Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 823

Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:22:16
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

823. Nếu đổi lại là nha đầu Phượng Khê lên làm Tông chủ…

Tư Mã Tông chủ tự thấy mắt mình đã sáng ra.

Nếu hắn chịu giúp Doãn trưởng lão “vác nồi”, vậy là Tông chủ đạt chuẩn.

Còn nếu hắn không giúp, hắn chính là Tư Mã tiểu nhi vô tích sự!

Ta không ngờ ngươi lại là loại người như vậy đó, Doãn trưởng lão!

Ngươi đang yên đang lành tu luyện trong động không được à? Tự dưng chạy ra đây làm gì chứ?

Ngươi chạy ra thì cũng thôi đi, đi một vòng rồi về, ai cấm?

Nhưng không, ngươi lại rảnh tới mức chạy vào sân truyền đệ tử dạo mát, dạo thì cũng cho qua, chứ vì sao lại truyền kiếm pháp cho cả ba đứa Phượng Khê vậy hả?

Chẳng lẽ Trường Sinh Tông ta không còn ai dùng được nữa hay sao? Cứ phải chọn người ngoài?

Lại nói, truyền thụ kiếm pháp thì cũng nên hỏi qua một tiếng chứ! Tự dưng đang yên đang lành hứng lên rồi truyền luôn, có phải đầu óc ngươi bị kẹt linh quang ở đâu không?!

Còn mắng ta ngu xuẩn? Với đầu óc thế kia ngươi tưởng sáng láng lắm chắc?

Dĩ nhiên, mấy lời này hắn chỉ dám ngầm lẩm bẩm trong bụng thôi, chứ mở miệng ra thật thì với tính khí của Doãn trưởng lão, e là hắn không chỉ bị đá một phát bay xa vài dặm.

Trưởng lão hộ phái vốn có đặc quyền tuyệt đối, thậm chí có thể thay Tông chủ.

Cho nên, đừng nói là giúp Doãn trưởng lão vác nồi, kể cả có bị bắt cõng nồi, hắn cũng chẳng dám hé răng cãi lại nửa chữ.

Tâm trạng Doãn trưởng lão lúc này lại chuyển biến tốt đẹp, bắt đầu tự tay “tẩy trắng” cho mình:

“Thanh Hoằng à, ngươi nói không sai đâu. Ta cũng là vì muốn rèn luyện đám truyền nhân kia nên mới truyền Vĩnh Sinh kiếm pháp cho Quân Văn. Dù gì với thực lực ban đầu của bọn chúng, muốn thắng cũng khó. Mà nếu thua, lũ nhóc kia lại càng vênh váo!

Giờ nhìn lại, quyết định của ta quả thật sáng suốt vô cùng.

Chưa nói đến người ngoài, chỉ tính mấy tên trên Chu Tước phong, kỹ nghệ không bằng người ta thì thôi đi, thế mà còn định dùng cả Chu Tước Đề Huyết bí thuật!

Chỉ là một trận tỉ thí mà cũng đốt đến tuyệt chiêu hao tổn tu vi cao nhất, thật đúng là quá ngu xuẩn!"

Tư Mã Tông chủ sửng sốt, rồi vội hùa theo:

"Doãn trưởng lão nói chí phải! Thật sự có vài kẻ thiển cận quá mức. Theo lý thì với thân phận của bọn họ, căn bản không có tư cách dùng Tước Phách Phấn đâu… chắc là…"

Nói đến đây, Tư Mã Tông chủ có chút do dự.

Doãn trưởng lão nhíu mày: "Có chuyện thì nói, có rắm thì thả!"

Tư Mã Tông chủ: "…Vậy ta nói thẳng luôn. Chắc là Hàn phong chủ của Chu Tước phong đã phá lệ ban thưởng Tước Phách Phấn cho bọn họ. Việc này có phần thiên vị vì tư thù cá nhân. Ngài bế quan tu luyện nên không rõ, Hàn phong chủ có thù oán với ba người Phượng Khê, việc này dính dáng đến cả Hoàng Phủ thế gia..."

Tư Mã Tông chủ liền đem chuyện Hàn phong chủ và cháu gái mình bày mưu trả thù kể rõ từ đầu tới cuối, sau đó thở dài:

"Nếu không phải hắn làm ra chuyện đê tiện, âm hiểm như thế, Trường Sinh Tông chúng ta cũng đâu rơi vào thế bị động. Cũng không đến mức ta phải cho ba người Phượng Khê vào tông.

