Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 824
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:22:18
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
824. Về sau ta với ngươi nhất định là thiên hạ đệ nhất thân thiết!
Sau khi Mộc Kiếm tự xây dựng xong tâm lý, mới mở lời:
"Nguyên nhân chính thật ra là có người nhúng tay vào. Còn mấy lý do lặt vặt khác, kiểu như ta vận lực chưa đủ... nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì, không đáng nhắc tới.
Thật ra vẫn là do ta nôn nóng quá, nếu lúc đó thu lực lại một chút thì chắc chắn đã không xảy ra vấn đề gì rồi!
Nhưng mà, mấy chuyện đó cũng không quan trọng đâu. Ta chỉ muốn hỏi một câu: lúc ta phóng kiếm quang ra, có dọa người không?"
Chưa kịp để Phượng Khê lên tiếng, nhóm "chửi mắng Mộc Kiếm" đã nhao nhao phản bác:
Đào Ngột: "Ngươi giỏi thật đấy, biết tự dát vàng lên mặt mình cơ! Còn nói là thu lại chút xíu thì không vấn đề? Theo ta thấy, cho dù không ai phá, kiếm quang của ngươi cũng chẳng ch/ém nổi mấy người kia!"
Heo Vàng: "Đúng đó! kiếm quang của ngươi chỉ được cái mã ngoài, nhìn thì dữ tợn vậy chứ đến miếng đậu hũ cũng c/ắt không nổi!"
Mật Hoan Khư Thú: "Không nói đến việc ngươi có vận lực đủ hay không, quan trọng là ngươi đã mất kiểm soát với kiếm quang! Cũng may chủ nhân của chúng ta gặp hên, chứ nếu không thì hậu quả không biết tới đâu!"
…
Nếu người ngoài nghe thấy những lời này, chắc tức đến nổ phổi. Nhưng Mộc Kiếm chẳng những không giận, mà còn đắc ý ra mặt!
Những đứa này rõ ràng đang ghen với ta!
Thế nên mới nói mấy câu chua lè chua lét như thế!
Ha! Các ngươi càng nói thế càng chứng tỏ ta thật xuất sắc!
Huống chi, ta mới không thèm quan tâm mấy lời các ngươi nói! Ý kiến của chủ nhân vô lương tâm kia mới là điều quan trọng nhất!
Lúc này, Phượng Khê nhàn nhạt mở miệng:
"Không khống chế được kiếm quang, có phải do mất liên hệ với vỏ kiếm không? Nếu ngươi không muốn bị ta đóng băng vĩnh viễn, thì nói ta biết vỏ kiếm ngươi để đâu."
Mộc Kiếm: "… Chủ nhân, linh lực ta cạn sạch rồi, ta sắp ngất đây!"
Vừa dứt lời, Mộc Kiếm liền câm bặt.
Phượng Khê: "…"
Nàng cũng không nói thêm gì nữa. Với cái kiểu lươn lẹo như Mộc Kiếm, cho dù nàng ép hỏi, nó cũng sẽ viện cớ khác để trốn tránh thôi.
Dù sao nàng cũng không quá gấp, biết đâu qua vài hôm Mộc Kiếm tự giác sẽ nghĩ thông suốt.
Thật ra nàng cũng hiểu. Ai mà muốn bị trói buộc, dù cho sự trói buộc đó có lợi cho mình.
Đang suy nghĩ đến chuyện của Mộc Kiếm, Quân Văn đã ghé sát vào, thần bí nói:
"Tiểu sư muội, muội đoán xem ai đã đánh bay huynh ra ngoài thế? Có khi nào là… cha huynh không?"
Phượng Khê: "… Ngũ sư huynh à, huynh thật sự thiếu thốn tình cha đến vậy sao? Nếu không thì huynh cứ tùy tiện tìm một người nhận làm cha đi, chứ kéo dài thế này, muội sợ huynh điên mất!"
Quân Văn: "…"
Tiểu sư muội, muội nói thế người ta nghe lọt tai được sao?!
Cha là có thể muốn nhận là nhận hả?!
Tất nhiên, nếu người kia là người có quyền có thế, ví dụ như Tư Mã tông chủ nhận là cha hắn, thì hắn… thật sự không có ý kiến gì đâu!
