Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 829
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:22:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
829. Doãn trưởng lão rớt mất áo lót
Phượng Khê cùng hai người còn lại thu dọn sơ qua, rồi mở cửa sân đón khách.
Hoài trưởng lão bước vào, ánh mắt có hơi sửng sốt khi thấy Quân Văn và Cảnh Viêm cũng ở đây, nhưng chỉ nhíu mày chứ không nói gì thêm.
Nơi này dù sao cũng khác với thế tục, chuyện nam nữ không phân phòng chẳng có gì to tát, huống hồ ông cũng tin tưởng nhân phẩm của ba người Phượng Khê.
Hoài trưởng lão cười ha hả, mở lời ngay:
"Ba người các ngươi hôm qua biểu hiện khiến người ta phải vỗ đùi than trời! Ta vốn định hôm qua qua đây rồi, nhưng nghĩ chắc các ngươi mệt mỏi nghỉ ngơi sớm, nên thôi không tới.
Đúng rồi, chắc các ngươi chưa biết, cái tên Hoài Hà ở Ngộ Đạo phong ấy, là cháu ruột của ta đấy. Hôm nào ta dẫn đi làm quen một chút."
Câu này rõ ràng là nhắc khéo: Phượng Khê à, cái tên lừa đảo lớn nhất đợt này là ta sắp đặt đấy nhé!
Ngay cả cháu ruột ta còn đem ra làm quân cờ, ngươi thấy ta có đủ thành ý chưa?
Phượng Khê chỉ cần nghe một câu là hiểu ngay. Dù Hoài trưởng lão không nói trắng ra, nàng cũng đã đoán ra đầu đuôi sự việc.
Nàng xưa nay không bao giờ làm chuyện "gi/ết lừa cướp của", vì một con lừa tốt còn bán được giá, ai lại ngu mà gi/ết đi cho phí của trời?
Phượng Khê cười tươi rói:
"Buổi đấu giá hôm ấy thật là may nhờ có Hoài Hà sư huynh làm trinh thám khuấy động không khí, bằng không cũng chưa chắc thành công rực rỡ đến thế.
Lúc đó nếu sớm biết có mối quan hệ này, tụi ta đã thân thiết hơn rồi. Giờ huynh ấy lại giúp tụi ta một đại ân, nhất định phải cảm ơn cho đàng hoàng mới được.
À phải, Hoài trưởng lão, ngài giúp tụi ta in tờ rơi, chắc cũng tốn không ít linh thạch nhỉ? Làm sao để ngài bỏ tiền túi được, đây, linh thạch tụi ta gửi ngài."
Phượng Khê vừa nói, vừa đưa cho Hoài trưởng lão... năm mươi vạn linh thạch!
Hoài trưởng lão suýt nữa bị đập cho ngất xỉu tại chỗ!
Ông vốn nghĩ cùng lắm nha đầu này cho hai ba mươi vạn là nhiều rồi, ai dè tiểu nha đầu này lại hào phóng đến mức đó!
Ông cầm túi linh thạch, trong lòng nóng bỏng như cầm cục than hồng.
Không phải nha đầu này có mưu đồ gì xấu với ta đấy chứ?
Nhưng rồi nghĩ lại: Dù nó có mưu đồ gì, ta có đồng ý hay không còn chưa rõ. Không nhận thì chẳng phải ngu à?
Thế là Hoài trưởng lão làm bộ khách sáo "từ chối cho có lệ", chỉ từ chối một lần duy nhất rồi lập tức... nhận lấy.
Chỉ một lần thôi nhé, ông sợ nếu từ chối thêm lần nữa, Phượng Khê sẽ đổi ý thật!
Mọi người ngồi xuống ăn uống, vừa ăn vừa trò chuyện.
Ban đầu Hoài trưởng lão vẫn còn hơi đề phòng, nghi Phượng Khê có chủ ý gì đó mờ ám. Nhưng nói mãi mà Phượng Khê chỉ kể mấy chuyện bát quái của Trường Sinh Tông, ông liền yên tâm hơn.
Đang nói chuyện rôm rả, Phượng Khê bỗng chớp mắt hỏi:
"Hoài trưởng lão, ngài có muốn biết bộ kiếm pháp kia tụi ta học từ ai không?"
Hoài trưởng lão trong lòng thầm đáp: Không hỏi ta cũng biết!
