Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 834
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:22:43
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
834. Bọn họ là thua bằng thực lực
Phượng Khê với hai người kia dù thức trắng cả đêm, tinh thần vẫn còn rất tỉnh táo. Mãi tới khi trời tối đen mới chịu quay về nhà.
Lúc này, Quân Văn đã cải tiến được ba loại kiếm trận, thậm chí còn bắt đầu nghiên cứu đường đi nước bước của các thế sáo kiếm.
“Lão Tứ, tiểu sư muội, trận kiếm lần này ta đặt tên là Vụ Hoa Thủy Nguyệt Trận.
Nghe thì giống như được cải tiến từ trận Xuân Nhật Phân Quang, nhưng thực chất chỉ vay mượn vẻ ngoài thôi, còn lõi bên trong thì hoàn toàn là Thu Thiết Phục Ma Trận, cam đoan một chiêu là trúng, một trận là hố!”
Đúng lúc Quân Văn đang đắc ý vênh mặt, Doãn trưởng lão giẫm ánh trăng mà đến.
Nghe nói Quân Văn lại làm ra thêm một loại “trận trong trận”, ông ta lập tức khẳng định, đúng là nhân tài hiếm có trong kiếm đạo!
Thế nên, tám tên ở Bạch Hổ phong bị thua, hoàn toàn không oan uổng gì cả. Việc này không hề liên quan đến việc ông ta có truyền dạy kiếm pháp qua loa đâu nhé!
Bọn họ thua là vì thật sự không có năng lực!
Phượng Khê đưa tay gãi gãi tai phải. Quân Văn và Cảnh Viêm hiểu ý ngay.
Quân Văn đang tự biên tự diễn thì lập tức nhập vai, nói liền một tràng:
“Ta dù có chút thiên phú, nhưng so với tiền bối truyền thụ kiếm pháp cho chúng ta thì còn kém xa, khác biệt hệt như đom đóm trong bụi rậm so với ánh trăng trên trời, hay là bùn nhão trong hố so với tuyết trắng trên đỉnh núi!
Chỉ tiếc là lão nhân gia ấy quá ẩn dật, từ đầu tới cuối không chịu lộ diện. Nếu cả đời này ta không được gặp người ấy một lần, ta c/hết cũng không nhắm mắt!”
Phượng Khê: “…”
Cảnh Viêm: “…”
Biết là ngươi đang vỗ m.ô.n.g ngựa, nhưng vỗ tới mức “ch/ết không nhắm mắt” thì cũng quá tận tình rồi đấy!
Phải nói thật, Doãn trưởng lão nghe xong “lời từ đáy lòng” kia, quả thật có hơi cảm động.
Tên nhóc này mồm mép có hơi tiện thật, nhưng bản tính thì cũng không tệ, chí ít là còn biết cảm ân.
So ra thì thằng nhóc Tư Mã kia đúng là lòng dạ hẹp hòi!
Chỉ mắc chút lỗi nhỏ, có cần thiết phải dai dẳng không tha như vậy không?
Muốn nói chuyện? Được, chờ ta thu phục ba đứa nhóc này xong xuôi, rồi tính tiếp với ngươi!
Phượng Khê lên tiếng:
“Ngũ sư huynh, hay là chúng ta vào nội viện thử xem trận pháp mới huynh vừa nghĩ ra thế nào?”
Quân Văn vội vàng gật đầu đồng ý.
Cảnh Viêm cũng hoàn toàn hưởng ứng.
Được trưởng lão trong phái chú ý, bọn họ luyện tập lần này không chừng còn học được một bộ kiếm pháp mới!
Thế là ba người cùng vào nội viện, bắt đầu luyện kiếm trận cải tiến của Quân Văn.
Doãn trưởng lão đứng bên gật đầu liên tục, nhưng hôm nay ông vẫn còn giữ được lý trí. Dù có hơi ngứa tay, ông vẫn chỉ đứng nhìn mà không ra tay.
Ba người Phượng Khê luyện đến mức mồ hôi đầm đìa mà chẳng thu hoạch được gì, đành bỏ cuộc, trở về phòng nghỉ ngơi.
Doãn trưởng lão đi đi lại lại trong phòng, ngẫm tới chuyện ban ngày vẫn còn chút nghi ngờ, liền quyết định kiểm tra một chút.
Thế là ông ta thò tay… búng nhẹ một cái vào trán Quân Văn.
Mặc dù Lôi Kiếp từng cảnh báo cho Phượng Khê, nhưng nàng vẫn giả vờ như chẳng biết gì.
Vừa hay Quân Văn bị búng trúng, lập tức trên trán sưng lên một cục rõ to.
"Ai nha!" – Hắn nhảy dựng lên:
“Ai búng đầu ta đấy? Cảnh lão Tứ, có phải ngươi làm trò xấu sau lưng không?!”
Cảnh Viêm bình thản:
“Ta vẫn ngồi đây từ nãy, không có rảnh rỗi tới mức đi búng đầu ngươi. Ta thấy chắc là do ngươi hôm nay dám bất kính với tổ sư gia của Trường Sinh Tông, nên bị trừng phạt đó.”
Quân Văn nghi hoặc:
“Thật vậy à? Nếu vậy thì hai người Bạch Hổ phong bị ăn trận đòn hôm nay cũng là vì đắc tội tổ sư gia à? Chứ sao lại xui xẻo như ta?”
