Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 819
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:22:05
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
819. Một cú ngã nên người
Lão giả càng nghĩ càng thấy chuyện này đúng là không thể để lộ ra ngoài.
Ông không gánh nổi cái người này đâu!
Nhưng nhìn Quân Văn đứng trên đài đắc ý, ông lại thấy tức trong lòng không chịu được.
Ông tiện tay vung tay áo một cái, trực tiếp “chấn chỉnh phong phạm” của Quân Văn, khiến hắn cắm đầu cắm cổ rơi khỏi Luận Đạo Đài!
Tất cả mọi người đều sững sờ vì biến cố bất ngờ này.
Đừng nói người ngoài, ngay cả Phượng Khê và Cảnh Viêm cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
Ngũ sư huynh lại đang diễn vở gì vậy trời?!
Quân Văn ngã phải nói là… rất thảm!
Ầm một tiếng, suýt nữa thì ngất luôn!
Nếu không phải ngay khoảnh khắc rơi xuống đất còn kịp ngẩng cái đầu tuấn tú lên, e là giờ này mặt mũi đã méo xẹo hết cả rồi!
Chẳng lẽ đây gọi là vui quá hóa buồn?
Nếu là hắn của ngày xưa, gặp chuyện xấu hổ như vậy, có khi ba năm cũng chẳng dám ló mặt ra ngoài.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, hắn đã lột xác đổi đời!
Chỉ cần bản thân không thấy xấu hổ, thì kẻ bối rối sẽ là người khác.
Hắn bình thản đứng dậy, phủi phủi bụi trên người, thong dong nói:
"Ngại quá, vừa nãy nói tới đoạn nhớ nhà xúc động quá, thần thức xao nhãng nên trượt chân rơi xuống mất.
Xem như một hồi chuông cảnh tỉnh, nhắc nhở bản thân phải luôn khiêm tốn không kiêu ngạo, chân phải đạp đất vững mới có thể đi xa được.
Dùng lời này để khuyến khích mọi người cùng nhau cố gắng nhé!"
Nói xong, hắn lại thản nhiên bước lên đài lần nữa, mặt không chút xấu hổ, cứ như người té hồi nãy không phải là mình vậy.
Phượng Khê ngồi dưới đài nhìn thấy, vô cùng hài lòng.
Không uổng công ngày thường ta đích thân chỉ dạy, da mặt Ngũ sư huynh nay đã luyện đến mức có thể rời nhà độc lập sinh tồn! =)))
Khán giả xem vui như ăn dưa thì lại cực kỳ khoái chí với cái điệu bộ thản nhiên, chính khí lẫm liệt của Quân Văn. Đây mới gọi là phong độ quân tử!
Con cháu đại gia tộc, quả nhiên khác biệt!
Không thể không nói, mọi người dưới đài đúng là đeo kính lọc mà nhìn Quân Văn, kính còn dày cỡ vài lớp!
Lão giả nghe tiếng bàn tán xung quanh, tức đến mức sắp nổ mũi.
Đám ngu xuẩn này!
editor: bemeobosua
Một chút năng lực phân biệt đúng sai cũng không có à?!
Chẳng lẽ các ngươi không nhìn ra cái gọi là Quân thị kiếm pháp kia giống hệt Trường Sinh kiếm của Trường Sinh Tông bọn ta sao?!
May mà vẫn còn người thông minh.
Hoài Hà nhíu mày hỏi:
"Quân Văn, ngươi nói đây là kiếm pháp gia truyền của Quân gia, vậy sao lại giống hệt kiếm pháp Trường Sinh của Trường Sinh Tông chúng ta?"
Lão giả không khỏi gật đầu. Tiểu tử này coi như thông minh, chọc trúng điểm mấu chốt rồi.
Quân Văn nghe xong, môi cong cong cười nhẹ:
"Ta chỉ hỏi ngươi, giữa Quân thị kiếm pháp và Trường Sinh kiếm pháp, cái nào cao minh hơn? Cái nào hoàn chỉnh hơn?"
Hoài Hà tuy không cam lòng nhưng vẫn phải nói thật:
"Kiếm pháp Quân thị của các ngươi cao hơn một bậc."
