Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 836
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:22:47
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
836. Phượng cẩu sớm muộn gì cũng sẽ giúp ta báo thù!
Doãn trưởng lão cảm thấy dù có rạch m/áu viết thư, tắm má/u lập thệ thì cũng không rửa sạch tội.
Aizz...
Cả một đời tiếng tăm lẫy lừng, cuối cùng lại bị ba đứa nhóc kia phá sạch!
Thôi thì…
Ông đây sống cũng sắp hết rồi, những thứ hư danh ấy, giữ làm chi nữa.
Suốt đời này, trên không thẹn với trời, dưới không thẹn với đất, càng không thẹn với liệt tổ liệt tông Trường Sinh Tông... Ơ?
Lúc này, Doãn trưởng lão thực sự muốn khóc.
Ông không phải sợ c/hết. Vấn đề là còn nhiều chuyện chưa làm, chưa dặn dò, chưa giao phó! Ông còn chưa muốn ch/ết nha!
Nhưng mà, chạy trời không khỏi nắng.
Người khác có thể không biết, nhưng ông thì rõ mồn một, mảnh đại lục này đã rất lâu rồi không còn ai phi thăng. Tu luyện đến cảnh giới nhất định sẽ nghênh đón thiên kiếp.
Mà cái gọi là thiên kiếp ấy, đâu phải loại "chín đạo lôi, phi thăng thành tiên" như trong điển tịch. Mà là bổ tới tấp, bổ cho đến khi hồn phi phách tán, nguyên thần câu diệt mới thôi.
Nói ra cũng chua chát thay, tu luyện để thành tiên, kết cục cuối cùng lại là… chế/t!
Nhưng ông chưa từng dám buông lỏng tu luyện, sáng nghe đạo chiều ch/ết cũng cam lòng.
Hôm nay, rốt cuộc cũng đến ngày ấy. Trong khoảnh khắc này, ông thậm chí còn thấy… như được giải thoát.
Trước khi ch/ết, ông nghĩ phải gửi tin cho Tư Mã tông chủ. Dù gì người ta cũng là chưởng môn, hậu sự của mình cũng nên dặn một câu.
"Thanh Hoằng à, ta biết trong lòng ngươi có oán hận ta. Nhưng ta xin thề với trời, ta thật lòng không có tư tâm gì với ba cái đứa nhỏ kia. Tất cả đều là ngoài ý muốn.
Vốn định một lòng thủ hộ Trường Sinh Tông, nhưng trời không theo lòng người, thiên kiếp sắp tới, e là khó thoát kiếp này.
Để khỏi liên lụy đến Trường Sinh Tông, ta lập tức rời khỏi tông môn, tìm nơi rộng rãi mà chịu ch/ết.
Cả đời sở học, cùng tài sản của ta đều đã đặt trong nhẫn trữ vật, giấu dưới bồ đoàn trong sơn động, ngươi nhanh chóng đến lấy.
Sau khi ta ch/ết, cũng đừng tuyên truyền gì, cứ xem như chưa từng có người như ta trên đời.
Cát bụi về với cát bụi!
Ngoài ra, ba người Phượng Khê kia thật sự là nhân tài hiếm có. Nếu có thể thu phục thì nên cố mà thu phục. Còn nếu không thể dùng thì..."
Nói đến đây, Doãn trưởng lão khựng lại một chút.
Ban đầu ông định viết: "Nếu không thể dùng thì gi/ết cho nhanh."
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng sửa thành:
"Nếu không thể dùng, thì mau chóng trục xuất về Bắc Vực."
Ừm, như thế cũng tốt.
Trời có đức hiếu sinh. Ba người họ học được kiếm pháp của ông, cũng coi như truyền thừa y bát. Tha cho một mạng vậy.
Sắp xếp xong xuôi, Doãn trưởng lão bắt đầu thu dọn. Trừ linh kiếm ra, những vật khác đều cho hết vào nhẫn, rồi xóa đi thần thức của mình trong đó.
Ông giấu nhẫn dưới bồ đoàn nơi tĩnh tọa, sau đó rời sơn động, hướng thẳng về phía sơn môn.
Gần đến cửa tông môn, vẫn chưa thấy Tư Mã tông chủ hồi âm.
Doãn trưởng lão cũng không để tâm, chắc tên nhóc đó đang bận, hoặc chỗ ở đặc thù nên chưa nhận được tin.
Ông ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía Ngộ Đạo phong nổi lơ lửng một đám mây đen như mực, bên trong tia sét tím nhấp nháy keng keng.
Ông biết phải rời Trường Sinh Tông thật nhanh. Nếu không, một khi thiên kiếp giáng xuống, đại trận hộ phái chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề.
Đúng lúc ấy, một đạo thiên lôi bổ xuống, thẳng về phía Ngộ Đạo phong!
Doãn trưởng lão âm thầm gật gù: đúng là thiên lôi, biết chỗ yếu nhất trong đại trận hộ phái là Ngộ Đạo phong, cho nên dù ông đã rời đi, vẫn cứ bổ vào đó.
Phải nhanh chóng rời khỏi tông môn! Nếu không chắc chắn sẽ gây đại họa!
Nghĩ vậy, Doãn trưởng lão lập tức vượt khỏi sơn môn, đệ tử canh gác hoàn toàn không phát hiện.
Ông chạy liền mấy trăm dặm, tìm một mảnh đất trống vắng người. Ở đây nếu có thiên lôi giáng xuống cũng không gây thương vong cho người vô tội.
Doãn trưởng lão suýt nữa tự cảm động vì lòng dạ từ bi của mình! =)))
editor: bemeobosua
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-836.html.]