Cảnh Viêm nhún vai:
“Có khi thế thật. Dù sao thì cũng chỉ là một cái u đầu, không rách da, không chảy m/áu. Ngươi đừng có cuống lên, tiếp tục tu luyện đi.”
Quân Văn lầm bầm: đúng là nói thì dễ, người bị búng đâu có phải ngươi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-834.html.]
Dù vậy, hắn vẫn ngồi xuống tiếp tục tu luyện.
Doãn trưởng lão thấy thế, trong lòng hoàn toàn yên tâm.
Ông ta thầm nghĩ: ba tên nhóc này tu vi còn thấp, không thể cảm nhận được sự tồn tại của ta. Ta đứng ngay trước mặt, chẳng khác nào người tàng hình!
Còn vì sao ông chỉ búng Quân Văn chứ không búng Phượng Khê?
Bởi vì ông thấy Phượng Khê là tiểu cô nương, trên trán mà nổi cục thì không đẹp chút nào.
Còn tại sao không búng Cảnh Viêm?
Vì trong ba người thì Cảnh Viêm là đứa thành thật nhất. Mà người thành thật thì không thể bị bắt nạt.
Doãn trưởng lão định rời đi, nhưng vô tình liếc thấy mấy quyển sách trên giá sách của Phượng Khê, lập tức sinh hứng thú.
Đám sách đó không phải do Phượng Khê để vào, là sách có sẵn từ trước, không rõ do ai để lại, có thể là đệ tử cũ hoặc ai đó trong phòng tạp vụ.
Phần lớn là sách dạy tu thân dưỡng tính, thậm chí còn có một quyển nói về nghệ thuật pha trà.
Doãn trưởng lão lập tức để mắt tới quyển trà nghệ ấy.
editor: bemeobosua
Bình thường ông sống ẩn tu trong động phủ, thú vui duy nhất là uống trà, cũng có chút nghiên cứu về trà đạo.
Ông vận thần thức, quyển sách kia liền rơi vào tay mà ba người kia không hề hay biết.
Thế là ông ta ngồi ngay xuống ghế, vừa lật vừa đọc, nhưng âm thanh lật sách bị ông ngăn cách hoàn toàn, không lọt ra ngoài chút nào.
Đọc càng lúc càng say mê, trong lòng càng lúc càng hài lòng.
Có ba tên nhóc ở bên cạnh "bồi tiếp", đúng là cảm giác rất dễ chịu...
Nếu có thêm một ấm trà nóng thì càng hoàn hảo!
Tiếc là ông chưa thể lộ thân phận, chỉ có thể nhịn.
Một lát sau, Phượng Khê mở mắt nói:
“Tứ sư huynh, Ngũ sư huynh, nghỉ một chút đi!”
Quân Văn và Cảnh Viêm không hiểu vì sao Phượng Khê lại nói vậy, nhưng vẫn phối hợp ngay:
“Tiểu sư muội, muội không nói thì ta cũng đang định nghỉ đây. Hôm nay bận rộn cả ngày, ta thật sự hơi mệt.”
“Phải đấy, tu luyện quan trọng, nhưng phải kết hợp nghỉ ngơi mới đạt hiệu quả. Nghỉ xíu rồi luyện tiếp cũng chưa muộn.”
Phải công nhận, hai vai phụ này phối hợp ngày càng ăn ý.
Phượng Khê lấy ra mấy đĩa bánh cùng ấm trà, bày biện trên bàn.
Nhưng nàng không đơn thuần chỉ pha trà, mà là biểu diễn trà nghệ.
Nào là Giao Long Xuất Hải, nào là Phi Long Tại Thiên, khiến hai người kia hoa cả mắt.
Doãn trưởng lão trợn to mắt nhìn.
Dù ông đã nghiên cứu trà nghệ bao lâu nay, nhưng chưa từng thấy qua mấy chiêu thức biểu diễn hoa mỹ như của Phượng Khê.
Huống chi nước và trà mà nàng dùng đều là “hóa duyên” ra, toàn là đồ tốt.
Chỉ trong chốc lát, mùi trà thơm ngát cả gian phòng.
Quân Văn tu một hớp, hai hớp rồi không ngừng xuýt xoa:
“Trà ngon quá! Ngon thật sự!”
Doãn trưởng lão nuốt nước miếng đánh ực, không phải vì thèm đâu, mà là… thật sự hơi khát rồi!
Chỉ được nhìn mà không được uống, đúng là quá tra tấn!
Ông ta không thể chịu đựng thêm nữa, đặt lại quyển trà nghệ lên giá sách, rồi lặng lẽ rời đi.
Chờ thêm vài hôm nữa, đợi thu phục được ba tên nhóc này, ông sẽ bảo Phượng Khê ngày ngày pha trà cho mình, ngồi thưởng cả ngày!
Phượng Khê đợi đến khi chắc chắn Doãn trưởng lão đã đi khỏi, liền bước đến giá sách, rút quyển trà nghệ ra.
Xem sơ vài trang, nội dung cũng được, nhưng nàng chẳng mấy hứng thú.
Lúc này, Quân Văn ríu rít chạy tới:
“Tiểu sư muội, vừa rồi cái người mờ mờ ảo ảo kia đúng là đang nhìn quyển sách này phải không? Cho ta xem với!”
Phượng Khê: “…”