Quân Văn nhún vai:
"Thì đấy! Ta đoán chắc là mấy năm trước, có người Trường Sinh Tông các ngươi từng lén thấy qua kiếm pháp Quân thị, rồi về nhà dựa vào trí nhớ mà suy diễn thành Trường Sinh kiếm pháp thôi.
Chỉ tiếc là bắt chước được cái hình, chứ không học được tinh túy, nên mới thành ra nửa vời thế này."
Dưới đài lập tức náo loạn!
Cái gì cơ?!
Kiếm pháp Trường Sinh của chúng ta… là học từ Quân gia?!
Nói học nghe còn đỡ, chẳng may mà điều tra ra… thì chẳng phải là ăn trộm à?!
Quá mất mặt luôn!!!
Trong bóng tối, lão giả tức đến mức mũi cũng muốn bốc khói.
Tay áo vừa quét, Quân Văn đang đứng trên đài lại bị đánh văng ra ngoài, bay thẳng về phía rào chắn sau lưng Luận Đạo Đài!
Sau hàng rào đó là chỗ ngồi của các trưởng lão, vốn là để tiện quan sát trận đấu và kịp thời can thiệp nếu có biến.
Ai ngờ đâu Quân Văn lại bị ném về phía này! Bản năng trỗi dậy, tất cả các trưởng lão… né sạch!
Quân Văn đang bay lượn giữa không trung: “…”
Sư muội ta kiếm cho các người bao nhiêu linh thạch, các người không thể đỡ lấy ta một cái sao?!
Lương tâm các ngươi đâu rồi?! Cho chó ăn hết rồi à?!
Hắn cố chỉnh lại tư thế, tính làm một cú “xoay người trong mây” thật anh tuấn, nhưng khổ nỗi cả thân thể cứng đơ, động cũng không động được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-819.html.]
Vừa nãy rơi khỏi đài còn nhúc nhích được cái cổ, giờ thì khỏi, bất động toàn thân.
Một lần có thể là tai nạn, nhưng hai lần thì chắc chắn có người giở trò!
Ai chứ?
Lẽ nào là cha hắn thấy hắn lộ liễu quá nên âm thầm dạy dỗ?!
Càng nghĩ hắn càng thấy có lý.
Xem ra sư muội nói đúng thật, không thể “phiêu” được!
Bằng không thì đến cả cha ruột cũng chẳng tha cho!
Ngay khi hắn nghĩ tới đây, “bùm!”, hắn chính thức rơi xuống đất.
Lần này rơi quá nặng.
Ngất luôn tại chỗ.
Phượng Khê và Cảnh Viêm tranh thủ chạy tới cứu viện, thấy Quân Văn không bị thương tích gì nghiêm trọng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi được đan dược chữa trị, Quân Văn cũng dần tỉnh lại.
Vẻ ngang ngược và đắc ý khi nãy đã biến mất sạch sẽ, khí chất toàn thân dường như trưởng thành lên không ít.
Giống như rượu ngon được năm tháng gạn lọc, bớt đi mùi gay gắt, lại thêm mấy phần dịu ngọt.
Phượng Khê nhìn mà không khỏi xuýt xoa ngạc nhiên.
Té có một cái thôi mà chín chắn hẳn ra vậy?
Bảo sao người ta cứ nói: đi một đoạn đường khấp khểnh, liền lớn khôn!
editor: bemeobosua
Quân Văn bên này còn đang trầm tĩnh lại thì phía bên lão già kia vẫn chưa nguôi cơn giận.
Càng nghĩ càng ấm ức, càng nghĩ càng nghẹn họng!
Cả đời anh minh thần võ của lão coi như tiêu tan sạch sẽ chỉ vì cái tên nhóc con Quân Văn kia!
Hồi đó đúng là hồ đồ, thế mà chẳng chịu điều tra kỹ càng đã truyền cả bộ Vĩnh Sinh kiếm pháp cho hắn!
Đúng rồi, còn cả con nhóc kia nữa, rõ ràng mới chỉ là Kim Đan kỳ, làm sao có thể phát ra kiếm quang sắc bén đến vậy?
