Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 833

Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:22:40
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

833. Doãn trưởng lão lúc này quả thực không rảnh để ứng phó chuyện khác.

Tư Mã tông chủ vừa trông thấy tình hình trên đài, lập tức tức đến mức suýt thì trèo qua tường truyền âm sau cổng chính để tìm Doãn trưởng lão tính sổ!

Người khác có thể không nhận ra điều gì mờ ám, nhưng hắn thì biết rõ như lòng bàn tay!

Ba người Phượng Khê căn bản không có lấy một cơ hội động thủ với tên đệ tử Bạch Hổ Phong kia, vậy mà trán hắn lại u một cục to tướng, lòi ra từ đâu?

Còn phải hỏi sao?

Chắc chắn là trò tốt của Doãn trưởng lão rồi!

Làm sao? Ngươi không những đang truyền dạy kiếm pháp cho ba người Phượng Khê, còn rảnh rỗi lén lút... b.ắ.n lén tiếp viện nữa hả?

Quá thể! Thật sự là quá thể đáng!

Ta đây không hiểu nổi, ngươi rốt cuộc vì sao lại đối xử tốt với ba người Phượng Khê như vậy?

Chẳng lẽ ngươi là nội gián Bắc Vực cài vào Trường Sinh Tông chúng ta, mấy chục năm nay nằm gai nếm mật, chịu khổ để chờ ngày "bật dậy" hả?!

Lúc này Doãn trưởng lão đang rất ảo não.

Rõ ràng đã tính toán kỹ phương vị với độ lệch thời gian rồi, sao lại không trúng chỗ cần trúng chứ?!

Tất cả đều do nha đầu Phượng Khê kia, ai bảo ngươi không chịu đi theo lộ trình bình thường?!

Đương nhiên hắn không hoài nghi Phượng Khê phát hiện được, vì hắn có tự tin tuyệt đối vào chiêu thức của mình.

Chắc chỉ là trùng hợp thôi.

Lúc này trên đài, cục diện càng nghiêng về bất lợi cho Bạch Hổ Phong.

Ngay từ đầu, mấy người Bạch Hổ Phong đã ở thế hạ phong, giờ lại thiếu một người, càng đỡ không nổi nữa.

Ba người Phượng Khê công tới tấp, khiến bọn họ chỉ còn đủ sức chống đỡ, không thể phản kích, ai nấy mồ hôi ướt đẫm, thở phì phò, trông hết sức thảm hại!

Doãn trưởng lão thấy vậy, muốn chuộc lại sai sót, bèn quyết định ra tay thêm lần nữa.

Lần này bỏ qua Phượng Khê trơn như chạch, nhắm sang người khác!

Quân Văn, chính là ngươi!

Lần này hắn không nhắm vào kiếm, mà ngắm vào cánh tay phải của Quân Văn.

Linh lực vừa phóng ra, suýt chút nữa đã đánh trúng... ai ngờ đúng lúc đó Quân Văn vấp chân loạng choạng, vừa vặn tránh khỏi!

Kết quả là đạo linh lực kia đ.â.m thẳng vào... mũi của tên đệ tử Bạch Hổ Phong phía sau!

Khác với trán, mũi mềm yếu hơn nhiều, tên đệ tử kia lập tức rú thảm, m/áu mũi phun như suối!

Ngay lúc đó, Cảnh Viêm ở ngay bên cạnh liền đá hắn bay thẳng xuống dưới, vừa khéo rớt xuống ngay bên cạnh tên bị đạn linh lực b.ắ.n trúng trán lúc nãy.

Hai tên đồng môn cùng cảnh ngộ liếc nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương một chữ: "Oán"!

Ba người Phượng Khê đúng là vô lại hết sức!

Lúc thì b.ắ.n vào trán, lúc thì đập vào mũi, có khác gì lưu manh đâu?!

Tư Mã tông chủ núp sau tường truyền âm suýt thì tức đến váng đầu!

Tốt lắm! Hay lắm! Các ngươi dám chơi thế này à?

