Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 837
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:22:50
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
837. Bọn chúng muốn tăng lương!
Trên trời, Ô Vân Cưu Nhi tức đến bật khói!
Lý do? Cái trận hộ phái rách nát kia của đám người Trường Sinh Tông, sao lại lì lợm đến thế chứ!
Xem ra phải nghiêm túc tăng lực thôi!
Thế là thiên lôi càng lúc càng dày đặc, cả đỉnh Ngộ Đạo Phong chìm trong ánh sáng trắng lóa, sáng đến mức người phàm không thể mở nổi mắt.
Hoài trưởng lão quýnh quáng đến độ chạy vòng vòng.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, việc đầu tiên ông làm là tìm Tư Mã tông chủ, ai ngờ tông chủ lại không có mặt!
Ông lập tức phát tin gọi về, nhưng phía bên kia bặt vô âm tín.
Tông chủ rốt cuộc đi đâu chứ?
Mặc dù vậy, ông cũng không lo cho ba người Phượng Khê. Dù sao thì hiện giờ, bọn họ đều là bảo vật trong lòng các trưởng lão, căn bản không tới lượt ông phải quan tâm.
Không chỉ Hoài trưởng lão tìm, mà cả bốn phong chủ cũng đang sốt sắng lục tung nơi nơi để tìm Tư Mã tông chủ. Nhưng đáng tiếc, một chút tin tức cũng không có. Tựa như biến mất khỏi thế gian.
Trong khi đó, đại trận hộ phái đã bắt đầu lung lay.
Dù các trưởng lão liên tục tu bổ trận pháp, nhưng vẫn không theo kịp tốc độ tàn phá của thiên lôi.
Lúc này, Quân Văn và Cảnh Viêm mỗi người cầm linh kiếm, một trái một phải che chở lấy Phượng Khê, ngẩng đầu nhìn trời.
Từ trước đến nay đều là tiểu sư muội bảo vệ bọn họ. Nay rốt cuộc đến lượt hai người họ báo đáp tiểu sư muội rồi.
Không phải hai huynh ấy muốn liều chế/t đứng đây đón sét, mà bởi vì Phượng Khê đang rơi vào đốn ngộ. Nếu cưỡng ép đánh thức hoặc lay chuyển nàng, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng có thể mất mạng! Họ tuyệt đối không dám đánh cược như vậy.
Đúng lúc ấy, Heo Vàng và Mộc Kiếm đồng thời xuất hiện.
Khác với các linh sủng thông thường, dù không được Phượng Khê cho phép bằng thần thức, chúng vẫn có thể tự rời khỏi túi linh thú hoặc nhẫn trữ vật.
Trước kia chúng ra ngoài vì thích bay nhảy rong chơi, nhưng hôm nay là để bảo vệ chủ nhân.
Quân Văn và Cảnh Viêm thấy vậy cũng không khỏi xúc động. Dù linh sủng của tiểu sư muội đôi lúc có hơi bất cẩn, nhưng sự trung thành dành cho nàng thì đúng là không lời nào tả xiết.
Tất nhiên, cái sự trung thành ấy là do tiểu sư muội dùng cả tấm lòng đổi lấy.
Như con Heo Vàng kia, thử hỏi đổi lại người ngoài, ai nỡ đem cả đống phù triện, ma phù, linh thạch và thiên tài địa bảo ra đút cho nó ăn? Chỉ có tiểu sư muội mới nuôi nổi nó thôi!
Mà Mộc Kiếm thì hồi đầu căn bản chẳng ra hồn. Ngay cả bay cũng không vững, phải để tiểu sư muội tự tay buộc mình lên lưng kiếm mới được. Người khác sớm đá văng nó từ lâu rồi, chỉ có tiểu sư muội là giữ nó lại.
Chưa kể, nó còn gây biết bao nhiêu họa nữa!
