Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 816
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:21:58
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
816. Hữu nghị là trước, tỷ thí là sau
Đám người Uông Thậm Hữu suýt chút nữa thì bị Phượng Khê chọc tức đến ngã ngửa!
Cái này mà gọi là tiếng người à?
Linh kiếm mà cũng tính là linh khí ư?
Linh kiếm và đám pháp bảo phòng ngự kia của các ngươi, sao có thể đánh đồng như nhau được chứ? Không cùng một loại thì đừng cố đánh tráo khái niệm!
Thật đúng là ngụy biện đến quá thể!
Không đợi bọn họ kịp phản bác, Phượng Khê đã hừ lạnh cướp lời:
“Thực ra bọn ta hoàn toàn có thể dùng linh khí công kích, nói trắng ra là như vậy, các ngươi còn chẳng chỉ bị xây xát ngoài da đâu.
Nhưng mà Đỗ trưởng lão nói rất đúng, hữu nghị là trước, tỷ thí là sau, nên đánh phải có điểm dừng. Vì thế bọn ta mới chỉ dùng phòng ngự linh khí.
Không ngờ các ngươi chẳng những không biết điều, lại còn vu oan bọn ta gian lận, đúng là lấy oán báo ân, đồ lang mắt trắng!”
Đám tám người Uông Thậm Hữu: “…”
Hóa ra bọn ta còn phải cảm ơn ngươi vì đã nương tay sao?!
Ngươi đúng là cao thủ đổi trắng thay đen đấy!
Đỗ trưởng lão thì đang nhíu mày suy nghĩ: “Hữu nghị là trước, tỷ thí là sau?” Ta có từng nói lời thâm sâu như vậy à?
Mà lúc này, dân chúng ăn dưa cũng bắt đầu để ý đến một chi tiết khác, sao đám Phượng Khê có thể có nhiều pháp bảo phòng ngự như thế, lại toàn là hàng cấp cao?
editor: bemeobosua
Chẳng phải vẫn nói Huyền Thiên Tông là tông môn nghèo nhất Bắc Vực hay sao?
Nhưng nghĩ lại thì… Phượng Khê vừa mới vào Trường Sinh Tông đã nhặt được cả đống hộp ngọc ngay ở cổng vào, hai hôm trước còn vượt qua tận 1888 ải trong Động Luyện Tâm Vạn Phù, phần thưởng thế nào nghĩ thôi cũng biết.
Ai nấy đều không khỏi ao ước đến đỏ mắt.
Dù vậy, nghĩ đến lúc Phượng Khê áp chú một phát lên người Uông Thậm Hữu, bọn họ lại không còn thấy khó chịu vì đau mắt nữa, lập tức đua nhau đứng về phe tám người Uông sư huynh:
“Uông sư huynh nói chí phải, Phượng Khê bọn họ rõ ràng là gian lận! Dù không gian lận thì cũng là lợi dụng lỗ hổng quy tắc, trận tỷ thí này không thể tính được!”
“Đúng thế! Không thể công nhận, phải thi lại!”
“Thi lại! Thi lại!”
…
Tiếng hô yêu cầu thi lại vang như sóng cuộn trùng điệp, Đỗ trưởng lão nhất thời khó xử, bèn quay sang thương lượng với mấy trưởng lão bên Luận Đạo Đài.
Nói thật lòng, mấy vị trưởng lão bên Luận Đạo Đài đương nhiên nghiêng về phía Phượng Khê, dù sao nàng là “bà tổ tài chính” mà!
Nhưng xét từ lợi ích tông môn, bọn họ vẫn hy vọng đệ tử nhà mình giành phần thắng.
Hơn nữa, cũng phải cân nhắc áp lực dư luận nữa.
Tiếng hô thi lại lớn như vậy, bọn họ không thể cứ lờ đi.
Thế là sau một hồi bàn bạc, quyết định tổ chức tỷ thí lại.
Lần này, Phượng Khê không chịu.
