Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 831

Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:22:35
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

831. Vị hộ pháp trưởng lão của Trường Sinh Tông này đúng thật là lấy việc giúp người làm niềm vui mà!

Ba người Phượng Khê vừa kết thúc một lượt diễn luyện Thải Hồng Thí (nịnh hót), lại tiếp tục luyện kiếm.

Lúc này tâm trạng Doãn trưởng lão rất tốt, tay cũng bắt đầu ngứa ngáy.

Nhịn một chút, rồi lại không nhịn nổi.

Ông tiện tay điểm một chỉ vào một đạo hư ảnh linh kiếm trong đó, chiêu thức của nó lập tức trở nên sắc bén hơn hẳn.

Lúc đối chiến với Phượng Khê, ông đã nhận ra điều đó, nhưng lại giả vờ không biết, từng chiêu từng chiêu ứng phó, tiếp tục giao đấu.

Doãn trưởng lão vuốt râu ngắm nhìn, thấy Phượng Khê ứng phó vô cùng ung dung, không nhịn được lại tiếp tục điểm thêm một chỉ vào đạo kiếm ảnh kia.

Lần này, thế công của hư ảnh linh kiếm càng thêm hung mãnh!

Phượng Khê vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, tuy rơi vào thế yếu nhưng dựa vào thân pháp linh hoạt mà tránh né, sau khi suy nghĩ ra cách phá giải thì liền phản công.

Trong lòng nàng thầm vui sướng. Bộ kiếm pháp mà đạo hư ảnh linh kiếm đang dùng, tuy không bằng bộ trước kia, nhưng cũng không tệ chút nào!

Ngày mai tỷ thí với Bạch Hổ Phong, ta có thể dùng bộ kiếm pháp này!

Cho bọn họ trở tay không kịp luôn!

Vị hộ pháp trưởng lão của Trường Sinh Tông này đúng là thích giúp người thật!

Đương nhiên Doãn trưởng lão không thể nào biết được những tính toán nho nhỏ trong bụng Phượng Khê. Giờ phút này ông chỉ một lòng muốn thử xem tư chất của Phượng Khê rốt cuộc cao đến mức nào.

Thử qua thử lại, kết quả chẳng làm khó được nàng, ngược lại còn để nàng học trọn bộ kiếm pháp kia!

Không chỉ Phượng Khê, ngay cả Quân Văn ở bên lén liếc vài lần cũng học được không ít.

Cảnh Viêm tuy hơi kém hai người kia một chút, nhưng cũng đã nắm được đại khái.

Phượng Khê thấy luyện đến đây là tạm ổn, liền ngừng tay:

“Tứ sư huynh, Ngũ sư huynh, ngày mai chúng ta còn phải tỷ thí, hôm nay luyện đến đây thôi, nghỉ sớm một chút.”

Nói xong, nàng phất tay áo ra hiệu cho những đạo hư ảnh linh kiếm trở về vị trí canh gác ban đầu.

Những đạo kiếm ảnh kia quả thật rất nghe lời, lập tức tản ra bay đi.

Chỉ còn một đạo linh kiếm bị Doãn trưởng lão động tay động chân là còn đứng ngây ngốc tại chỗ như đứa đần.

Doãn trưởng lão sợ bị lộ, vội vã lại điểm thêm một cái, lúc này đạo hư ảnh linh kiếm kia mới chịu bay đi.

Thấy ba người Phượng Khê đã trở về phòng nghỉ ngơi, ông cũng không đi theo mà lặng lẽ rời đi.

Đợi ông đi hẳn, Phượng Khê mới quay sang liếc mắt với Quân Văn và Cảnh Viêm, hai người lúc này mới bình tĩnh lại.

Quân Văn lập tức nói:

“Tiểu sư muội, vừa rồi có mấy chiêu trong bộ kiếm pháp đó ta vẫn chưa hiểu rõ…”

Ba người liền tụ lại nghiên cứu bộ kiếm pháp vừa rồi. Quân Văn học xong liền bắt đầu cải tiến kiếm trận, còn Phượng Khê thì tiếp tục giảng giải cho Cảnh Viêm.

Chờ đến khi Quân Văn hoàn thiện kiếm trận, Cảnh Viêm cũng đã gần như nắm vững, ba người lại cùng nhau luyện tập kiếm trận.

Cả đêm không ngủ.