Là học từ vị hộ phái trưởng lão thần bí trong tông ta chứ còn gì!
Ta thật không ngờ, Trường Sinh Tông ta lại thật sự có người như vậy! Không những tồn tại âm thầm, mà còn truyền dạy cho đệ tử bên ngoài một bộ kiếm pháp tinh diệu như thế! Đây đúng là... hộ phái cái gì, là hố phái trưởng lão thì có! =))))
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ tò mò:
"Học từ ai vậy?"
Phượng Khê một mực quan sát sắc mặt của Hoài trưởng lão. Dù ông che giấu rất khéo, không để lộ chút sơ hở nào, nhưng nàng vẫn đoán được, ông biết.
Bởi nếu không biết, hẳn là phải cực kỳ cực kỳ hiếu kỳ mới đúng! Dù gì thì một bộ kiếm pháp đỉnh cao như thế, ai lại không muốn biết lai lịch?
Đằng này Hoài trưởng lão chỉ biểu lộ một chút tò mò lấy lệ, không hề có vẻ gì ngạc nhiên hay kích động cả.
Xem ra đúng là người truyền kiếm pháp cũng thuộc Trường Sinh Tông... nhưng là ai?
Tư Mã tông chủ?
Không thể nào! Một mặt thân là tông chủ, ông ấy sẽ không làm chuyện tự rước rủi ro. Mặt khác, nếu thật sự nắm trong tay bộ kiếm pháp mạnh như thế, sao lại không đem ra công khai?
Bốn vị Phong chủ?
Lại càng không thể! Bọn họ còn đang mong ba người Phượng Khê bị đệ tử thân truyền của mình đánh bại, sao có thể tự dưng truyền dạy kiếm pháp cho đối thủ?
Các vị trưởng lão?
Không hợp lý. Tu vi của họ không đủ để luyện được bộ kiếm pháp đó, càng đừng nói tới việc truyền lại.
Vậy thì chỉ có thể là một vị đại năng ẩn thế trong Trường Sinh Tông mà chưa từng lộ diện!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-829.html.]
Nghĩ đến đây, Phượng Khê cười mỉm chi nói nhỏ:
"Lão nhân gia đó không cho tụi con tiết lộ thân phận, dù sao cũng hơi... đặc thù.
Nhưng mà ngài không phải người ngoài, ta lén lén hé lộ một chút cũng không sao."
Hoài trưởng lão lập tức bắt đầu... tự bổ não.
Thì ra bọn họ đã gặp được vị hộ phái trưởng lão ấy rồi à?
Cũng đúng thôi, nếu đã được truyền kiếm, chắc chắn là phải diện kiến trực tiếp. Mà nếu gặp mặt rồi, biết được thân phận cũng là chuyện thường.
Cơ mà... vị trưởng lão ấy nghĩ gì mà lại đem một bộ kiếm pháp thần diệu như thế truyền cho mấy tiểu bối kia chứ? Thật khiến người ta... nghẹn họng không biết nói sao cho phải!
“Phượng Khê, mau kể cho ta nghe đi, yên tâm, ta tuyệt đối giữ mồm giữ miệng!”
Lúc này hắn thật lòng hiếu kỳ, giọng điệu cũng đầy thành ý.
Phượng Khê thấy hắn như vậy thì càng thêm chắc chắn suy đoán của mình: người truyền kiếm kia hẳn là một nhân vật lớn nào đó trong Trường Sinh Tông, hơn nữa còn là kiểu nhân vật thần bí khó lường.
Chẳng lẽ là dạng như Thái Thượng trưởng lão Lang Ẩn Uyên?
Khả năng rất cao là như vậy.
Phượng Khê lập tức bắt đầu mở miệng nói dối như đọc sách giáo khoa:
“Thông thường thì lão nhân gia ấy không nên truyền kiếm pháp cho ba người đệ tử Bắc Vực như bọn ta, nhưng lão nhân gia làm vậy là có dụng ý sâu xa cả.
Một mặt là vì Nam Vực và Bắc Vực đã đạt được hiệp nghị hữu hảo, Trường Sinh Tông là trụ cột của Nam Vực, đương nhiên phải thể hiện thành ý. Bộ kiếm pháp ấy, chính là biểu tượng của thành ý đó.