Hôm nay ta có bỏ luôn cái chức Tông chủ này cũng phải kéo ngươi ra nói lý!

editor: bemeobosua

Nhưng thực ra... Doãn trưởng lão cũng khổ tâm lắm!

Ai ngờ được Quân Văn lại vấp chân đúng ngay thời điểm quan trọng như vậy chứ?!

Thật sự không thể trách ai, chỉ có thể nói vận khí ba tiểu tử này quá tốt!

Doãn trưởng lão còn định ra tay tiếp, nhưng chỉ trong chớp mắt, Phượng Khê đã nhân lúc thần thức đám người Bạch Hổ Phong hỗn loạn, vận dụng thần thức "vương bát đản", mỗi bước một cước, đạp từng tên bay khỏi đài!

Chủ yếu là sáu người còn lại của Bạch Hổ Phong còn đang hoảng loạn vì hai đồng môn trúng đòn từ trên trời rơi xuống!

Bọn họ căn bản không thấy ba người Phượng Khê ra tay, thế thì vì sao đồng môn lại bị thương?!

Không chỉ bọn họ, ngay cả Đỗ trưởng lão cũng mù tịt, không nhìn ra ai động thủ.

Chẳng lẽ là trưởng bối Quân gia đang âm thầm ra tay?

Theo lý mà nói thì không thể. Mấy vị đó đều là người có mặt mũi, đâu đến mức vì một trận đấu mà dùng thủ đoạn hạ lưu?

Có lẽ ba người Phượng Khê ra tay quá nhanh, mắt ông theo không kịp mà thôi.

Ông liền ổn định tinh thần, cao giọng tuyên bố:

“Phượng Khê, Quân Văn, Cảnh Viêm, chiến thắng!”

Dưới đài lập tức rộn ràng náo nhiệt!

Phượng Khê lại thắng rồi!

Mà còn thắng bằng kiếm pháp mới, trận pháp mới!

Bọn họ rốt cuộc còn bao nhiêu chiêu chưa tung ra đây?!

Quân gia quả nhiên không thể coi thường!

Có người đứng bật dậy, hô lớn:

“Phượng Khê, hôm nay các ngươi dùng kiếm pháp gì thế? Trận pháp gì vậy?!”

Phượng Khê hơi nhếch môi:

“Không tiện tiết lộ!”

Nói xong liền kéo Quân Văn và Cảnh Viêm rời khỏi đài.

Cái vị Doãn trưởng lão hộ phái đang làm chuyện tốt kia lúc này chắc chắn đang không vui, nàng mà nán lại nữa thì không chừng bị ông ấy b.ắ.n bay!

Đừng nhìn lúc tỷ thí nàng né được linh lực của ông, đó là vì ông chưa dùng hết sức, lại còn kiêng kỵ vì trên đài có nhiều người.

Giờ thì khác rồi, người Bạch Hổ Phong đều xuống hết, ba người bọn họ mà còn đứng trên đó chẳng khác nào bia sống!

Chiếc trâm mây trên đầu Phượng Khê rung liên hồi:

Phượng cẩu, mau khen ta đi! Khen ta đi nhanh lên!

Không có ta, ngươi trốn được linh lực của lão già kia chắc?!

Không có ta, ba người các ngươi sớm thua rồi!

Phượng cẩu, không có ta, ngươi sống thế nào được hả?!

Lần này đúng là nhờ có Lôi Kiếp, nếu Doãn trưởng lão đứng gần hơn, Phượng Khê còn có thể cảm ứng một chút. Nhưng xa thế kia, nàng hoàn toàn không phát hiện ra gì, chứ đừng nói đến né tránh!

Phượng Khê lúc này thật lòng tán dương Lôi Kiếp một trận:

“Không hổ là Lôi Thần tương lai! Mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương! Đúng lúc nguy nan liền hiện thân tương trợ…”

Lôi Kiếp hạnh phúc đến mức suýt ngất xỉu!

Nó cảm thấy bản thân sắp thăng thiên rồi!

Phượng cẩu đúng là kẻ có ơn tất báo, rất ngoan!