Thật ra với tu vi hiện tại, thức một đêm cũng chẳng ảnh hưởng gì. Nhưng để cẩn thận, Phượng Khê vẫn đưa cho Quân Văn và Cảnh Viêm mỗi người một viên đan dược tỉnh thần, để hai người nuốt vào giữ đầu óc minh mẫn.

Còn nàng thì không cần. Thần thức nàng mạnh mẽ, việc ngủ đúng giờ từ trước đến giờ chỉ là... dưỡng sinh.

Lúc ăn sáng, Phượng Khê bỗng nhớ ra một chuyện.

Hai hôm nay bận quá, quên mất việc đến hồ cầu nguyện.

Nhưng thôi, cũng chẳng sao. Để sau cũng được.

Ăn xong, ba người ngồi tĩnh tọa một lát rồi thong thả tản bộ đến Luận Đạo Đài.

Lần này không gọi đám tạp dịch đi cổ vũ nữa. Danh tiếng họ đã vang xa, không cần phải nhờ những thứ phù phiếm ngoài thân kia.

Tám đệ tử thân truyền của Bạch Hổ Phong đã đứng sẵn trên đài chờ.

Mặc dù trước đó Uông Thậm Hữu của Chu Tước Phong thua rất thảm, nhưng Bạch Hổ Phong vẫn còn thực lực.

Bởi vì các trưởng lão Bạch Hổ Phong đã mở một buổi huấn luyện đặc biệt, phân tích cách phá giải Tam Tinh Vọng Nguyệt Liên Hoàn Trận và "Quân thị kiếm pháp".

Chưa kể còn đặc biệt lựa chọn một trận pháp có tính khắc chế rất mạnh: Bát Hoang Diệt Ma Trận.

Chỉ cần Phượng Khê không thi triển chiêu kiếm quang uy lực kinh người kia, thì cơ hội chiến thắng của Bạch Hổ Phong là rất lớn.

Mặt khác, sau khi cân nhắc kỹ, các trưởng lão Bạch Hổ Phong đều cho rằng:

Phượng Khê hôm đó là phát huy vượt mức bình thường, khó mà lại thi triển được kiếm quang cỡ ấy lần nữa.

Ba người Phượng Khê nhanh nhẹn bước lên Luận Đạo Đài.

Lần này, Phượng Khê không đặt cược gì cả.

Không phải nàng không tin vào chính mình, mà vì lo vị hộ phái trưởng lão kia lại nổi hứng bất tử.

Nếu ông ta ra tay, ba người họ căn bản không thể thắng nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-831.html.]

Huống chi, người không nên quá tham.

Thắng rồi thì dừng, miễn cho làm dê béo người ta sợ mất mật, sau này chẳng ai dám nhảy vào hố với mình nữa.

editor: bemeobosua

Dù nàng không đặt cược, nhưng vẫn có không ít người chọn cược nàng thắng.

Vì màn trình diễn lần trước của ba người thật sự quá kinh diễm!

Đương nhiên, cũng có nhiều người là vì… Quân Văn, người thuộc Quân gia, một gia tộc có nội tình thâm hậu.

Quân gia người ta còn chưa lấy hết bảo bối đáy hòm ra đâu!

Mấy người Bạch Hổ Phong kia, chuẩn bị mà xách dép chạy đi là vừa!

Hoài Hà quay sang hỏi Hoài trưởng lão:

“Đại bá, ngài thấy bên nào thắng?”

Hoài trưởng lão nghĩ thầm: Câu này còn phải hỏi sao?!

Ba người Phượng Khê đều là chân truyền của hộ phái trưởng lão, nếu không thắng thì q/uỷ cũng không tin nổi!

Thấy đại bá không đáp lời, Hoài Hà liền đặt cược cho ba người Phượng Khê thắng.

Dĩ nhiên, vẫn có không ít người chọn đặt vào đám đệ tử Bạch Hổ phong, dù sao nhìn qua cũng ra dáng có lòng tin.

Nói cho cùng, bọn Uông Thậm Hữu là do khinh địch mới thua thảm như vậy, bằng không cũng chưa chắc đã bại.

Chỉ cần đám người Bạch Hổ phong chịu tiếp thu giáo huấn, đánh cho đàng hoàng tử tế, vẫn còn có hy vọng xoay chuyển tình thế.

Dưới đài ồn ào náo nhiệt, còn trên đài, Phượng Khê đang lần lượt chào hỏi từng người của Bạch Hổ phong. Dù trên thư khiêu chiến có ghi danh tính, nhưng nàng vẫn muốn xác nhận lại một lượt cho chắc.