Khi đó ta một mặt là muốn mượn sức bọn họ để chiêu mộ thế lực bên ngoài, mặt khác cũng vì lo nàng sẽ xúi bốn đại thế gia liên thủ với Bắc Vực, lúc đó Trường Sinh Tông ta thật sự nguy mất!

Doãn trưởng lão à, ta cũng là bất đắc dĩ thôi!"

Doãn trưởng lão nghe đến đây liền rút ra kết luận.

Nếu không phải Hàn phong chủ gây chuyện, thì thằng nhóc Tư Mã này cũng sẽ không cho ba người Phượng Khê vào tông. Mà nếu không có ba người đó, ông cũng không cần truyền Vĩnh Sinh kiếm pháp cho Quân Văn.

Cho nên, tất cả bắt nguồn từ cái tên Hàn Trí Đức não toàn tinh trùng kia!

"Ta từ đầu đã thấy thằng Hàn Trí Đức đó không đáng tin, quả nhiên không sai!

Hắn dám làm cái trò ngủ với cháu gái ruột mình, đúng là không bằng cầm thú!

Đạo đức đã chẳng ra gì, lại còn kéo cả Trường Sinh Tông chúng ta vào vũng lầy, thậm chí không tiếc đẩy cả truyền nhân thân truyền vào chỗ ch/ết chỉ để báo thù riêng, kẻ như vậy, không thể giữ lại!"

Tư Mã Tông chủ trong lòng như nở hoa!

Hồi nãy còn ghét cay ghét đắng Doãn trưởng lão, giờ thì thương đến phát khóc!

Nhưng hắn không dám để lộ ra ngoài mặt, kẻo bị Doãn trưởng lão vu cho tội mưu đồ phản giáo.

Hắn vội vã phụ họa:

"Trưởng lão nói chí phải!

Hàn phong chủ không chỉ có vấn đề đạo đức cá nhân, mà trong mắt hắn, lợi ích của tông môn chỉ là công cụ phục vụ cho tư lợi của bản thân.

Nhưng thế lực của hắn lại lớn, Chu Tước phong lại phức tạp rối rắm, nếu giờ động đến hắn, e là sẽ khiến tông môn rung chuyển. Việc này cần phải tính toán kỹ càng."

Doãn trưởng lão liếc hắn một cái:

"Ngươi đúng là thiếu quyết đoán! Nếu đổi lại là nha đầu Phượng Khê làm Tông chủ, sớm đã rắc một tiếng xử xong Hàn Trí Đức rồi!"

Tư Mã Tông chủ: "..."

Đổi thành Phượng Khê làm Tông chủ?

Ngài nói chơi hay nghiêm túc vậy?

Nàng với ta có thể so được sao?!

Ngài làm sao lại có thể nảy sinh ý nghĩ nguy hiểm thế này chứ?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-823.html.]

Hắn bắt đầu hoài nghi, Doãn trưởng lão có khi nào là người của Quân gia không đấy?!

Không thì sao cứ làm mấy chuyện hại mình lợi người như thế hoài vậy hả trời!?

Thực ra, Doãn trưởng lão chỉ tiện miệng nói vậy thôi. Lão vốn quen làm theo ý mình, nghĩ gì nói nấy, chẳng bao giờ quan tâm người khác nghĩ sao.

Có điều, lão cũng biết Tư Mã tông chủ nói không sai, bây giờ đúng là chưa phải lúc động đến Hàn phong chủ, phải chờ thêm một thời gian nữa.

"Ta chẳng hơi đâu mà quản mấy chuyện phiền phức này, tự ngươi suy tính đi!"

Điều Tư Mã tông chủ muốn chính là thái độ của Doãn trưởng lão. Có được vị tổ tông này đứng sau chống lưng, con đường về sau của hắn sẽ suôn sẻ hơn nhiều.

Ba người Phượng Khê đúng là bùa may của hắn mà!

Hắn cẩn thận thăm dò:

"Doãn trưởng lão, ba người Phượng Khê chắc vẫn chưa biết thân phận thật của ngài đâu nhỉ?"

Nếu họ mà biết, Quân Văn đã chẳng dám đứng trên đài luận đạo mà dõng dạc nói gì “Quân thị kiếm pháp” rồi.

Doãn trưởng lão vốn không muốn nhắc lại chuyện truyền kiếm pháp kia, nhưng muốn Tư Mã tông chủ ra tay giúp mình “rửa sạch tiếng xấu”, cũng đành kể lại đầu đuôi một lần.

Tư Mã tông chủ nghe xong kinh ngạc:

"Quân Văn thu phục được nhiều hư ảnh linh kiếm như vậy sao? Hắn làm cách nào vậy?"