“Bọn ta đâu có phạm quy, dựa vào đâu mà kết quả không tính?
Một lời hứa nặng như đỉnh núi, ai nói ra thì người ấy phải giữ lời!
Sao nào, hai vị thiếu gia không quen khí hậu ở Trường Sinh Tông à?!”
Đám người: “…”
“Không quen khí hậu” mà cũng dùng trong tình huống này được sao?!
Đỗ trưởng lão trên mặt có chút không giữ được bình tĩnh. Mặc dù biết rõ Phượng Khê đang ngụy biện trắng trợn, nhưng nhìn kỹ lại… thì hình như nàng nói cũng có chút lý.
Người ta trước khi thi còn đàng hoàng hỏi phép, ông cũng chính miệng đồng ý, giờ lại định không thừa nhận nữa, thì đúng là không chính danh cho lắm.
Ngay lúc ông đang lúng túng chưa biết phải xử lý sao, Phượng Khê thở dài sâu sắc:
“Đỗ trưởng lão, những lời ta nói không phải là nhằm vào ngài đâu, mà là đang chỉ trích cái vận mệnh bất công này! Là đang xông vào cái thế đạo đổi trắng thay đen này!”
Dân chúng ăn dưa: “…”
Không nói gì khác, cái câu “đổi trắng thay đen” kia mà cũng dám nói ra từ miệng ngươi?! Đó chẳng phải là biệt danh nổi tiếng của ngươi đấy à?
Phượng Khê chưa xong, tiếp tục nói:
“Ta cũng hiểu nỗi khó xử của ngài và các vị trưởng lão bên Luận Đạo Đài, vậy nên thế này đi: Muốn tỷ thí lại cũng được, nhưng đám Uông Thậm Hữu nhất định phải bồi thường tổn thất cho bọn ta.
Trước tiên là thiệt hại vật chất: cây trâm trên đầu ta, nhẫn trên tay Ngũ sư huynh, thẻ ngọc đeo lưng của Tứ sư huynh, đều bị hư hỏng không ít! Toàn là tiền cả đấy!
Ta tính sơ sơ, ít nhất cũng tổn thất một trăm vạn linh thạch!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-816.html.]
Tiếp theo là tổn thương tinh thần, rõ ràng bọn ta đã thắng, lại bị vu oan giá họa, bị tạt nước bẩn, tổn hại nghiêm trọng đến tâm linh thuần khiết không tì vết của bọn ta!
Ta không đòi nhiều, thêm một trăm vạn linh thạch nữa là được!
Cuối cùng, đám kia nhảy nhót trên đài, gây mài mòn mặt bàn Luận Đạo Đài, làm lãng phí thời gian quý báu của ngài, chuyện này phải bồi thường Luận Đạo Đường một trăm vạn linh thạch nữa!
Cộng gộp lại vừa đúng ba trăm vạn!
Chỉ cần bọn họ chịu bỏ ra ba trăm vạn bồi thường, bọn ta lập tức thi lại!”
Đám Uông Thậm Hữu suýt phun má/u!
Ngươi đây là đang cướp giữa ban ngày còn gì nữa?!
Trừ khi tụi ta bị lừa đá vào đầu, mới ngu gì mà đưa ngươi ba trăm vạn!
Ở bên kia, Cùng Kỳ đang nấp sau vách tường xem náo nhiệt, hai mắt sáng rực như sao!
Nó thực sự rất thích cái tính cách này của Phượng Khê!
Những lời nàng nói thật sự rất hợp ý nó!
Nó thích kiểu người xấu công khai như vậy!
Mà ngươi còn chẳng thể làm gì được nàng!
Cùng Kỳ lập tức quay sang nói với Mai trưởng lão:
“Chờ thi xong, ngươi kêu tiểu Khê Khê đến cho ta! Ta muốn thưởng cho nàng! Ta muốn đem toàn bộ tài sản của ta cho nàng! Ta muốn để nàng cảm nhận được cảm giác ‘người xấu có phúc báo’ là như thế nào!” =))))
Mai trưởng lão: “…”
Dù biết đầu óc Cùng Kỳ vốn không bình thường, nhưng dạo này hình như càng ngày càng mất khống chế thì phải?