Đám người Bạch Hổ phong có vẻ hơi mất kiên nhẫn, một người nhíu mày nói:

“Mau bắt đầu đi, hỏi tên tụi ta làm gì?”

Phượng Khê mỉm cười tươi rói, đáp:

“Lời ấy sai rồi. Ta phải biết rõ kẻ nào sẽ bại dưới tay mình chứ! Sau này người ta hỏi tới, ta còn tiện giúp các ngươi nổi danh nữa!”

Tám người Bạch Hổ phong: “…”

Ngươi là giúp tụi ta nổi danh? Rõ ràng là giúp tụi ta mất mặt thì có!

Cái con nha đầu Phượng Khê này thật sự là quá đáng ghét!

Dưới đài, mấy vị trưởng lão của Bạch Hổ phong đều nhíu mày. Cái con nhóc Phượng Khê này đúng là đầy một bụng ý nghĩ đen tối, còn chưa bắt đầu tỷ thí đã lo đi quấy nhiễu tinh thần đối phương rồi!

Chờ Phượng Khê hỏi xong tên tám người Bạch Hổ phong, Đỗ trưởng lão bắt đầu tuyên bố quy tắc tỷ thí, đồng thời bảo hai bên ấn dấu tay.

Quy tắc vẫn như lần trước, chỉ bổ sung thêm một điều: không được sử dụng bí thuật.

Đỗ trưởng lão giơ tay cao giọng tuyên bố:

“Tỷ thí bắt đầu!”

Hai bên tức khắc giao đấu. ba người Phượng Khê vẫn sử dụng Quân thị kiếm pháp, kết hợp Tam Tinh Vọng Nguyệt Liên Hoàn Trận.

Phía Bạch Hổ phong thì dùng Thiên Cương kiếm pháp cùng Bát Hoang Diệt Ma Trận.

Tuy kiếm pháp của ba người Phượng Khê tinh diệu, nhưng bên Bạch Hổ phong lấy đông h.i.ế.p ít, dùng nhân số và trận pháp để bù đắp khoảng cách về kiếm pháp, thế nên song phương đánh ngang tay.

Tám người Bạch Hổ phong tinh thần phấn chấn hẳn, xem ra lời các trưởng lão nói chẳng sai: dù ba người bên kia kiếm pháp lợi hại cỡ nào, thì cũng chỉ là ba người mà thôi!

Chỉ cần vận dụng đúng kiếm trận khắc chế, liền có thể chiếm thượng phong.

Dưới đài, Hoài Hà bắt đầu cảm thấy bồn chồn.

“Đại bá… tuy bây giờ hai bên đánh ngang nhau, nhưng lát nữa thôi, sợ là bên Phượng Khê sẽ rơi vào thế hạ phong. Biết sớm vậy, ta đặt ít đi một chút có phải hơn không…”

Hoài trưởng lão vẫn bộ dáng đầy tự tin, gật gù nói:

“Yên tâm, Phượng Khê bọn họ nhất định thắng.”

Hoài Hà tuy chẳng rõ tự tin của đại bá mình từ đâu ra, nhưng nghe giọng ông chắc nịch như vậy, trong lòng cũng vững thêm đôi chút.

Có trời mới biết… hắn gần như đem cả gia sản đặt cược hết rồi đấy!

Nếu Phượng Khê bọn họ thua, vậy mấy năm sau hắn chỉ có nước gặm bánh khô cầm hơi!

Thế nhưng đúng lúc đó, ba người Phượng Khê đổi kiếm pháp! Kiếm trận cũng đổi luôn!

Tuy kiếm pháp hiện tại không bằng “Quân thị kiếm pháp”, nhưng đám người Bạch Hổ phong chưa từng thấy qua!

Kiếm trận cũng vậy, hoàn toàn xa lạ!

Trong phút chốc, tám người kia tay chân luống cuống, liên tục thua lui.

Sau tấm bình phong thông tường ở cổng, Tư Mã tông chủ quan sát trận đấu, sắc mặt tối sầm:

“…Doãn trưởng lão, ta lạy tổ tông nhà ngươi rồi. Truyền Vĩnh Sinh kiếm pháp cho bọn họ còn chưa đủ, lại còn truyền luôn cả Lưỡng Nghi Vạn Tượng kiếm pháp mà ngươi tự sáng chế nữa?!”

“Đây là ngươi gọi là ‘thu xếp cho bọn họ ổn thỏa’ à?”

“Ta thấy rõ ràng là ngươi ném cả kho báu ra cho bọn họ mới đúng!”

Loading...