Trong lúc Quân Văn và Cảnh Viêm còn đang xúc động, Mộc Kiếm đã bay lên, hướng về phía Ô Vân Cưu Nhi vung vẩy:
“Nhìn ta nè, kiếm phong sắc bén chưa?”
“Nhìn ta bay kìa, nhanh như điện xẹt chứ chẳng đùa!”
“Tổ tông của vạn kiếm như ta lại sợ một con chim trời như ngươi ư?”
“Có bản lĩnh thì đánh ch/ết ta! Không đánh chế/t được thì ta đeo bám ngươi đến cùng!”
Heo Vàng thì nhìn chằm chằm lên trời, răng rắc nhai răng:
“Nếu ép quá, lão tử nuốt luôn ngươi cho coi!”
Cuối cùng, đại trận hộ phái Trường Sinh Tông xuất hiện một vết nứt, Ô Vân Cưu Nhi lập tức chen vào!
Nó phấn khích đến mức run rẩy toàn thân!
Giờ báo thù rốt cuộc cũng đến!
Phượng Khê, còn có cái tên phản thiên kiếp ngu xuẩn kia, hôm nay hai ngươi đều phải chế/t!
Vừa nghĩ, nó vừa giáng thiên lôi xuống đầu Phượng Khê!
Sấm sét nối tiếp sấm sét!
Quân Văn và Cảnh Viêm định xông lên đỡ đòn, không ngờ Heo Vàng và Mộc Kiếm đã lao ra chắn trước.
Heo Vàng há to miệng, nuốt chửng mấy đạo thiên lôi, thân thể vàng óng lập tức bị dòng điện nuốt trọn, hóa thành hư vô.
Mộc Kiếm phóng ra kiếm khí đỏ rực, c.h.é.m gãy vài đạo lôi điện, nhưng cũng lập tức rơi xuống đất, hôn mê bất tỉnh do hao tổn tu vi.
Sự liều mạng của hai linh sủng khiến Ô Vân Cưu Nhi giật mình kêu lớn! Nó thật không ngờ Phượng Khê lại có đám linh sủng lợi hại đến vậy.
Cũng may hôm nay nó có chuẩn bị, chứ nếu theo kiểu thông thường mang theo vài tia lôi lực, sợ rằng đã bị hai con này xử lý sạch!
Nghĩ vậy, nó chậm rãi hạ xuống, tiếp tục bổ thiên lôi xuống.
Quân Văn và Cảnh Viêm còn chưa kịp ra tay, thì một tia Lôi Kiếp từ trong tóc Phượng Khê bay ra!
“Ai da!”
Lôi Kiếp nói thầm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-837.html.]
“Hai cái sư huynh này đánh đ.ấ.m chẳng ra gì, để bọn họ ra chắn thì chỉ có đường chế/t!”
“Bọn họ mà ch/ết thì Phượng Cẩu nhất định sẽ đau lòng lắm!”
“Phượng Cẩu dù sao cũng là linh sủng của ta, ta sao nỡ để nàng thương tâm chứ!”
“Thôi thì để ta lên vậy! Dù có bị Ô Vân Cưu Nhi ăn tươi, cũng phải giúp nàng giành thêm chút thời gian, biết đâu nàng tỉnh lại!”
Nó vừa bay lên, lập tức bị một bàn tay nắm lấy.
Một giọng nói nhàn nhạt vang lên:
“Chỉ là một con chim thôi mà, đâu cần ngươi liều mạng bảo vệ ta. Để ta xử lý nó.”
Lôi Kiếp kích động đến suýt khóc:
“Phượng Cẩu tỉnh rồi!”
“Nàng tỉnh rồi!”
Cảnh Viêm và Quân Văn mừng đến suýt nhảy dựng lên, tiểu sư muội cuối cùng cũng đốn ngộ xong!
Lúc này, Phượng Khê bình thản đứng đó, trong mắt như ngưng đọng ngàn vạn ánh sáng, phảng phất thời gian đang chảy ngược.
