Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 817

Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:22:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

817. Kẻ thất đức tất có dị tài.

Đỗ trưởng lão một lần nữa tuyên bố quy tắc trận tỷ thí, cố tình nhấn mạnh: trừ linh kiếm ra, bất kỳ loại linh khí nào khác đều bị cấm sử dụng. Nếu ai vi phạm, lập tức xử thua.

Sau khi hai bên ký tên điểm chỉ lại lần nữa, Đỗ trưởng lão tuyên bố tỷ thí chính thức bắt đầu.

Tám người bên phía Uông Thậm Hữu mắt đỏ ngầu, vừa xông lên đã dốc toàn lực, hận không thể chọc ba người Phượng Khê thành tổ ong ngay tại chỗ.

Ba người Phượng Khê không có chút tiến bộ nào, vẫn bị vây ngay vào trong kiếm trận như lần trước. Nhưng lần này, thần sắc cả ba lại vô cùng thong dong, thậm chí còn có tâm trạng trò chuyện:

“Ngũ sư huynh, mấy năm nay muội với huynh cũng tham gia không ít trận tỷ thí, đây là lần đầu tiên nghe có trận cấm sạch mọi linh khí đấy.”

“Tiểu sư muội, vậy là muội chưa biết đấy thôi. Có kẻ chuyên thích lấy sở trường của mình để đánh vào điểm yếu người khác.

Biết người Bắc Vực chúng ta không rành kiếm trận, liền lấy kiếm trận ra áp chế.

Biết muội tinh thông chế phù với luyện đan, lại có linh sủng, nên mấy thứ ấy họ cấm hết!”

“Có phải không! Ta chuẩn bị sẵn hơn một vạn món linh khí, thế mà không được xài! Muội nói xem có tức không chứ?!”

Mấy người bên Uông Thậm Hữu tức đến sắp trào m.á.u mũi, nhưng lại không biết phản bác sao cho phải, vì lời Phượng Khê nói đúng là sự thật!

Chỉ còn cách nghiến răng nghiến lợi mà tăng cường thế công.

Chỉ cần bọn họ thắng, thiên hạ sẽ chẳng ai để ý Phượng Khê nói gì, đúng sai ra sao.

Ba người Phượng Khê bị dồn vào thế hiểm, ai nấy đều cho rằng lần này họ chắc chắn bại trận.

Ngay lúc mọi người tưởng cục diện đã định, Phượng Khê bỗng bình thản cất lời:

“Tứ sư huynh, Ngũ sư huynh, dù chúng ta chỉ biết chút kiếm trận sơ đẳng, nhưng để đối phó tám đầu người này thì chắc vẫn đủ. Kết trận!”

Tám người bên Uông Thậm Hữu vừa tức vừa buồn cười.

Tức vì Phượng Khê gọi họ là “tám đầu”, nghe cứ như gọi đàn súc sinh!

Buồn cười vì ba người mà cũng đòi kết kiếm trận?

Chưa bàn đến việc kiếm trận dưới năm người chỉ là loại sơ cấp, ba người họ mới học được mấy ngày, mà dám lớn tiếng đòi “kết trận”? Không biết xấu hổ là gì!

Nhiều người cũng nghĩ y như họ, trong đó có cả Hoài Hà, lúc này đang đứng cạnh Hoài trưởng lão, hai bác cháu không hề tránh né ánh nhìn nghi kỵ của người khác.

Bọn họ nghĩ đơn giản: người ta có biết hai bác cháu họ đâu? Dù có biết, cũng chẳng ai dám lên tiếng!

Hoài Hà nhếch miệng:

“Đại bá, thế nào? Con đã nói Phượng Khê bọn họ chẳng ra gì rồi mà!

Chứ không phải người còn bắt con cá cược họ thắng? Giờ nếu con thua, tiền là người trả đó!”

Hoài trưởng lão không đáp, chỉ chăm chú dõi theo trên đài.

Không hiểu sao trong lòng ông lại thấy bất an…

Lẽ nào bọn Phượng Khê thật sự đã học xong kiếm trận?

Nếu thật vậy… Tông chủ chẳng phải là tự rước sói vào nhà sao?

Nhưng nghĩ lại, kiếm trận ba người đâu phải bí truyền gì, người Bắc Vực học được cũng bình thường…

Ngay lúc trong lòng còn đang do dự, trên đài đột ngột xảy ra biến hóa chấn động lòng người!

Ba người Phượng Khê chẳng những thoát khỏi hiểm cảnh mà còn chiếm hoàn toàn thế thượng phong!

Họ kết thành kiếm võng, vây chặt tám người Uông Thậm Hữu vào giữa trận.

Nhìn tám người kia chẳng khác gì đàn thú bị nhốt lồng, giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra!

Hiện trường im phăng phắc.

Tất cả mọi người trợn tròn mắt, há hốc miệng nhìn chằm chằm, thậm chí có người còn dụi mắt, tưởng mình hoa mắt!

Hoài Hà sững người:

“Đại bá, bọn họ… bọn họ dùng giống hệt Trường Sinh Kiếm pháp của Trường Sinh Tông ta!

Không… không đúng!

Kiếm pháp của họ mạnh hơn hẳn Trường Sinh Kiếm!

Còn cái kiếm trận kia… rõ ràng giống với Tam Tinh Vọng Nguyệt Trận, nhưng uy lực lại hơn gấp nhiều lần! Bọn họ học ở đâu ra chứ?!”

