Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 835

Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:22:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

835. Thay đổi khôn lường

Phượng Khê dứt khoát đưa quyển sách cho Quân Văn, để hắn tự mình xem.

Quân Văn cầm lấy sách, ngồi xuống ghế, vừa đọc vừa gật gù đắc ý, tiện tay nhấp một ngụm trà.

Cha hắn thích trà đạo, hắn cũng học theo được ít nhiều, thế này gọi là đồng điệu tâm hồn!

Hứng thú nổi lên, hắn với tay cầm ấm trà định học theo pha chế, ai dè khi rót nước thì sơ ý làm ướt quyển sách.

Quân Văn vội vàng lấy tay áo lau đi, đây là sách cha hắn thích nhất, làm hỏng thì không xong!

Nào ngờ lau một cái, lớp giấy mỏng tang bị chà đến thủng cả một lỗ ngay giữa trang!

Quân Văn nhìn chằm chằm, mặt mũi đầy tội lỗi, rõ ràng hắn đâu có dùng lực? Cái quyển sách này sao mà yếu ớt quá thể!

Phượng Khê thì chẳng để tâm, cùng lắm chỉ là một quyển sách trà đạo bình thường, hỏng cũng chẳng sao.

Nàng vừa định mở miệng an ủi đôi câu thì đột nhiên, Quân Văn biến mất!

Quyển sách rơi “bịch” xuống đất.

Phượng Khê và Cảnh Viêm đồng loạt giật b.ắ.n người.

Người đâu rồi?

Một người sống sờ sờ to đùng như thế biến đi đâu được chứ?

Ý nghĩ đầu tiên của Phượng Khê chính là Quân Văn bị hộ phái trưởng lão bắt đi!

Chắc là bị bắt vì dám làm hỏng sách quý trà đạo đây mà.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng vô lý, chỉ là một quyển sách trà đạo thôi, đáng để hộ phái trưởng lão ra tay sao?

Huống hồ nếu trưởng lão thật sự đến, chẳng lẽ Lôi Kiếp không có động tĩnh gì à?

Thế thì Quân Văn đâu?

Hai người liếc nhìn nhau, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về quyển sách trà đạo đang nằm trên mặt đất.

Rồi cả hai đều sửng sốt.

Trang sách vừa bị Quân Văn cọ thủng, vậy mà giờ đây lại nguyên vẹn, không chút tổn hại?

Rõ ràng vừa nãy còn có lỗ thủng rành rành kia mà, sao bây giờ lại không có?

Không cần hỏi nữa, tám phần là Quân Văn bị hút vào trong sách rồi.

Quyển sách này chắc chắn có gì đó không bình thường!

Phượng Khê nhặt sách lên, gọi:

“Ngũ sư huynh? Ngũ sư huynh? Huynh nghe thấy muội nói không?”

Cảnh Viêm cũng nóng nảy hô theo:

“Ngũ sư đệ? Ngũ sư đệ, đệ có trong đó không?”

Ngay lúc này, ngoài phòng bỗng vang lên một tiếng động lạ.

editor: bemeobosua

Phượng Khê đạp cửa xông ra, Cảnh Viêm lập tức bám theo, rồi cả hai tròn mắt há hốc miệng:

“Quân Văn?!”

Chỉ thấy Quân Văn đang đứng thộn mặt trong… hồ cá.

Trên đầu còn đội một búi rong rêu.

Phượng Khê: ???!!!

Cảnh Viêm: ???!!!

Không phải chứ? Vừa nãy huynh bị hút vào sách cơ mà? Sao giờ lại đội rong đứng trong hồ cá thế này?!

Tuy kinh ngạc nhưng thấy Quân Văn bình an vô sự, hai người cũng nhẹ cả người. Dù sao người vẫn còn là được rồi.

Bọn họ vội vàng kéo Quân Văn lên bờ.