Nàng không tránh, cũng chẳng né, trực tiếp nghênh đón lôi đình giáng xuống từ Ô Vân Cưu Nhi.
Quân Văn và Cảnh Viêm định xông tới trợ giúp, lại bị ánh mắt của nàng ngăn lại.
“Ngũ sư huynh, Tứ sư huynh, muội cũng nên kết anh rồi.”
Hai người lập tức hiểu ra, tiểu sư muội muốn mượn thiên lôi để kết anh!
Đã vậy thì họ cũng không tiện can thiệp.
Trong lòng hai người hơi có chút hổ thẹn, rõ ràng định ra sức bảo vệ tiểu sư muội, cuối cùng lại chẳng giúp được gì.
Thậm chí còn thua cả con heo và thanh phá kiếm kia!
Nói trắng ra, vẫn là do họ quá yếu!
Từ giờ phải gấp đôi tu luyện, luyện đến bất tử thì cứ tiếp tục luyện!
Quân Văn nghiến răng, nói với Cảnh Viêm:
“Lão Tứ, tiểu sư muội có thể mượn thiên lôi để kết anh, chúng ta cũng có thể mượn thiên lôi luyện kiếm chứ!”
Cảnh Viêm gật đầu: “Ta cũng đang nghĩ vậy!”
Hai người nói xong liền lập tức múa kiếm, luyện Vĩnh Sinh Kiếm Pháp.
Dù phần lớn thiên lôi đã bị Phượng Khê hấp thu, nhưng một chút tàn lực còn lại cũng đủ cho họ mài giũa kiếm chiêu.
Tiểu Chim Béo thì nói với Phượng Khê:
“Chủ nhân, thả ta ra đi! Niết Bàn chi hỏa của ta còn thiếu một chút hỏa hầu, tiện thể mượn lôi điện này rèn luyện một phen.”
Phượng Khê vui vẻ đồng ý.
Mật Hoan Khư Thú và Mê Tung Thố cũng muốn ra, nhưng sợ gây rắc rối không cần thiết nên đành từ bỏ.
Còn Đào Ngột? Nó thì càng không dám ló đầu.
Trong thiên hạ này chỉ có thể có một con Đào Ngột, nó mà lộ mặt, thể nào cũng bị thiên lôi đánh tan xác!
Thôi thì ngoan ngoãn nằm im vậy.
Mặc dù vậy, Ô Vân Cưu Nhi tức đến muốn nổ tung!
Từng con một, hết con này tới con khác đều xem ta như bao cát miễn phí luyện công à?!
Lẽ nào có chuyện vô lý như thế!
Nhưng dù thế nào, kẻ nó hận nhất vẫn là Phượng Khê.
Chỉ cần gi/ết được nàng, mấy cái đám vặt vãnh còn lại dễ xử lý hơn nhiều!
Thế là, nó liều mạng bổ lôi xuống đầu Phượng Khê!
Thế nhưng, lôi bổ xuống chẳng khác gì trâu đất xuống biển, hoàn toàn vô dụng.
Bởi vì trong đan điền của Phượng Khê, năm cây linh căn đã bắt đầu xoay tròn quay cuồng...
Không những hấp thu bớt phần nào sức mạnh lôi điện, năm cây linh căn còn phải ngày đêm xoa dịu đan điền và kinh mạch cho Phượng Khê, phòng trường hợp nàng bị lôi điện làm bị thương.
Mà chuyện này vẫn chưa dừng lại ở đó, bọn chúng còn phải trợ giúp nàng kết anh nữa chứ!
Năm cây linh căn cảm thấy… quá sức chịu đựng!
Bấy nhiêu công việc, bình thường thu phí thủ tục còn chẳng được bao nhiêu cho ra hồn!
Bọn chúng muốn tăng lương!
Phải tăng gấp đôi mới xứng đáng!