Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 818

Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:22:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

818. Đây là kiếm pháp gia truyền nhà ta, Quân gia kiếm pháp!

Mộc Kiếm từ trước đến nay chưa từng ra tay mà không chuẩn bị. Dù biết lần này có thể không cần dùng đến, nó vẫn chu toàn mọi thứ.

Lần này cũng vậy.

Dù ba người Phượng Khê học được kiếm pháp lợi hại, Quân Văn còn cải tiến cả kiếm trận, nhưng nói cho cùng, đánh trận cũng là dùng kiếm mà thôi!

Cho nên, Mộc Kiếm tự thấy trách nhiệm nặng nề, vừa sáng sớm đã chủ động tìm Tiểu Chim Béo cho nó chửi để lấy tinh thần.

Chỉ là... nó bị mắng mãi cũng sinh ra cảm giác "nhờn tai", chửi riết cũng chả thấy hăng nữa.

Thế là nó bắt đầu rảnh quá hóa phá, đi trêu chọc đám Đào Ngột, khiến cả đám tức sôi m/áu, liên tục rủa xả không ngừng nghỉ.

Ngay cả Mê Tung Thố, cái con động một tí là ngủ mất, cũng lẩm bẩm chửi nó trong mộng hai câu!

Mộc Kiếm cảm thấy bản thân tràn đầy sức mạnh vô tận!

Chỉ tiếc Phượng Khê không cho nó ra tay quá trớn, sợ dọa mấy "con dê béo" khác không dám rớt hố, đành nhịn nhục kìm lại.

Nó tưởng hôm nay lại uổng công chuẩn bị, ai dè trời không tuyệt đường sống, tám tên đệ tử Uông Thậm Hữu lại tự tìm cái ch/ết!

Còn dám dùng bí thuật cơ đấy!

Đúng là đang buồn ngủ có người dâng gối đầu!

Cảm tạ trời đất, cảm tạ Uông Thậm Hữu!

Ta, tổ tông vạn kiếm, cuối cùng cũng có dịp danh dương thiên hạ!

Kích động quá mức, tay kiếm còn run run, chỉ muốn uống một chén rượu mừng ngay tại chỗ!

Mộc kiếm quang theo thế sấm rền chớp giật c.h.é.m về phía tám người!

Kiếm khí của người thường chỉ đủ c.h.é.m một tên, còn Mộc Kiếm lúc điên lên có thể c.h.é.m nguyên đám!

Tám người Uông Thậm Hữu bị dọa đến ngẩn ngơ, đứng đơ tại chỗ như tượng gỗ.

Dưới kiếm quang hủy thiên diệt địa ấy, bọn họ thậm chí chẳng có nổi ý nghĩ chạy trốn, bởi vì có trốn cũng vô ích, chỉ có thể đứng đấy chờ ch/ết.

Phượng Khê dù biết Mộc Kiếm dồn lực lâu nay, cũng không ngờ nó phát rồ đến vậy!

Lúc này, nàng hoàn toàn không thể khống chế nổi lực đạo của Mộc Kiếm, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí c.h.é.m tới.

Nàng thậm chí đã bắt đầu... nghĩ lời điếu văn cho tám người kia.

Không phải nàng bác ái gì cho cam, mà là nàng phải tìm đường giải vây cho bản thân!

Đây là tám đệ tử thân truyền đấy nhé!

Giờ mà bị nàng bổ thành tám phần mười sáu, Hàn phong chủ vốn đã căm nàng đến tận xương chắc chắn sẽ chộp lấy cớ làm loạn!

Phượng Khê với Mộc Kiếm đúng là cặp đôi hoàn hảo!

Một kẻ chưa đánh đã tìm cách tạo kịch bản cứu mình, một kẻ còn chưa giế/t xong đã lo nghĩ lời giải thích!

Đỗ trưởng lão vốn còn đang do dự có nên ra tay cứu viện ba người Phượng Khê hay không, ai ngờ tình thế đảo ngược trong chớp mắt, ba người kia bình an vô sự, ngược lại tám người bên Uông Thậm Hữu thì như chỉ mành treo chuông!

Giờ thì đến Đỗ trưởng lão phải tự hỏi: Có nên cứu tám người Uông Thậm Hữu không?

Thật lòng mà nói, ông ta còn chưa kịp nghĩ xong thì... kiếm khí của Phượng Khê đã bổ tới rồi!

Dù có muốn can thiệp thì cũng chẳng kịp nữa!

Trên đài đã không ngăn nổi, nói chi người ngoài.

Ngay khi mọi người tưởng tám người kia chắc chắn đi đời nhà ma, thì đột nhiên, không báo trước, kiếm khí đỏ rực ấy... biến mất!

Đúng vậy, đột ngột biến mất.

Phượng Khê tuy không rõ có chuyện gì xảy ra, nhưng chẳng ảnh hưởng đến tiết mục biểu diễn của nàng.

Nàng đứng thẳng, đeo kiếm trên lưng, nhẹ nhàng nói:

“Ta từng nói, lấy hữu nghị làm đầu, tỷ thí chỉ là phụ. Mặc dù ta hoàn toàn có thể dễ dàng lấy mạng các ngươi, nhưng thiết nghĩ không cần thiết.

Các ngươi có thể đi, mong sau này tự biết giữ mình.”

Tám người Uông Thậm Hữu vẫn chưa hoàn hồn sau khi cận kề cái c/hết, phải mất một lúc mới tiêu hóa được lời nàng nói.