Thần sắc Quân Văn vẫn còn hơi mơ mơ màng màng, Phượng Khê bất ngờ hô lên một câu:

“Ngũ sư huynh! Cha huynh tới rồi!”

Quân Văn lập tức tỉnh táo lại ngay:

“Hả? Ở đâu?!”

Phượng Khê: “…”

Đợi đến khi Quân Văn thay quần áo xong xuôi, Phượng Khê mới hỏi:

“Vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”

Quân Văn gãi đầu:

“Ta cũng không biết! Ta chỉ thấy đầu óc choáng váng, rồi phát hiện xung quanh toàn là nước, đang ngơ ngác thì vươn đầu lên nhìn, hóa ra là đang ở trong hồ cá…

Cái này, cái này không phải cha ta làm trò chọc người đó chứ?!”

Phượng Khê không đáp, chỉ cầm lấy quyển sách trà đạo kia, mắt nheo lại.

Nàng vốn đã nghi ngờ mấy con cá Xích Yên Lý kia có ẩn tình, mà cái bí mật đó khả năng rất lớn liên quan đến quyển sách này.

Nàng thử làm lại như Quân Văn, dùng nước trà làm ướt trang sách, rồi cào nhẹ tạo ra cái lỗ thủng con mắt, kết quả: chẳng có gì xảy ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-835.html.]

Phượng Khê chưa từ bỏ, để Quân Văn thử lại lần nữa, cũng không có hiện tượng gì khác thường, thậm chí trang sách bị rách cũng chẳng tự khôi phục nữa.

Ba người bắt đầu nghi ngờ, vừa rồi có khi nào là ảo giác không?

Quân Văn đề nghị:

“Tiểu sư muội, đừng phí công nữa. Chi bằng vớt hai con Xích Yên Lý kia lên hỏi thẳng, nếu chúng không chịu nói, thì để thỏ con nhà muội đọc được suy nghĩ của tụi nó!”

Phượng Khê suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu từ chối.

Nàng sợ đánh rắn động cỏ, lỡ đâu ép quá bọn cá lại liều mạng cá c/hết lưới rách thì phiền.

Dù sao thời gian còn nhiều, chậm rãi nấu cũng được.

Nhưng mà quyển sách trà đạo này không thể để lại trên giá sách. Nhỡ bị hộ phái trưởng lão mượn cớ cầm đi, thì hỏng bét!

Phượng Khê thử cất sách vào nhẫn trữ vật nhưng không được. Xem ra quyển sách này không phải đồ vật bình thường.

Mắt nàng chợt lóe, nhỏ một giọt m/áu lên bìa sách.

Không phản ứng.

Đành để Quân Văn và Cảnh Viêm thử, cũng vô ích.

Cuối cùng, để phòng bất trắc, Phượng Khê dứt khoát nhét sách dưới chân bàn, dùng đệm chèn lên giấu tạm.

Làm xong hết thảy, nàng quay sang nói với Quân Văn và Cảnh Viêm:

“Quả nhiên không hổ câu cổ nhân nói: trong sách có mỏ linh thạch, đúng là không lừa ta mà!”

Quân Văn và Cảnh Viêm: “. . .”

Người ta xưa nay vẫn truyền là trong sách có hoàng kim ốc kia mà?!

Nhưng thôi, với bọn họ thì linh thạch còn quý hơn cả hoàng kim, câu này nghe cũng chẳng có vấn đề gì…

Ngoài phòng, đám cá Xích Yên Lý trong hồ đã tụ lại một chỗ, phun bong bóng lộp bộp, chuẩn bị sẵn sàng tư thế "cá ch/ết lưới rách", đồng quy vu tận, ngọc nát đá tan.

Thế nhưng… chờ tới tận hừng đông, Phượng Khê vẫn chẳng thèm bén mảng lại.

Mí mắt tụi nó lúc đầu chỉ hơi sưng, ráng chịu cả đêm, giờ thì sưng như cái bánh bao!