Bên kia, thế cục rơi vào bế tắc.
Đám Uông Thậm Hữu kiên quyết đòi thi lại, còn Phượng Khê thì yêu cầu bồi thường, không thì khỏi thi.
Đúng lúc này, nhóm “diễn viên quần chúng” mà Hoài trưởng lão đã sắp đặt phát huy tác dụng.
Trong đám người có kẻ lên tiếng:
“Thực ra Phượng Khê nói cũng có phần có lý, nếu quy tắc không cấm thì chui kẽ hở cũng là một dạng thông minh, sao lại không công nhận kết quả được?!”
“Phải đấy! Ta thấy đám Uông Thậm Hữu chẳng qua là không cam lòng nên kiếm cớ thôi! Nếu thật sự có bản lĩnh, thì dù Phượng Khê dùng phòng ngự linh khí, cũng không đến nỗi thua ngay một chiêu!”
“Thua rồi mà còn không nhận, đúng là đã thua còn mất mặt! Biết thế này, ngay từ đầu nhường suất thi cho người khác còn hơn!”
...
Mấy trưởng lão Luận Đạo Đài vốn đang đau đầu tìm cái thang để xuống, giờ có người mang thang đến tận nơi, lập tức chụm đầu thương lượng.
editor: bemeobosua
Sau khi bàn bạc ổn thỏa, Đỗ trưởng lão lên đài tuyên bố:
“Việc xảy ra vừa rồi, Luận Đạo Đường chúng ta cũng có phần trách nhiệm, nên không yêu cầu đám Uông Thậm Hữu bồi thường.”
Đám tám người Uông Thậm Hữu: “…”
Đỗ trưởng lão, ngài nói thế mà lương tâm không cắn rứt à?!
Đỗ trưởng lão tiếp lời:
“Pháp bảo phòng ngự của Phượng Khê cũng quả thực có tổn hại, nhưng hai trăm vạn thì quá nhiều. Vậy thế này: ta ra giá công đạo, mười vạn linh thạch.
Uông Thậm Hữu, các ngươi bồi thường ba người Phượng Khê mười vạn linh thạch, tỷ thí tiếp tục tiến hành.
Hai bên thấy sao?”
Phượng Khê thở dài: “Được rồi, Đỗ trưởng lão, coi như ta nể mặt ngài và Luận Đạo Đường mà đồng ý. Bằng không đừng nói mười vạn, một trăm vạn cũng không đủ!”
Đám Uông Thậm Hữu tức đến mặt mày xanh lè!
Bọn họ vừa định mở miệng phản đối, Phượng Khê đã cong môi nhắc nhở:
“Ta tốt bụng nhắc một câu, nếu các ngươi lỡ lời nói điều gì ta không ưng tai, thì mười vạn linh thạch đó cũng không đủ đâu nha.”
Đám Uông Thậm Hữu: “…”
Bọn họ dĩ nhiên là không cam lòng đưa ra mười vạn linh thạch chỉ vì cái này, nhưng nếu không đưa, Phượng Khê sẽ không chịu tái đấu nữa, vậy chẳng phải chuyện đã hứa với Phong chủ coi như đổ sông đổ biển rồi sao?!
Nghĩ đến đây, Uông Thậm Hữu cắn răng nghiến lợi nói:
"Được! Vậy thì mười vạn linh thạch!"
Thế là, Phượng Khê lại dễ dàng bỏ túi thêm mười vạn linh thạch.
Đám quần chúng hóng chuyện suýt nữa thì đau cả mắt!
Tiền này, Phượng Khê kiếm cũng nhẹ nhàng quá rồi đó!
Nếu bọn họ cũng có bản lĩnh như thế, chắc giờ đã sớm ngồi đếm tiền mỏi tay rồi!...