Bọn họ nhìn Phượng Khê đầy nghi hoặc.

Uông Thậm Hữu thậm chí không nhịn được hỏi: “Vì sao tha chúng ta?”

Phượng Khê cười khẽ:

“Vừa rồi ta đã nói rất rõ ràng. Ta tỷ thí chỉ để giao lưu học hỏi, không phải để đoạt mạng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-818.html.]

Có thể sẽ có người nghĩ ta giả nhân giả nghĩa, nhưng ta có nguyên tắc của riêng mình: lấy khoan dung làm gốc, không cần phải gi/ết chóc tuyệt tình.

À đúng rồi, tiện nhắc nhở một câu: bí thuật ấy, đừng có mà dùng bừa, kẻo tự mình bị phản phệ đấy.

Còn nếu các ngươi thấy ta nhiều lời, thì cứ coi như ta chưa nói gì cũng được.

Nếu chưa tâm phục khẩu phục, chờ ta thi xong hết các trận, các ngươi có thể lên đài khiêu chiến lần nữa.”

Tám người kia sắc mặt rối rắm, nửa ngày mới ôm quyền với Phượng Khê, sau đó nhanh chóng xuống đài rời đi.

Đỗ trưởng lão lúc này mới tuyên bố: “Ba người Phượng Khê thắng!”

Phượng Khê cúi người thi lễ: “Làm phiền trưởng lão rồi.”

Đỗ trưởng lão nhìn nàng, trong lòng có chút hổ thẹn. Đứa nhỏ này lễ phép biết bao, còn ông lúc trước lại chần chừ không ra tay giúp.

Mà không đúng, rõ ràng người ta đâu cần ông giúp, kiếm quang khi nãy, ông còn chặn không nổi!

Kỳ lạ thật, con bé này ngay cả Nguyên Anh cũng chưa tới, sao có thể phóng ra kiếm khí khủng khiếp như vậy?

Không chỉ ông thấy lạ, mà đám người dưới đài cũng đều tròn mắt ngạc nhiên.

Ngoài kiếm khí, họ còn hiếu kỳ với kiếm pháp và kiếm trận mà ba người Phượng Khê sử dụng.

Có người không kìm được hét lớn: “Phượng Khê, kiếm pháp các ngươi dùng là gì vậy?”

Còn chưa kịp để Phượng Khê trả lời, Quân Văn đã đứng ra kiêu hãnh nói:

“Đó là kiếm pháp gia truyền Quân gia ta, Quân thị kiếm pháp!”

Cả quảng trường lập tức náo loạn!

Quân Văn có kiếm pháp gia truyền? Không phải bảo hắn là cô nhi sao? Tin đồn sai à?

Quân gia?

Bắc Nam lưỡng vực có nhà nào họ Quân lớn mạnh đâu?

Hay là đại gia tộc ẩn thế không chịu lộ mặt?

Nhiều người bắt đầu nhìn Quân Văn với ánh mắt khác hẳn, dường như quanh người hắn còn tỏa ra khí chất quý công tử thanh nhã!

Lại có người hỏi tiếp: “Vậy còn kiếm trận kia là gì?”

Quân Văn ưỡn ngực, giọng đầy tự hào:

“Đó là kiếm trận gia truyền Quân gia, Tam Tinh Bộ Nguyệt Liên Hoàn Trận!”

Dưới đài lại bùng nổ một trận!

“Trời ạ, Quân gia đúng là không thể xem thường!

Không chỉ có kiếm pháp độc môn, còn có cả kiếm trận riêng, chẳng trách Quân Văn phá được kiếm trận của Cát Quân Sinh ở Kiếm Các trước đây, thì ra là có gia học uyên thâm!”

“Ngươi không nghe tên hắn sao? Quân tử một kiếm, thiên hạ nghe danh. Chữ ‘quân tử’ này không chỉ là đạo làm người, mà là đại diện cho Quân gia đấy!”

“Ta không ghen gì khác, chỉ ghen với Phượng Khê và Cảnh Viêm, có đồng môn tốt như Quân Văn!

Ngay cả bí truyền kiếm pháp và kiếm trận cũng truyền lại cho đồng môn, tình nghĩa này cảm động trời xanh!”

Mọi người bàn tán sôi nổi, trong góc tối, một lão già gầy như que củi suýt tức đến bay luôn hồn phách!

“Quân thị kiếm pháp” á?

Nằm mơ giữa ban ngày à!

Rõ ràng là ta khổ tu bao năm, tự mình cải tiến ra "Vĩnh Sinh Kiếm Pháp"!

Lại bị ngươi dám ngang nhiên nhận là của nhà ngươi?!

Gặp qua nhiều người không biết xấu hổ, nhưng không biết xấu hổ đến mức này ta mới lần đầu thấy!

Nếu không phải hôm nay hứng lên đi dạo một vòng, há để cho tên nhóc Bắc Vực kia lừa bịp thành công?!

Lão già càng nghĩ càng tức, suýt chút nữa định xông ra vạch trần chân tướng.

Nhưng rồi... lại nhịn xuống.

Nói sao bây giờ?

Chẳng lẽ nói với đám đệ tử Trường Sinh Tông rằng – ta, đường đường là hộ phái trưởng lão, vì nhận nhầm người mà đem tuyệt học truyền nhầm cho thằng nhóc Bắc Vực?

Để hắn đứng trên đài thu thập các ngươi?

Vậy rốt cuộc ta là trưởng lão hộ phái... hay là con sâu làm rầu nồi canh hả?!!

Loading...