình.
Mà vị "phụ thân" trong lòng Quân Văn, vị lão giả tự xưng là hộ phái trưởng lão, lúc này đang yên ổn tĩnh tu trong sơn động.
Đêm qua hắn đi một vòng trong tông môn, lắng nghe vài câu bàn tán thì biết “chân tướng” truyền đơn chỉ là trò lố của ba tên đệ tử Bắc Vực không biết trời cao đất dày.
Đã rõ là vậy, hắn cũng chẳng buồn xen vào làm gì.
Còn Quân Văn, chẳng qua hắn thấy đứa nhỏ này có tố chất nên mới phá lệ truyền cho vài chiêu kiếm pháp, chứ cũng chẳng định để tâm thêm.
Thời gian quý báu, chẳng thà dùng để tu luyện còn hơn.
Nếu đến khi tông môn thực sự gặp nạn, là hộ phái trưởng lão, hắn ắt sẽ ra mặt chặn sóng dữ.
Quân Văn chờ đến hừng đông mà vẫn không thấy phụ thân đến, không khỏi hơi thất vọng.
Tuy thế, tinh thần hắn lại rất hăng hái, vội chạy sang sân Phượng Khê luyện tiếp kiếm trận.
Hôm nay, Hoài trưởng lão không tới, bởi Phượng Khê đã sớm báo rằng ba người bọn họ cần chuẩn bị cho trận chiến.
Ngày hôm nay với nhiều người mà nói, quả thực dài dằng dặc, bởi ai nấy đều nôn nóng muốn xem trận quyết chiến giữa ba người Phượng Khê và nhóm của Uông Thậm Hữu.
Rốt cuộc, giờ tỷ thí Bắc Nam Thiên kiêu tranh bá đã điểm.
Trên đài "Luận đạo" treo hoành phi rực rỡ, quanh quảng trường cũng cắm đầy cờ xí.
Không khí lúc này đúng nghĩa là náo nhiệt đến đỉnh điểm.
Nhưng chờ mãi, chờ mãi… vẫn chưa thấy bóng dáng ba người Phượng Khê đâu.
Giờ tỷ thí đã sát nút, bọn họ còn chưa tới là sao? Chẳng lẽ sợ thua nên trốn rồi à?!
Giữa lúc mọi người đang ồn ào bàn tán, bỗng nghe tiếng nhạc vang lên, cả đám lập tức quay đầu nhìn theo hướng âm thanh phát ra.
Chỉ thấy hơn trăm tên tạp dịch đang tiến lại gần, phần lớn là các cô gái xinh đẹp, tay cầm nhạc cụ thổi kéo rộn ràng.
Khi đến gần, họ phân ra đứng hai bên, tạm ngưng âm nhạc.
"Bắc Vực Tam Kiếm Tiên giá lâm!"
Theo sau tiếng hô lanh lảnh, nhạc lại trỗi lên lần nữa.
Không chỉ vậy, còn có tạp dịch trải thảm đỏ trên mặt đất, thậm chí bắt đầu tung hoa rải cánh.
Làm đủ màn mở màn xong xuôi, ba người Phượng Khê mới thong dong đặt chân lên thảm đỏ, bước từng bước đúng chuẩn bộ pháp "người lạ ta không quen".
Đám đông: "..."
Các ngươi… giả bộ đến mức này thì cũng quá đáng rồi đó!
Ngay cả Tư Mã tông chủ còn chưa từng làm màu như các ngươi!
Màn trình diễn lố lăng này của ba người Phượng Khê lại một lần nữa thành công… thu về một rổ anti-fan!
Miệng thì bảo chướng tai gai mắt, nhưng thật ra là tức vì không nghĩ ra trò bày vẽ sớm hơn!
Dù có nghĩ ra thì chưa chắc đã làm được, gom hơn trăm tạp dịch thế này đâu phải cứ có tiền là xong, vì tạp dịch trải khắp các đỉnh núi, không dễ điều động.
Phượng Khê có thể làm được là vì nàng từng thu phục Cùng Kỳ, về nghĩa nào đó cũng coi như cứu vớt đám tạp dịch từng múa hát mua vui cho nó.
Vì cảm kích, họ mới đến giúp đỡ.
Tất nhiên, trong đó cũng có công của Mai trưởng lão.
Hiện tại Mai trưởng lão đang bận rộn điều chỉnh trận pháp chiếu hình ở cổng, bởi tổ tông Cùng Kỳ muốn xem trực tiếp trận tranh bá Nam Bắc Thiên kiêu, hắn đành phải chiều theo.
Thực ra trong Trường Sinh Tông cũng có nhiều nơi đang bật màn hình truyền tường, tất cả đều tập trung theo dõi trận đấu.