Cảnh Viêm đầu óc tỉnh táo hơn Quân Văn nhiều, bèn nói:
"Đa phần là người truyền kiếm pháp cho ngươi ra tay. Ngươi đứng trên đài phát ngôn linh tinh, người ta chỉ đánh ngươi bay đi coi như còn nể mặt lắm rồi."
Quân Văn không dám cãi với Phượng Khê, nhưng với Cảnh Viêm thì khác, lập tức hừ lạnh:
"Phát ngôn linh tinh gì chứ? Sao ngươi biết lời ta nói không phải thật?! Biết đâu người truyền kiếm pháp cho ta chính là người của Quân gia! Rất có thể… là cha ruột ta!"
Cảnh Viêm chỉ im lặng, không thèm để tâm, quay sang Phượng Khê nói:
"Tiểu sư muội, ta thấy người kia rất có thể là người của Trường Sinh Tông, nếu không cũng chẳng đến mức chỉ vì Ngũ sư đệ nói vài câu mà nổi giận. Muội có đoán được thân phận hắn không?"
Phượng Khê lắc đầu:
"Thật sự khó đoán, vì chúng ta đâu có hiểu rõ gì về Trường Sinh Tông.
Với lại, có một điều muội không hiểu, nếu hắn đúng là người Trường Sinh Tông, sao lại không truyền kiếm pháp cho đệ tử trong tông, mà lại truyền cho Ngũ sư huynh?"
Quân Văn lập tức đắc ý nói:
"Còn phải hỏi sao? Chắc chắn là vì mấy người khác kiếm đạo không bằng ta rồi! À mà… cũng có thể là do huyết thống thân thích gì đó!"
Phượng Khê tự động bỏ qua nửa câu sau của hắn, thầm nghĩ: Chẳng lẽ thật sự là vì đối phương nhìn trúng thiên phú kiếm đạo của Ngũ sư huynh?
Nếu đúng là vậy, thì người này đúng là… có tầm nhìn lớn thật!
Người của Trường Sinh Tông đúng là hào phóng hết phần thiên hạ: khi thì miễn phí truyền kiếm trận, khi thì tặng lễ vật, giờ lại dạy luôn cả kiếm pháp… khiến người ta cảm động quá đi!
Đang nói chuyện, ba người đã đến ngọn núi phía sau nơi đặt Đạo Phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-824.html.]
Lúc này, Cùng Kỳ đang nổi đóa với Mai trưởng lão:
"Ta chẳng bảo ngươi đi gọi tiểu Khê Khê tới cho nhanh sao? Sao giờ còn chưa thấy bóng dáng dễ thương của nàng đâu?! Chắc chắn là ngươi nói năng mập mờ!
Ngươi sống tới từng tuổi này rồi mà một câu cho ra hồn cũng không nói được! Thế thì sống để làm gì nữa, tự ói ch/ết luôn đi cho rồi!"
"Họ Mai kia! Ta nhẫn nhịn là có giới hạn thôi đó! Nếu trong vòng một khắc nữa ta không thấy tiểu Khê Khê, ta sẽ xử ngươi luôn!"
"Còn nữa! Mấy món đồ ta thưởng ngươi lúc trước, mau đem trả lại hết đây! Không thì ta sẽ loan tin cho mọi người biết ngươi tham lam, bôi nhọ thanh danh của ngươi cho ngươi không ngóc đầu dậy được luôn!"
…
Mai trưởng lão tức đến mức muốn hóa thành "Mộc trưởng lão" luôn cho rồi!
Ông giờ mới hiểu vì sao Cùng Kỳ thỉnh thoảng lại tốt bụng ban thưởng cho mình mấy thứ, ông còn tưởng là vì tên hung thú này muốn mua chuộc, ai ngờ là để lấy cớ ép người!
Ngươi nói xem, một con hung thú sao mà lắm trò xấu thế hả trời?!
Cũng may hắn đã sớm cho đệ tử trấn giữ kết giới lui đi, nếu không để lời này truyền ra ngoài, hắn còn mặt mũi nào gặp người ta nữa?!