Hoài trưởng lão vẫn không nói gì. Ánh mắt ông tinh tường hơn Hoài Hà rất nhiều, tất nhiên nhận ra sự tinh diệu trong trận pháp và kiếm pháp kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-817.html.]

Nhất là kiếm pháp!

editor: bemeobosua

Trường Sinh Kiếm chỉ là kiếm pháp cơ bản của Trường Sinh Tông, đệ tử thân truyền thậm chí còn chẳng buồn luyện. Thế mà ba người Phượng Khê dùng nó đến mức vượt qua cả các loại kiếm pháp cao cấp khác, rốt cuộc là học từ đâu?

Không chỉ riêng Hoài trưởng lão, rất nhiều đại nhân vật cũng đều kinh ngạc tột độ.

Trong kết giới, Cùng Kỳ hưng phấn đến mức nhảy cẫng.

May mà khu vực kết giới đủ rộng, nếu không chắc nó đã giẫm nát cả sàn!

“Mai lão đầu, thế nào hả? Ta đã bảo tiểu Khê Khê có bản lĩnh mà! Quả nhiên trúng phóc!

Cái này gọi là: kẻ thất đức tất có dị tài!”

Mai trưởng lão: “….”

Lạy ngươi, im miệng giùm đi cho ta còn xem tỷ thí yên ổn.

Cùng Kỳ mặc kệ hắn có muốn nghe hay không, tiếp tục thao thao bất tuyệt:

“Không phải ta xem thường mấy tên ăn chực Trường Sinh Tông nhà các ngươi, nhưng đúng là không đánh nổi!

Lên đài cũng chỉ để góp linh thạch cho tiểu Khê Khê thôi!

Chứ nếu tiểu Khê Khê có đủ người như bọn chúng, đến trưởng lão các ngươi lên cũng bị lột sạch!

Ngày nào ta vui, đi theo nàng lên chiến một trận, cũng đủ moi mộ tổ Trường Sinh Tông các ngươi ra luôn!”

Mai trưởng lão rốt cuộc chịu hết nổi:

“Nếu ngươi còn ồn ào nữa, ta cho xây tường truyền tống thành cái bình phong nhốt ngươi ngoài cổng luôn đấy!”

Cùng Kỳ liếc mắt:

“Ngươi dọa ai thế? Tưởng ta sợ ngươi chắc?!

Mà thôi, nói khô cả cổ họng rồi, ta phải đi uống miếng nước lấy giọng cái đã.”

Mai trưởng lão: “….”

Ai nói hung thú đều ngu độn? Con hàng này khéo léo còn hơn cả người!

Ông quay lại nhìn về phía truyền tường, lúc này tám người bên Uông Thậm Hữu đã thở hổn hển, toàn thân xước xát, nhưng chưa đến mức nghiêm trọng.

Ánh mắt Uông Thậm Hữu thoáng hiện tia âm lãnh. Hắn không ngờ Phượng Khê lại giấu giếm đến vậy, không chỉ biết kiếm trận, còn nắm giữ kiếm pháp cao cấp hơn cả bọn họ.

May mà Phong chủ đã tiên liệu trước, bảo họ chuẩn bị một chiêu hậu thủ, bằng không lần này đúng là mất mặt!

Lúc này, hắn liếc mắt ra hiệu cho bảy người còn lại.

Tám người gần như đồng loạt kết ấn...

Đỗ trưởng lão khẽ nhíu mày, dưới đài, Hoài trưởng lão cũng trầm mặt theo.

Bên ngoài thì không biết, nhưng họ thì biết rõ: tám người Uông Thậm Hữu đang định thi triển một loại bí thuật, Chu Tước Đề Huyết!

Bí thuật này có thể thiêu đốt tinh huyết, tạm thời tăng mạnh tu vi trong thời gian ngắn.

Nhưng hậu quả rất rõ ràng: sau đó ba tháng, tu vi sẽ rớt xuống Luyện Khí kỳ.

Hơn nữa, muốn thi triển còn phải uống Tước Phách Phấn, mà thứ này cực kỳ quý hiếm, với thân phận như họ, lẽ ra không thể có được.

Đáp án đã quá rõ ràng: là Hàn Phong chủ phá lệ ban cho.

Hắn muốn mượn tay đám người này để diệt trừ Phượng Khê!

Nói là âm mưu, kỳ thực cũng là dương mưu.

Trong quy tắc tỷ thí không hề cấm dùng bí thuật, vậy nên hành động này cũng không xem là vi phạm.

Hoài trưởng lão lo ba người Phượng Khê gặp chuyện, nhưng giờ có muốn lên đài cũng đã muộn.

Lúc này, Đỗ trưởng lão vẫn còn do dự, không biết có nên ra tay can thiệp hay không.

Ông rất rõ, đám người kia tuy hành động thái quá, nhưng xét cho cùng vẫn chưa thật sự phạm quy, lý ra ông chẳng có lý do gì để nhúng tay vào. Có điều, thủ đoạn của bọn họ quá độc ác, rõ ràng là muốn lấy mạng ba người Phượng Khê cho bằng được.

Ngay lúc ông còn đang lưỡng lự, một luồng sáng đỏ bỗng xé gió lao thẳng về phía tám người kia!

Thanh Mộc Kiếm vừa bị mắng cho té tát, giờ đã nổi điên trở lại!

Là lão tử đây!

Tổ tông của vạn kiếm!

Ché/m! Ché/m! Ché/m!…

Loading...