Nhìn ba người Phượng Khê xuất trận rình rang như vậy, không ít người chỉ biết im lặng thở dài.
Phượng Khê đúng là chuyên gia làm màu, có bản lĩnh thì thể hiện lúc tỷ thí đi!
Trên đài, nhóm Uông Thậm Hữu đã mất kiên nhẫn, gào to:
"Phượng Khê! Bớt dây dưa đi! Mau lên đài!"
Phượng Khê cười tươi như hoa:
"Gấp gì chứ? Để ta đi đặt cược cái đã!"
Tại Luận Đạo Đường từ sớm đã thiết lập sẵn sòng cược, còn dựng mấy bục lớn để các đệ tử tiện theo dõi và đặt cược.
Phượng Khê tùy ý chọn một bục, thản nhiên nói:
"Ta cược một trăm triệu, cược bọn ta thắng!"
Cả hiện trường phút chốc im phăng phắc, rồi nổ tung như ong vỡ tổ!
Một trăm triệu?!
Phượng Khê này điên rồi sao?!
Khác gì bảo trời rơi xuống một cái bánh chưng to tướng?!
Lập tức có người vội đặt cược vào bên Uông Thậm Hữu để ăn chắc phần thắng!
Thậm chí ngay cả tám người bên phía Uông Thậm Hữu cũng định lén xuống đặt cược cho chính mình thắng!
Dù gì thì tiền bạc vẫn là thứ khiến người động lòng!
Trong kết giới, Cùng Kỳ đảo tròng mắt một vòng, quay sang nói với Mai trưởng lão:
"Ngươi thay ta đặt một trăm tỷ, cược Phượng Khê thắng!"
Mai trưởng lão: "..."
Ta nhìn ngươi có giống người có một trăm tỷ lắm không?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-815.html.]
Hắn nhíu mày khuyên can:
"Hiện tại không ai biết ngươi đã bị Phượng Khê thu phục… Ừm, nếu giờ ngươi đặt một khoản to thế, không chừng sẽ khiến người khác nghi ngờ. Hay là thôi đi thì hơn?"
Cùng Kỳ: "..."
Cái gì mà “ta bị Phượng Khê thu phục” hả?
Rõ ràng là nàng nhìn ra ta không muốn rời khỏi kết giới, đúng không?
Nghe từ miệng ngươi nói ra, sao lại giống như ta bị nàng làm gì xấu xa lắm ấy!
Ngươi lớn tướng rồi, không biết ăn nói cho đàng hoàng à?!
Nhưng nghĩ kỹ lại thì, lời Mai trưởng lão nói cũng có lý... Nếu nó thắng Phượng Khê một cách quá dễ dàng, có khi lại khiến người ta sinh nghi ngờ không đáng.
Thôi được, vậy cứ ngồi xem trò vui đi.
Mấy tên ngu ngơ trên đài kia chắc chắn không phải đối thủ của Phượng Khê. Không nói đâu xa, chỉ cần mấy cái ý nghĩ xấu xa của con nha đầu kia thôi cũng đủ dìm ch/ết cả đám bọn nó rồi!
Sau khi bố trí xong cấm chế, Phượng Khê dẫn theo Quân Văn và Cảnh Viêm ung dung bước lên Luận Đạo Đài.
Trọng tài trận này là một người quen cũ, chính là Đỗ trưởng lão từng chỉ đặt cược đúng một viên linh thạch cho Phượng Khê ở lần trước.
Lẽ ra ông ta cũng muốn rút kinh nghiệm từ bài học lần trước, đem toàn bộ gia sản đặt hết cửa Phượng Khê thắng, nhưng vì sợ người khác dị nghị, cuối cùng ông ta vẫn không xuống cược.
Phải nói là, các trưởng lão ở Luận Đạo Đường tuy nghèo thật đấy, nhưng vẫn còn nguyên tắc.
Đỗ trưởng lão bắt đầu công bố quy tắc trận đấu, tổng cộng có ba điều:
Thứ nhất, dù trên Luận Đạo Đài không kiêng kỵ sinh tử, nhưng vẫn nên lấy điểm dừng làm giới hạn, tránh gây thương vong không cần thiết.
Thứ hai, nếu một bên tuyên bố nhận thua hoặc toàn bộ thành viên rơi khỏi đài, trận đấu lập tức kết thúc.
Thứ ba, trong quá trình luận đạo, cấm tuyệt đối việc sử dụng phù triện, trận bàn, đan dược độc và linh sủng.
Sau đó, Đỗ trưởng lão còn lấy ra giấy sinh tử đã chuẩn bị sẵn để hai bên ký tên điểm chỉ.
Trước khi đặt dấu tay, Phượng Khê hỏi:
"Đỗ trưởng lão, chỉ cần tuân theo mấy điều ngài vừa nói thì không bị ràng buộc gì khác đúng không?"