Sáng sớm, ba người Phượng Khê ăn xong điểm tâm, không vào sân tu luyện như thường lệ mà đi thẳng tới Ngộ Đạo Đài.

Kiếm pháp lẫn kiếm trận bọn họ đã luyện gần đạt rồi, giờ chi bằng đến Ngộ Đạo Đài hấp thu thêm linh khí thì hơn.

Tới nơi, Phượng Khê như thường lệ đóng cấm chế Luyện Tâm Lộ, đứng ké trên phi kiếm ngũ sư huynh để "lĩnh hội kiếm tâm".

Cả ba người cũng không ai nói gì, tự tìm chỗ ngồi xuống tĩnh tọa.

Tu luyện được hai canh giờ, Phượng Khê là người đầu tiên mở mắt.

Ngộ Đạo Đài quả nhiên là nơi tu hành tốt, ở đây tu hai canh giờ chẳng khác gì chỗ khác tu bốn canh giờ.

Thấy Quân Văn và Cảnh Viêm còn đang nhập định, nàng liền nằm xuống, kê tay sau đầu, ngửa mặt nhìn trời.

Ánh mắt vô thức rơi vào tầng mây trắng lững lờ trên không trung.

Mây trôi biến ảo, khi thì như chiếc trường bào tuyết trắng, khi lại… nom hao hao một con ch.ó đen?

Phượng Khê bỗng bật dậy!

Sao mây lại chuyển sang màu đen rồi?

Không xong rồi, Ô Vân Cưu Nhi tới kìa!

Thật là thế sự vô thường, xoay chuyển khôn lường!

Nghĩ lại cũng hợp lý, thời gian không ngừng trôi, vạn vật đổi thay, mây trên trời cũng không phải ngoại lệ…

Phượng Khê có cảm ngộ trong lòng, liền chẳng thèm ngó ngàng tới Ô Vân Cưu Nhi nữa, bắt đầu khoanh chân tĩnh tọa.

Lúc này, Ô Vân Cưu Nhi đã bay lượn tới ngay bên trên Phượng Khê, cách đại trận hộ phái chừng vài trượng, mắt gườm gườm nhìn Phượng Khê cùng cây trâm tường vân trên đầu nàng!

“Ta, đã trở về!

Hôm nay chính là ngày ch/ết của các ngươi!

Cho dù có đại trận hộ phái cũng đừng hòng cứu được!”

Nghĩ xong, hắn liền giơ tay vung một đạo thiên lôi bổ thẳng xuống!

ẦM — một tiếng nổ lớn vang rền, làm Quân Văn và Cảnh Viêm giật nảy mình, hét lên một tiếng.

Hai người vội ngẩng đầu nhìn lên trời, lập tức biến sắc.

Bọn họ định lên tiếng nhắc nhở Phượng Khê, nhưng lại thấy nàng… hình như… lại ngộ đạo tiếp rồi, thế là đành im luôn.

Hai người liền chia ra đứng hai bên bảo vệ nàng, nếu trận pháp hộ tông mà bị sét đánh vỡ, bọn họ cho dù liều cả tính mạng cũng phải bảo vệ tiểu sư muội!

Cùng lúc đó, trong sơn động vách đá dưới Ngộ Đạo Đài, Doãn trưởng lão đang tái mét mặt mày.

Xong đời rồi!

Nhất định là tu vi ông đã cao đến mức bị thiên đạo không dung, Lôi Kiếp giáng xuống thu hồn ông đây!

Cũng được thôi.

Nếu là số kiếp thì có trốn cũng chẳng thoát được.

Chỉ là… đáng tiếc, ông còn chưa kịp thu thập ba đứa nhóc kia cho ra hồn, nếu ông ch/ết rồi, tiểu tử Tư Mã kia thể nào cũng chửi ông một trận tơi bời!

Hay là… ông nên để lại một bức huyết thư chứng minh trong sạch?

Nhưng mà hình như… cũng chẳng chứng minh được gì nhiều…

Loading...