Ngay lúc hắn còn định gõ đầu Cùng Kỳ vài cái dạy dỗ, thì Cùng Kỳ đã phấn khởi hét lên:
“Tiểu Khê Khê đến rồi! Tiểu Khê Khê của ta cuối cùng cũng tới rồi!
Nể mặt tiểu Khê Khê, lần này ta tha cho ngươi. Nhưng nếu sau này ngươi còn vô dụng như vậy, ta sẽ đập cho cái điểm yếu ấy của ngươi rớt luôn ra ngoài!”
Mai trưởng lão hung hăng trừng Cùng Kỳ một cái.
Tiếc là Cùng Kỳ lúc này chỉ lo dán mắt vào Phượng Khê, căn bản không thèm để ý gì tới ánh mắt đó.
Mà thật ra, cho dù có thấy, nó cũng chẳng sợ.
Một con hung thú đầu gấu như nó, thì có gì phải sợ ai?!
Cùng lắm thì… không cần thể diện nữa thôi!
Nó quay sang Phượng Khê, vẫy vẫy móng vuốt lia lịa:
“Tiểu Khê Khê~~~ tiểu Khê Khê~~~ nhìn chỗ này nè, nhìn ta nè!”
Phượng Khê: “…”
Con này bị trúng tà gì thế? Không lẽ bị ai đó chiếm xác rồi?!
Đào Ngột với Heo Vàng cũng sửng sốt không thốt nên lời.
Bọn chúng quen biết Cùng Kỳ lâu như vậy, chưa từng thấy nó nịnh nọt ai kiểu này bao giờ.
Cho dù trước kia Cùng Kỳ có gặp người mạnh, cùng lắm chỉ là bớt hung dữ đi chút, chứ đâu có mặt dày thế này?!
Nhìn thế nào cũng không giống hung thú… mà giống… con ch.ó nhỏ vẫy đuôi!
Ba người Phượng Khê bước lên hành lễ với Mai trưởng lão.
Mai trưởng lão cố ổn định lại tâm tình, mỉm cười bảo cả bọn miễn lễ, đang định mở miệng hỏi về chuyện tỷ thí, thì Cùng Kỳ đã hét toáng lên:
“Mai lão đầu! Ngươi đừng có đứng đó giả vờ đạo mạo nữa! Ngươi mà lắm lời là chậm trễ thời gian ta và tiểu Khê Khê tâm sự yêu đương đó!”
Mai trưởng lão: “…”
Phượng Khê và hai người kia: “…”
Đám linh sủng của Phượng Khê: “…”
Thế giới này điên thật rồi, Cùng Kỳ mà cũng muốn làm tân lang?!
May mà Cùng Kỳ nói tiếp ngay sau đó:
“Ta nói nói chuyện yêu đương không phải như các ngươi nghĩ đâu, ta là muốn kết giao hữu nghị! Ta, hung thú Cùng Kỳ, đây là chân thành tán thưởng, đại ái người như nàng!
Tiểu Khê Khê, ngươi có nguyện ý làm bằng hữu với ta không?”
Tuy rằng Cùng Kỳ trông có vẻ hết sức nịnh nọt, nhưng Phượng Khê vẫn nhận ra nó đang cố tình ra vẻ chân thành một cách… không khéo.
Dù vậy, nàng cũng không vạch trần, chỉ bày ra bộ mặt cảm động lẫn mừng rỡ:
“Cùng Kỳ, ngươi nói thật sao? Ngươi thật sự muốn làm bằng hữu với ta?”
Cùng Kỳ đầu tròn như hạt dưa, gật lia lịa như gà mổ thóc:
“Đương nhiên là thật! Cùng Kỳ ta xưa nay nói một là một! Đã nói muốn kết giao với ngươi, thì chính là xem ngươi như tri kỷ sinh tử!”
Phượng Khê vẻ mặt đầy xúc động:
“Nếu vậy thì sau này ta với ngươi chính là thiên hạ đệ nhất chí cốt! Có phúc cùng hưởng, gặp nạn ngươi gánh, không cầu cùng sinh cùng tử, chỉ mong ngươi đi trước ta một bước là được!”
Cùng Kỳ: “…”
Ngươi đây mà gọi là chí cốt?
Rõ ràng là ngóng trông ta đi đời nhà ma trước ngươi thì có!