Doãn trưởng lão tức điên:

"Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây hả?! Đường đường là tông chủ mà đến chuyện này cũng không nắm rõ!

Nếu không có lão già ta ra tay, chắc ngươi còn mơ màng như kẻ mộng du!

Còn nha đầu Phượng Khê kia nữa, rõ ràng chưa đến cảnh giới Nguyên Anh, vậy mà lại điều khiển được kiếm quang sắc bén đến thế. Nếu không có ta ra tay, tám đứa ngu ngốc kia đã bị ch/ém làm đôi rồi!

Ngươi chắc cũng không biết năng lực thật sự của nha đầu đó nhỉ?

Cái này không biết, cái kia không biết, vậy mỗi ngày ngươi bận cái gì vậy hả?!..."

Tư Mã tông chủ chỉ cảm thấy mình nhỏ bé, đáng thương, mà còn bất lực.

Hắn biết Doãn trưởng lão đang giận cá c.h.é.m thớt, nhưng không dám nói thẳng, đành ngoan ngoãn chịu trận.

Doãn trưởng lão mắng xong một hồi, cuối cùng nói:

"Thôi, ta cũng chẳng trông mong gì ở ngươi. Sau này ta sẽ âm thầm để mắt tới ba đứa nhóc đó, đảm bảo chỉnh đốn cho chúng ngoan ngoãn nghe lời!

Còn chuyện kiếm pháp Vĩnh Sinh thì tạm gác lại, đợi ta xử lý xong bọn họ rồi tính tiếp cũng chưa muộn."

Tư Mã tông chủ vội gật đầu đồng ý, nhân tiện nịnh hót trưởng lão vài câu rồi nói:

"Vậy... để ta giới thiệu sơ qua tình hình ba người bọn họ với ngài nhé?"

Doãn trưởng lão khoát tay, cắt lời:

"Chỉ là ba đứa có chút thiên phú thôi, cần gì phải biết lắm thế? Ta chỉ cần động ngón tay là khiến bọn nó không chịu nổi rồi!

Được rồi, ta về tĩnh tu đây. Ngươi cũng lo chuyện của mình đi, không có việc gì thì đừng đến làm phiền ta nữa!"

Dứt lời, thân ảnh lão vụt một cái đã biến mất.

Không hiểu sao, trong lòng Tư Mã tông chủ lại có chút bất an, cứ cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như trưởng lão nghĩ.

Quân Văn với Cảnh Viêm thì không nói, nhưng cái cô nương Phượng Khê kia đầy bụng mưu mẹo, đừng đến lúc đó trưởng lão chưa kịp dạy dỗ bọn họ, đã bị nàng xoay mòng mòng!

Hắn định bụng nhắc nhở trưởng lão vài câu, nhưng lại sợ bị chửi, nghĩ tới nghĩ lui đành nuốt lời vào bụng.

Thôi kệ, Doãn trưởng lão tuy tính tình không tốt, nhưng ăn muối còn nhiều hơn Phượng Khê đi đường, chẳng lẽ lại bị một con nhóc đầu xanh như nàng lừa xoay vòng được?

Chắc hắn nghĩ nhiều thôi!

Lúc này, cô nương Phượng Khê, người vừa bị nhắc đến, đang chuẩn bị đi thăm Cùng Kỳ.

Vì Mai trưởng lão vừa gửi tin nhắn bảo rằng Cùng Kỳ sốt ruột muốn gặp nàng, nói là có điều bất ngờ cực kỳ lớn dành cho nàng.

Phượng Khê thì chẳng mong ngóng gì. Dù sao não Cùng Kỳ cũng chẳng giống người bình thường, nó bảo “bất ngờ” thì chín phần mười là “kinh hãi”!

Trên đường đi, Phượng Khê mới hỏi Mộc Kiếm:

"Kiếm quang lúc nãy sao lại biến mất giữa chừng? Là do bản thân ngươi yếu, hay có người ra tay ngăn cản?"

Mộc Kiếm lập tức kêu lên:

"Đương nhiên là có người can thiệp rồi! Ta là tổ tông của vạn kiếm đó nha, phát ra kiếm quang mà còn tự biến mất giữa chừng, ngươi thấy có buồn cười không?!"

Phượng Khê bình thản:

"Ồ, vậy là do tu vi ngươi không đủ hay nguyên nhân gì khác?"

Mộc Kiếm: ". . ."

Ngươi không nghe hiểu ta nói gì à?!

Ta vừa nói rõ là không phải lỗi của ta rồi mà!

Ngươi không thể giả vờ ngu ngơ một chút, cho ta tí thể diện được không?!

Loading...