Phượng Khê thì không hề biết Lôi Kiếp gọi mình là “Phượng cẩu”, nếu biết chắc đời này Lôi Kiếp không dám nhắc tới chữ “chó” nữa!

Còn Mộc Kiếm bên cạnh thì chua đến muốn nổ tung!

Có cái gì mà đặc biệt chứ, chẳng qua là nhìn được lão già kia thôi!

Tổ tông của vạn kiếm ta đây, chẳng thèm liếc nhìn! Sợ cay mắt!

Ba người Phượng Khê chen qua đám đông, vừa vặn thấy đám người đứng sau Hoài trưởng lão.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-833.html.]

Họ vội vàng tiến tới chào hỏi.

Hoài trưởng lão lúc này cười hòa ái vô cùng, khác hẳn với trước đây, khi ba người họ trong mắt ông chỉ là công cụ dưới trướng Tông chủ.

Còn bây giờ… thì khác rồi!

Ba người kia là thân truyền của trưởng lão trấn phái, tâm tư đều nhọn như kim!

Giữ quan hệ tốt với bọn họ chỉ có lợi chứ chẳng có hại gì.

Hoài trưởng lão trò chuyện mấy câu với Phượng Khê, vốn định nhân tiện giới thiệu Hoài Hà cho mấy người nàng làm quen.

Tiếc thay, lúc này Hoài Hà đang "ngao ngao" hét lên chạy tới sòng bạc tính tiền cược, đành phải bỏ qua.

Ba người Phượng Khê cáo từ Hoài trưởng lão, thảnh thơi mà rời đi.

Doãn trưởng lão nhìn theo bóng lưng vui vẻ của ba người họ, giận đến không nói nên lời!

Ông đang định lôi bọn họ lại dạy dỗ một phen, chợt thẻ ngọc thân phận chấn động.

Ông đưa thần thức dò vào, chỉ nghe giọng Tư Mã tông chủ truyền ra:

"Doãn trưởng lão, ta muốn nói chuyện với ngài một chút."

Doãn trưởng lão: “…Cái đó, ta đang bận, không rảnh.”

Tuy Tư Mã tông chủ là hậu bối, địa vị cũng không cao bằng ông, nhưng vấn đề là… ông có tật giật mình!

Hiện tại ông tuyệt đối không muốn gặp tên Tư Mã tiểu nhi kia!

Tư Mã tông chủ nhận được hồi âm, tức đến suýt thổ huyết!

Ngươi bảo không rảnh?

Ngươi rảnh rỗi dạy kiếm pháp cho bọn Phượng Khê thì được?

Ngươi rảnh rỗi giúp tụi nó đánh lén thì được?

Bất quá, nghĩ kỹ lại, Doãn trưởng lão càng quậy, nước càng đục, càng thuận lợi cho kế hoạch "dẫn sói vào nhà" ban đầu của hắn.

Thôi thì cứ nhìn tiếp đã, nếu Doãn trưởng lão không biết thu mình, hắn sẽ đích thân đến chặn cửa động tĩnh tu của ông ta!

Ba người Phượng Khê trở về chỗ ở, ngồi xuống ôn lại trận tỉ thí hôm nay.

Cảnh Viêm mở miệng nói:

“Người của Bạch Hổ phong hình như được trưởng lão trong phong chỉ điểm, trận pháp bọn họ chọn có tính nhắm rất cao, lúc giao đấu còn có thể hóa giải không ít chiêu kiếm của chúng ta.”

Quân Văn bĩu môi:

“Thì sao?! Nếu không phải tiểu sư muội sợ dọa cho cả đám bỏ chạy, chúng ta đâu cần nương tay, bọn họ thua là cái chắc!”

Cảnh Viêm lắc đầu:

“Nói thì nói vậy, nhưng cũng nhắc nhở chúng ta một điều: núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Kiếm pháp dù cao minh đến mấy, cũng có thể bị người ta tìm cách phá giải. Chúng ta nhất định phải luôn giữ lòng khiêm tốn, cẩn trọng.”

Phượng Khê gật đầu:

“Tứ sư huynh nói rất đúng, bất kể khi nào cũng không được kiêu.”

