Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 828

Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:22:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

828. Ở đây sao?

Phượng Khê mừng rỡ ra mặt.

Tuy nàng chỉ nhặt được một đám linh sủng tả tơi không ai cần, nhưng lúc cần dùng vẫn phát huy được tác dụng bất ngờ.

Dĩ nhiên, đám linh sủng kia hoàn toàn không hay biết nàng đang nghĩ gì. Nếu biết, có khi từng con cũng chẳng buồn tranh cãi giành giật với cái người mà chúng gọi là “thiên hạ đệ nhất tốt bụng” này nữa.

Đúng lúc đó, Quân Văn cất tiếng:

“Tiểu sư muội, muội nói đúng. Vừa nãy lời ta nói quả thật là thiếu sót. Không cần bàn cãi, chúng ta đã nhận được quá nhiều ân huệ từ Trường Sinh Tông, dù thế nào cũng không thể bất kính với tổ sư gia của họ.”

Doãn trưởng lão thầm gật đầu trong bụng: Tiểu tử này cũng biết nhìn thời thế đấy!

Sau đó, lại nghe Quân Văn hỏi tiếp:

“Tiểu sư muội, rốt cuộc là vị cao nhân nào đã truyền cho ta kiếm pháp kinh thiên động địa ấy vậy?”

Phượng Khê lắc đầu, tỏ vẻ bí ẩn:

“Muội cũng đoán không ra. Nhưng chắc chắn không phải người tầm thường, lại còn không ham danh lợi. Muội nghĩ, người đó truyền kiếm pháp cho huynh, chắc chắn là có dụng ý sâu xa.

Chúng ta bây giờ chỉ cần chăm chỉ luyện cho thật tốt bộ kiếm pháp ấy, đừng phụ lòng tiền bối đã dốc tâm dốc sức truyền dạy.”

Quân Văn gật đầu lia lịa:

“Muội nói rất đúng! Ở đây đoán già đoán non cũng vô ích, chi bằng chuyên tâm tu luyện.

Dù sao người đó chắc chắn không có ác ý với chúng ta, nếu muốn gi/ết thì với tu vi của người, giẫm ch/ết chúng ta cũng dễ như đạp một con kiến!

À đúng rồi, qua trận thực chiến hôm nay, ta phát hiện trận Tam Tinh Vọng Nguyệt Liên Hoàn vẫn còn chỗ cần cải tiến, mau mau cùng nhau nghiên cứu chút…”

Doãn trưởng lão thấy ba đứa nhóc này chăm chú thảo luận cải tiến kiếm trận, không khỏi gật đầu hài lòng. Tuy đứa nào nhìn cũng không bình thường, nhưng đúng là có tài thật.

Nếu đổi lại là người ngoài, sau khi toàn thắng trong luận đạo và thắng được cả đống linh thạch như hôm nay, có khi đã vui quên trời đất, hơi đâu nghĩ tới chuyện cải tiến kiếm trận chứ?!

Trong lòng ông lại dấy lên một nỗi tiếc nuối sâu sắc. Giá như ba đứa này là đệ tử của Trường Sinh Tông thì tốt biết bao!

Nếu thật sự là người của Trường Sinh Tông, ông đã có thể nhân lúc rảnh rỗi mà dạy dỗ vài chiêu, tương lai ai nấy đều là nhân tài trụ cột!

Đáng tiếc thay!

Ba đứa này hết lần này tới lần khác lại là đệ tử thân truyền của Bắc Vực Huyền Thiên Tông.

Nhưng Doãn trưởng lão nghĩ lại, Trường Sinh Tông và Huyền Thiên Tông vốn không cùng đẳng cấp, chỉ cần cho chúng thấy được sự chênh lệch giữa hai bên, cộng thêm vài chiêu dụ dỗ đe nẹt, ba đứa này sớm muộn gì cũng chạy về đầu quân cho Trường Sinh Tông thôi.

Đang nghĩ ngợi miên man thì bên kia, Phượng Khê cùng mọi người đã đưa ra phương án cải tiến kiếm trận.

Thực ra ý tưởng chính là của Quân Văn, Phượng Khê với Cảnh Viêm chỉ bổ sung vài câu bên lề.

Doãn trưởng lão lại gật đầu: Tuy miệng mồm tên tiểu tử Quân Văn này hơi độc, nhưng thiên phú về trận pháp thì đúng là kinh người.

Ngay sau đó, ba người kéo nhau ra sân, bắt đầu so chiêu với hư ảnh linh kiếm.

Ban đầu chỉ đánh với tám hư ảnh linh kiếm, sau đó số lượng dần tăng lên…

Doãn trưởng lão tròn xoe mắt kinh ngạc!

Ông không phải kinh ngạc vì uy lực của kiếm trận sau khi được cải tiến, mà là… ở đâu ra nhiều hư ảnh linh kiếm như thế?!

Lúc ông mới bước vào, đảo mắt thấy có mười cái, mà giờ thì từ trong các góc khuất, hư ảnh linh kiếm nối đuôi nhau xuất hiện, sơ sơ đếm một vòng cũng hơn trăm!

Đây là ổ hư ảnh linh kiếm chắc?!

Ông đâu biết, đây chỉ mới là một phần nhỏ!