Có điều, nhìn điệu bộ thì nàng ta vẫn chưa làm chủ được lực lượng kia, rõ ràng là không kiểm soát được.
Có lẽ là trong lúc nguy cấp bộc phát vượt cấp mà thôi.
Nhưng dù thế cũng khiến người ta khó mà lường nổi.
So ra, mấy kẻ thân truyền của Chu Tước phong đúng là ngốc hết phần thiên hạ!
Không bàn đến việc dùng bí thuật trong tỷ thí có hợp hay không, chỉ riêng cái bí thuật Chu Tước Đề Huyết kia thôi, chẳng khác nào uống rượu độc giải khát!
Công nhận là có thể bùng nổ sức mạnh trong chớp mắt, nhưng hậu hoạn để lại thì khôn lường!
Hậu quả gây ra còn nghiêm trọng hơn nhiều so với chuyện thua một trận đấu!
Nực cười nhất là, dù bọn họ liều mạng thi triển Chu Tước Đề Huyết cũng vẫn không thắng nổi đối phương!
Nếu không phải lão kịp thời hóa giải kiếm quang của Phượng Khê, đám kia e rằng đã ch/ết không chỗ chôn rồi!
Nhưng nghĩ lại thì ba tên nhóc kia lợi hại như thế… lại là lỗi của chính lão tạo ra, nghĩ đến đây mà cả người cũng thấy không ổn.
Giờ phải làm sao?
G/iết quách ba đứa nhóc đó à?
Thật sự có hơi không nỡ ra tay.
Một phần là do e dè Bắc Vực, phần khác là do lão tiếc người tài.
Dù hận không thể một chưởng vỗ ch/ết tên Quân Văn kia, nhưng nhìn thấy hắn trong thời gian ngắn không chỉ lĩnh hội Vĩnh Sinh kiếm pháp, mà còn cải tiến, ứng dụng thành cả một trận pháp kiếm, đủ thấy thiên phú trên con đường kiếm đạo quả thật không tầm thường!
Hai đứa còn lại cũng không tệ, đều có dáng dấp người luyện đạo.
Nhất là con bé Phượng Khê kia, trong tình cảnh sinh tử trước mắt còn có thể bộc phát ra tiềm năng khủng khiếp như vậy, đủ thấy trần giới phát triển của nàng ta cao đến mức nào!
Lão già bất giác thở dài.
Vì sao ba đứa giỏi giang thế này lại là người Bắc Vực, không phải đệ tử Trường Sinh Tông ta chứ?!
Nếu chúng là người của Trường Sinh Tông, thì ta đâu phải đau đầu thế này…
Nhưng nói thế nào cũng không thể để ba đứa nhóc đó được đắc ý quá!
Đúng rồi! Chẳng phải chúng còn nhiều trận tỷ thí phía trước sao? Các ngươi oai lắm đúng không? Ta sẽ khiến các ngươi một trận cũng không thắng được!
Lão già biết rõ ý nghĩ này hơi trẻ con, nhưng miễn là có chỗ xả giận thì thế nào cũng được!
Đang mải nghĩ ngợi, thì tấm ngọc bài dùng để nhận diện thân phận, vốn im ắng suốt mấy năm nay, bỗng chấn động.
Lão nhíu mày đưa thần thức dò vào, liền nghe thấy giọng nói cẩn trọng của Tư Mã tông chủ truyền ra từ bên trong:
“Doãn trưởng lão, vốn không nên quấy rầy ngài tĩnh tu, nhưng vãn bối gặp phải chuyện khó giải quyết… nếu ngài thuận tiện, có thể giúp vãn bối gỡ rối đôi chút được không?”
Sắc mặt lão già vốn đã khó coi, giờ lại càng đen sì.
Lão nhớ ra rồi!
Chính là cái tên tiểu tử Tư Mã này đã làm cái trò trời đánh ấy!
Lôi ba con sói con kia vào Trường Sinh Tông!
Giờ còn dám nhờ ta giải đáp khó khăn cho ngươi?!
Ta hận không thể cho ngươi biến mất khỏi thế gian thì có!