Nói rồi nàng quay sang nhìn Quân Văn:

“Ngũ sư huynh, huynh thấy sao?”

Quân Văn: “…”

Sao lại hỏi riêng mình ta?

Có phải cảm thấy ta nhẹ dạ dễ hỏng không?

Chậc, giống như lại bị bắt thóp rồi.

Hắn cười khan hai tiếng:

“Ta sẽ chú ý! Hai người luyện kiếm đi, ta qua bên kia cải tiến mấy loại trận pháp, khỏi để người Trường Sinh Tông chê thẩm mỹ quê mùa.”

Phượng Khê bảo Cảnh Viêm luyện trước, còn mình thì nhớ ra mấy ngày nay chưa cho cá ăn, bèn tới bên hồ cá.

“Tiểu Cẩm Lý, mấy ngày nay ta bận quá không đến thăm các ngươi, có nhớ ta không nào?”

Đám cá Xích Yên Lý: Biến đi! Càng xa càng tốt!

Tuy trong lòng là vậy, nhưng từng con từng con chen chúc phun bong bóng hồng, nịnh nọt không chịu nổi.

Phượng Khê rất hài lòng, lấy bánh màn thầu ra cho cá ăn.

Đám cá Xích Yên Lý vốn không muốn ăn, nhưng lại không dám không ăn.

Điều duy nhất đáng mừng là nước trong hồ đủ đầy, không sợ nghẹn.

Phượng Khê còn nói:

“Đừng giành, nhiều lắm! Đảm bảo các ngươi ăn no!”

Đám cá Xích Yên Lý rơi lệ… vừa ăn vừa nhịn…

Phượng Khê lại nói:

“Mấy ngày nay ta chưa cầu nguyện, gom lại vài ngày rồi cầu một thể!”

Đám cá Xích Yên Lý: Cái gì?! Ngươi muốn ước thiệt hả?!

Chờ đó!

Chúng ta nhịn có giới hạn thôi! Khi nào không nhịn nữa, ngươi biết tay!

Phượng Khê dĩ nhiên không biết cá nghĩ gì, mà có biết cũng chẳng quan tâm. Nàng đang định rời đi thì đột nhiên, Lôi Kiếp nhảy tõm xuống hồ!

Nó sung sướng đến hỏng rồi!

Trời ơi vui quá đi!

Chơi đã thiệt đó nha!

Phượng cẩu đúng là hiểu lòng ta ghê!

Vì để ta vui mà còn chuẩn bị hẳn cái ao cá mini nữa chớ!

Phượng cẩu đúng là linh sủng tốt nhất thiên hạ!

Nó thì vui, nhưng đám đám cá Xích Yên Lý thì bị nó rượt khắp hồ, rối loạn như ruồi gặp khói, chỉ hận không mọc được chân mà chạy!

Phượng Khê cũng thấy không đành lòng.

Dù mấy con Xích Yên Lý này không phải linh sủng của nàng, nhưng dẫu sao cũng là cá chép cầu nguyện mà!

Thế nên nàng nói với Lôi Kiếp:

“Chơi gần đủ rồi đấy, thêm nửa canh giờ nữa thì lên nhé!”

Đám cá Xích Yên Lý: “…”

Bảo sao tụi bây thân nhau dữ vậy, quả nhiên đứa nào cũng chẳng phải người mà!

Phượng Khê nhìn chằm chằm mấy con Xích Yên Lý, muốn xem tụi nó nhịn được tới mức nào.

Không thể không nói, bọn nó thật sự rất biết nhẫn!

Còn về phần Lôi Kiếp, nàng biết nó có chừng mực, sẽ không thật sự làm cá bị thương, chỉ đùa thôi.

Lôi Kiếp chơi đúng nửa canh giờ rồi tự rút lui.

Không phải nó sợ Phượng cẩu đâu nha, mà vì giữ chữ tín!

Đã nói nửa canh giờ thì nửa canh giờ.

Bổn đại nhân Lôi Thần, đâu phải loại Mộc tiện “nói không giữ lời” đâu chớ!

Loading...