Đỗ trưởng lão gật đầu:
"Đúng thế."
Phượng Khê nhẹ gật đầu:
"Vậy thì ta yên tâm rồi."
Không hiểu sao, trong lòng Đỗ trưởng lão lại dâng lên một cảm giác chẳng lành...
Đám tám người Uông Thậm Hữu cũng hơi bồn chồn, nhưng nghĩ đến kế hoạch chuẩn bị kỹ càng của mình, ai nấy đều thầm cười lạnh trong bụng: Phượng Khê, lần này ngươi thua là cái chắc!
Không chỉ thua thôi đâu, mà mạng mấy người các ngươi, cũng phải để lại trên đài này!
Mọi thứ đã sẵn sàng, Đỗ trưởng lão tuyên bố trận tỷ thí bắt đầu!
Tám người Uông Thậm Hữu lập tức kết trận, gần như không tốn chút sức nào đã vây chặt ba người Phượng Khê kia vào trong.
Không ít người bên dưới lắc đầu ngao ngán.
Rõ ràng biết đối phương định kết trận, mà ba người Phượng Khê vẫn để bị nhốt gọn như vậy, xem ra chẳng có chút chuẩn bị nào cả!
Đám Uông Thậm Hữu cũng không ngờ lại thuận lợi đến vậy, ai nấy đều hưng phấn, khí thế tăng vọt!
Bọn chúng liên tiếp phát động tấn công. Ba người Phượng Khê chỉ có thể gắng gượng chống đỡ, hoàn toàn không có sức phản công, tình hình nhanh chóng nghiêng hẳn về một bên.
Mai trưởng lão không nhịn được lắc đầu:
"Phượng Khê vốn là đứa nhỏ lanh lợi, sao hôm nay vừa ra đã bị động thế này?"
Cùng Kỳ liếc mắt nhìn ông một cái, như thể đang nhìn kẻ ngốc:
"Người ta đang thả cá mồi đó! Cố tình câu mấy kẻ đầu đất như ngươi!"
Mai trưởng lão: "..."
Ông cũng muốn xem thử, Phượng Khê thả có đúng là mồi thật không!
Ba người Phượng Khê bị dồn vào bước đường cùng, gần như cùng lúc loạng choạng dưới chân.
Đám Uông Thậm Hữu đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn vàng này, lập tức xông lên tấn công dồn dập, thậm chí còn chẳng màng đến kiếm trận.
Nhưng ngay lúc ấy, ba người Phượng Khê đột nhiên phản công mãnh liệt!
Dù hơi bất ngờ, nhưng đám Uông Thậm Hữu không hề hoảng loạn, vẫn dùng kiếm khí để phòng ngự.
Thế nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc chính là ba người kia lại chọn cách đánh liều như tự sát, chỉ công mà không phòng thủ!
Chẳng lẽ bọn họ không muốn sống nữa à?!
Ngay lúc đó, bọn họ mới sững người nhận ra, chẳng biết từ lúc nào, trên người ba người Phượng Khê đầy ắp pháp bảo phòng ngự!
Phượng Khê một cây trâm mà đeo đến mười mấy cái!
Quân Văn mười ngón tay đội hơn hai mươi cái nhẫn!
Cảnh Viêm thì khiêm tốn hơn một chút, chỉ đeo một chuỗi ngọc bài bên hông thôi!
Kiếm khí của bọn Uông Thậm Hữu hoàn toàn bị đám linh khí phòng ngự kia chặn lại, còn bọn họ vì bỏ lỡ thời cơ phòng thủ, thế là đồng loạt trúng đòn!
Phượng Khê còn tiện tay ném thêm chiêu "Thần Thức Vương Bát Đản" xuống đầu bọn họ!
Tám người Uông Thậm Hữu như chuối đổ, lăn lóc khỏi Luận Đạo Đài.
Uông Thậm Hữu tức đến độ hét lớn:
"Rõ ràng là gian lận!"
Bảy người còn lại cũng phẫn nộ kêu lên:
"Đúng vậy! Các ngươi gian lận! Các ngươi phạm quy!"
Phượng Khê ra vẻ ngây thơ vô tội:
"Ta phạm quy chỗ nào? Đỗ trưởng lão nói rõ quy tắc rồi, đâu có cấm dùng linh khí? Nếu sử dụng linh khí cũng gọi là vi phạm, thì kiếm của các ngươi cũng là linh khí đấy, thế các ngươi cũng vi phạm luôn à?
Chúng ta vi phạm, thì các ngươi cũng vậy.
Cùng nhau phạm quy, các ngươi lấy tư cách gì mà mắng tụi ta? Hay là... vì các ngươi mặt dày hơn?"
Tám người Uông Thậm Hữu: “…”