Chỉ là, điều khiến ông ngơ ngác chính là sao mãi vẫn chưa thấy thiên kiếp đuổi theo?
Không lẽ thiên lôi không phát hiện ra ông đã rời khỏi Trường Sinh Tông?
Thiên đạo mà phản ứng chậm như vậy sao?!
Lúc này, ở trên trời, Ô Vân Cưu Nhi đang ra sức bổ vào đại trận hộ phái của Trường Sinh Tông, hùng hổ muốn đánh ch/ết Phượng Khê và cả Lôi Kiếp!
Còn Lôi Kiếp thì đang nằm bò trên đầu Phượng Khê, giận dữ không thôi, chửi mắng tổ tông mười tám đời của Ô Vân Cưu Nhi:
Đồ tu hú chiếm tổ chim người khác, ngươi cứ đợi đó cho ta!
Phượng cẩu sớm muộn gì cũng sẽ thay ta báo thù!
Vì sao nó không tự tay báo thù?
Rất đơn giản, nó không có… niềm tin!
Hiện tại đến cả vân hạch cũng không có, muốn hồi phục lại tu vi trước kia thì ít nhất cũng mất mấy vạn năm!
Lúc đó, món nợ này… nguội lạnh từ đời nào rồi!
Phượng cẩu ơi Phượng cẩu, ngươi phải cố gắng lên một chút chứ!
Lúc này, Quân Văn và Cảnh Viêm mặt mày nghiêm trọng. Thiên kiếp hôm nay khí thế hung hăng như vậy, chỉ sợ không dễ đối phó.
Hiện tại chỉ có thể hy vọng đại trận hộ phái đủ cứng, gắng gượng thêm chút thời gian.
Từng đạo sấm sét bổ xuống Ngộ Đạo đài, cả Trường Sinh Tông chìm trong sợ hãi.
Lần trước sấm đánh cũng là vì Hàn phong chủ chạy đến, chẳng lẽ lần này cũng thế?
Nếu vậy thì tại sao không đánh Chu Tước phong, mà lại đánh Ngộ Đạo đài?
Có người rành trận pháp đứng ra nói:
“Ngộ Đạo đài là chỗ yếu nhất trong đại trận hộ phái! Thiên Lôi lần này rõ ràng có chuẩn bị, chưa đánh ch/ết Hàn phong chủ sẽ không bỏ qua!”
Mọi người chợt bừng tỉnh ngộ: hóa ra là vậy!
Lại có người lo lắng:
“Mặc dù thiên lôi là nhắm vào Hàn phong chủ, nhưng nhỡ đâu lệch mục tiêu thì sao? Nếu đại trận không cản được, chúng ta cũng sẽ gặp họa lây!”
“Khó nói lắm! Tốt nhất là tránh xa Chu Tước phong đi, lỡ có chuyện thì khỏi liên lụy.”
“Ta thấy Ngộ Đạo phong cũng dễ bị vạ lây đấy, chúng ta cũng nên cách xa ra!”
…
Lúc này, lòng người hoang mang, không ít người trong bụng oán trách Hàn phong chủ:
Tất cả là tại ngươi nghịch thiên tổn đức, mới rước họa vào tông môn! Đáng ra nên ra ngoài hứng sét đánh từ sớm!
Phượng Khê nằm mơ cũng không ngờ, dư luận lại phát triển theo chiều hướng kỳ diệu như thế, tất cả bởi vì lần trước nàng dẫn đạo thiên kiếp quá thành công, khiến cả tông môn hình thành một… tư duy mặc định:
Trường Sinh Tông bị thiên kiếp đánh = Hàn phong chủ bị trời phạt! =)))
Doãn trưởng lão vừa quay lại liền nghe thấy những lời bàn tán ấy, lập tức bừng tỉnh:
Ông nói rồi mà!
Tu vi của ông tuy không tệ, nhưng vẫn chưa đến mức bị thiên đạo không dung, sao có thể nhanh vậy đã bị Lôi Kiếp giáng đầu?
Thì ra... là do con rùa Hàn Trí Đức kia gây họa!
Ông lập tức nảy sinh ý định: hay là kéo Hàn phong chủ ra ngoài tông môn, để thiên kiếp đánh cho xong?
Nhưng nghĩ lại, làm thế Chu Tước phong chắc chắn sẽ phản đối, hậu họa khó lường.
Chi bằng cứ ngồi xem diễn biến, nếu thiên lôi đánh c/hết được Hàn Trí Đức thì tốt quá. Dù không chế/t, danh tiếng của hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng nặng, đến lúc đó ông sẽ giúp Tư Mã tiểu tử kiếm cớ xử lý hắn!
Lúc ấy, đến cả Chu Tước phong cũng không thể nói gì.
Đã quyết định, Doãn trưởng lão tìm một chỗ khuất ngồi hóng hớt.
Lão thì lại chẳng có ý định quay về sơn động, dù gì chỗ đó cũng gần Ngộ Đạo Đài quá mức, tuy nói thiên lôi thường chẳng đánh nhầm người, nhưng nhỡ đâu thì sao?!
Bộ xương già này còn phải trông nom Trường Sinh Tông, chẳng thể nào c/hết uổng ch/ết oan một cách hồ đồ như thế được.
Còn cái nhẫn trữ vật trong sơn động thì khỏi lo.
Trong tông môn, ngoài thằng nhóc Tư Mã ra chẳng ai biết chỗ đó tồn tại. Mà giờ hắn thì căn bản không thể chạy đi đâu được, lại thêm việc vẫn chưa báo tin về, chắc là chưa tìm thấy gì.
Cho nên... ngàn vạn lần không thể xảy ra sơ suất!