Phượng Khê là người cực kỳ nhân văn, dù có là hư ảnh linh kiếm thì cũng phải sắp xếp làm việc theo ca. Đám vừa xuất hiện chỉ là ca đêm của hôm nay thôi, số còn lại chưa được thả ra.

Doãn trưởng lão lúc này cũng phát hiện, người điều khiển đám hư ảnh linh kiếm… không phải Quân Văn, mà là Phượng Khê.

Ban đầu ông cứ tưởng là Quân Văn có kiếm đạo thiên phú siêu quần nên mới thu phục được đám này, kết quả lại là con nhóc Phượng Khê đó?!

Nhưng nghĩ lại, kiếm quang hôm trước của Phượng Khê cũng đâu phải dạng tầm thường, ngẫm vậy cũng không đến nỗi quá khó tin.

Doãn trưởng lão bất giác cười khổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-828.html.]

Nếu là trước đây, ai nói có thể thu phục được hư ảnh linh kiếm, ông nhất định cười vào mặt họ.

Còn giờ tận mắt thấy Phượng Khê làm được, lại thấy chẳng có gì kỳ quái cả!

Không biết là bản thân mình đã nhìn thoáng hơn, hay là do ba cái đứa trước mắt này quá dị hợm!

Lúc đầu, ông quan tâm Quân Văn nhất, nhưng bây giờ ánh mắt lại càng lúc càng dán chặt vào người Phượng Khê.

Một nha đầu như nàng, tài đức gì mà được tổ sư gia ban cho cơ duyên lớn như vậy?!

Dù chỉ là một đống hộp ngọc không cũng là vinh dự tột đỉnh!

Chưa kể đến chuyện, ngay cả Cùng Kỳ cũng đích thân đưa đồ tốt cho nàng!

Rốt cuộc nàng có gì đặc biệt?

Chẳng lẽ chỉ vì cái miệng ngọt ngào?

Phượng Khê chẳng cần thần nhắc nhở, cũng không cần Kiếp Lôi cảnh báo, vẫn có thể cảm giác rõ ràng rằng “cha Quân Văn” đang dán mắt nhìn mình.

Người khác có khi còn thấy ngại, riêng nàng thì chẳng thèm để tâm, muốn ra chiêu thế nào thì cứ ra, muốn chạy bước nào thì cứ thế mà chạy.

Cho đến tận giờ Sửu, ba người mới chịu về nghỉ ngơi.

Dĩ nhiên, Phượng Khê ngủ trong phòng, còn Quân Văn với Cảnh Viêm thì nằm tạm bên ngoài phòng.

Doãn trưởng lão thì chẳng thấy mệt mỏi gì, tu vi đến mức này rồi, ăn uống ngủ nghỉ cũng không còn là nhu cầu cơ bản nữa.

Có điều, ông cũng không tiện đi dạo trong phòng, dù sao Phượng Khê cũng là một cô nương, ông mà cứ lang thang trong phòng nàng thì thật quá mất mặt già!

Nghĩ vậy, ông liền lách mình đến ngọn núi sau của Ngộ Đạo phong, nơi nhốt Cùng Kỳ.

Lúc này, Cùng Kỳ đang nằm trong kết giới ngáy khò khò, đột nhiên giật giật tai, mí mắt run nhè nhẹ rồi lại yên tĩnh trở lại.

Doãn trưởng lão rất tò mò tại sao Cùng Kỳ lại đưa nhiều bảo vật cho Phượng Khê như vậy, nhưng không muốn để lộ hành tung, nên cũng không đánh thức nó.

Đi một vòng bên ngoài kết giới, ông quay về hang động dưới Ngộ Đạo Đài để tu luyện.

Vừa quay lưng đi, Cùng Kỳ mở mắt ra.

Chậc chậc, xem ra Trường Sinh Tông cũng không phải toàn là thùng cơm, vẫn có vài người dùng được…

editor: bemeobosua

Sáng sớm hôm sau.

Phượng Khê vẫn còn đang ngủ mê mệt thì nhận được truyền âm từ Hoài trưởng lão:

"Có ở đó không?"

Phượng Khê: “… …”

Ở cái đầu ngươi ấy!

Không cần đoán cũng biết, Hoài trưởng lão sốt ruột tới đòi đồ rồi!

Có lẽ do đến sớm quá, ngại vào thẳng nên mới gửi một cái truyền âm cho có lệ.

Phượng Khê tuy có hơi "gắt ngủ", nhưng nghĩ đến chuyện Hoài trưởng lão trước giờ vẫn đối xử với nàng khá tốt, nên tử tế trả lời:

"Hoài trưởng lão, chỉ cần ngài phân phó, ta lúc nào cũng sẵn sàng."

Vừa dứt lời, bên ngoài viện vang lên tiếng gõ cửa.

Phượng Khê: “… …”

Ngài cũng đã tới tận cửa rồi, còn hỏi ta có ở đây không là sao?!

Một bên thầm oán trách, một bên nàng gọi vọng ra ngoài với Quân Văn và Cảnh Viêm:

"Tứ sư huynh, Ngũ sư huynh, đòi nợ tới rồi! Mau dậy đi!"

Quân Văn lim dim mở mắt, ngơ ngác hỏi:

"Đòi nợ? Ai to gan không có mắt, dám tới tìm muội đòi nợ? Hắn là thấy tiền mình nhiều quá không biết tiêu vào đâu chắc?!"

Phượng Khê: “… …”

Loading...