Mặt khác, lão nhân gia còn nói với bọn ta rằng hiện giờ Trường Sinh Tông…”
Phượng Khê hạ giọng: “Hiện giờ Trường Sinh Tông không nói là tan hoang chia năm xẻ bảy, nhưng tình hình cũng chẳng khá hơn là bao. Mỗi phong đều có tính toán riêng, Tư Mã tông chủ cũng chỉ nắm được mỗi Ngộ Đạo phong thôi.
Tâm tư đệ tử thì chẳng đặt vào tu luyện, người thì mê cờ bạc, kẻ thì lo ăn chơi, bảo tu vi mà lên được, trừ khi gặp ma qu/ỷ!
Cho nên lão nhân gia rất lo lắng, mới bảo bọn ta ra tay thúc đẩy mấy vị đệ tử thân truyền đó, nhân tiện khuấy nước cho đục thêm, giúp Tư Mã tông chủ dễ bề thu quyền.
Nói trắng ra, bọn ta chính là con d.a.o trong tay ông ấy.
editor: bemeobosua
Dĩ nhiên, bọn ta cũng được lợi từ chuyện này nên hoàn toàn tự nguyện.
Hoài trưởng lão à, lời này ta chỉ dám nói riêng với ngài thôi, vì giữa ta với ngài có giao tình, ngài tuyệt đối đừng để lọt ra ngoài, nếu không lão nhân gia mà trách tội xuống, không chỉ bọn ta mà ngài cũng khó mà gánh nổi.”
Hoài trưởng lão liên tục gật đầu, không chút nghi ngờ Phượng Khê.
Không phải vì ông dễ bị lừa, mà là những điều Phượng Khê nói đều có lý lẽ, hơn nữa ông biết rõ Tư Mã tông chủ mời Phượng Khê tới cũng là để thu gom quyền lực.
Với cương vị hộ phái trưởng lão, đứng về phía tông chủ là chuyện đương nhiên, giúp một tay thêm củi lửa cũng hợp tình hợp lý.
Chỉ có điều… lần này thêm củi hình như hơi quá lửa rồi!
Lỡ tay cái là cháy luôn cả căn nhà ấy chứ!
Ông đang suy nghĩ mấy chuyện này thì Phượng Khê đột nhiên hỏi:
“Hoài trưởng lão, ngài từng gặp qua lão nhân gia đó chưa?”
Hoài trưởng lão buột miệng nói luôn: “Ta đâu có cái phúc ấy, trước giờ ta còn không biết Trường Sinh Tông chúng ta có cả hộ phái trưởng lão nữa là.”
Nói ra rồi mới thấy miệng mình đi chơi hơi xa.
Nhưng nhìn vẻ mặt dửng dưng của Phượng Khê, Quân Văn và Cảnh Viêm cũng chẳng có biểu hiện gì đặc biệt, ông mới nhẹ nhõm thở phào.
Ba người họ hiển nhiên đã gặp qua hộ phái trưởng lão rồi, vậy ông nói hay không cũng chẳng khác gì.
Thật ra ông không biết, nhưng Phượng Khê là kẻ chuyên diễn thì khỏi phải bàn. Quân Văn với Cảnh Viêm đi theo nàng, kỹ năng đầu tiên học được chính là “quản lý biểu cảm”.
Khi tiểu sư muội bày trò gài người, hai huynh đệ này tuy không giúp được gì, nhưng tuyệt đối không bao giờ cản đường!
Phượng Khê âm thầm nghĩ: Hộ phái trưởng lão?
Đến cả Hoài trưởng lão còn không biết tông môn có hộ phái trưởng lão?
Vậy sao người kia lại truyền kiếm pháp cho Ngũ sư huynh?
Những lý do nàng vừa bịa hoàn toàn là nói mò, trừ khi vị hộ phái trưởng lão kia là cha ruột của Ngũ sư huynh, nếu không thì sao có thể truyền kiếm pháp cho người ngoài được?
Nghĩ tới nghĩ lui, linh quang trong đầu nàng bỗng lóe sáng.
Dựa theo lời Hoài trưởng lão nói, thì vị hộ phái trưởng lão kia chắc là loại người ẩn cư bế quan lâu dài, có khi mấy chục năm không rời khỏi tĩnh thất.
Cho nên…
Chẳng lẽ… có khi nào… rất có thể… đại khái là… hắn nhận nhầm người rồi?!