Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 839

Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:22:55
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

839. Toái Đan Thành Anh

Quân Văn và Cảnh Viêm vừa kịp hô lên một tiếng kinh hãi, đã thấy cả chiếc lồng lớn cùng Phượng Khê rơi thẳng xuống vực.

Cả hai theo bản năng vươn tay chụp lấy, nhưng hụt.

Quân Văn vội vàng cưỡi kiếm bay thẳng xuống vách đá, Cảnh Viêm cũng sát gót theo sau.

Lúc hai người đang nóng lòng như lửa đốt, chợt nghe giọng của Phượng Khê vang lên:

"Tứ sư huynh! Ngũ sư huynh! Muội ở đây!"

Hai người nhìn theo tiếng gọi, liền thấy nơi vách đá bên cạnh mọc ra một cây cổ thụ vặn vẹo nghiêng ngả, dưới tán cây thấp thoáng hiện ra một cửa hang.

Phượng Khê đang đứng ở cửa hang, vẫy tay gọi họ.

Cả hai thở phào nhẹ nhõm, nỗi lo trong lòng cuối cùng cũng được trút xuống.

Họ nhanh chóng bước vào hang, vội vã hỏi:

"Tiểu sư muội, sao muội lại chạy vào trong hang được? Còn Ô Vân Cưu Nhi đâu rồi?"

Phượng Khê đáp:

"Muội nhờ hư ảnh linh kiếm làm chậm tốc độ rơi của cái lồng, vốn nghĩ sẽ rơi xuống mặt đất dưới vách núi. Không ngờ lại phát hiện ra cái hang này nên muội chui tạm vào.

Còn về phần Ô Vân Cưu Nhi thì... lúc muội mở lồng ra, nó cũng trốn được.

Muội còn tưởng nó sẽ quay lại bổ muội một trận nữa, ai dè chạy mất dạng, không biết lại phát điên chuyện gì!"

Nàng đâu biết, Ô Vân Cưu Nhi đã bị cái nồi sắt đè đến mức ám ảnh tâm lý, chỉ muốn chuồn cho lẹ, thậm chí quên luôn cả chuyện trả thù Phượng Khê.

Vì hoảng quá mà chạy loạn, nó quên luôn phải bay nhẹ nhàng, cứ thế cắm đầu lao thẳng xuống.

Nghe xong, Cảnh Viêm liền nói:

"Có lẽ nó chưa hoàn hồn, đoán chừng lát nữa còn quay lại. Chúng ta nên chuẩn bị trước thì hơn."

Phượng Khê thở dài yếu ớt:

"Không sao, nó cũng không còn bao nhiêu sức mạnh Lôi Điện nữa, muội đối phó được."

Cảnh Viêm thấy bộ dạng tiều tụy của nàng, tưởng nàng bị thương, vội hỏi:

"Tiểu sư muội, muội bị thương rồi phải không?"

Phượng Khê lắc đầu, rồi lại gật đầu.

"Nói bị thương thì cũng không hẳn, chỉ là... Kim Đan của muội rạn rồi."

Cả Cảnh Viêm và Quân Văn đều ngẩn người, rồi sững sờ kinh hoảng.

"Cái gì cơ? Kim Đan rạn?!"

Chuyện này chẳng phải đồng nghĩa với việc tiểu sư muội không những thất bại khi kết Anh, mà tu vi còn có thể tụt xuống Trúc Cơ kỳ sao?

Sao lại như thế được?

Hai người vừa yên lòng chưa được bao lâu, giờ lại như ngồi trên đống lửa. Nhìn dáng vẻ tiều tụy, mất sức sống của Phượng Khê, tim họ như bị bóp nghẹt.

Cả hai cố vắt óc tìm lời an ủi nàng.

Nhưng sự thật rành rành ra đó, nói gì cũng thấy sáo rỗng vô ích, không khéo lại xát muối lên vết thương của nàng.

editor: bemeobosua

Cảnh Viêm vốn vụng về trong lời nói, há miệng cả nửa ngày vẫn chẳng nói được câu nào.

Đến lúc mấu chốt, vẫn là Quân Văn lên tiếng:

"Tiểu sư muội, tuy mọi chuyện có chút không như ý, nhưng thật ra cũng chẳng nghiêm trọng gì đâu.

Lúc trước đan điền của muội còn suýt nổ tung mà còn kết được Kim Đan, trở thành ánh sáng Bắc Vực, đúng không?

Biết đâu lần này Kim Đan rạn ra lại mở đường cho muội bước lên tầng cao hơn?

Biết đâu sau này muội chính là ánh sáng Cửu U?

Huống chi thể chất của muội vốn đã đặc biệt, Kim Đan cũng phải kết đến năm lần mới thành, biết đâu Kết Anh cũng theo logic tương tự?

Lần này rạn ra, lần sau biết đâu lại dính vào. Dính rồi lại rạn, rạn rồi lại dính, thiên hạ đại thế mà, hợp lâu thì phân, phân lâu thì hợp!"

Phượng Khê: "..."

Huynh đúng là thiên tài an ủi người đó.

Quân Văn thấy sắc mặt nàng có vẻ khá hơn, tiếp tục phóng bút:

"Tiểu sư muội, muội vốn toàn làm mấy chuyện không giống người bình thường, biết đâu chuyện Kết Anh này cũng chẳng giống ai luôn ấy."

Phượng Khê: "..."

Nàng vừa định mở miệng, Quân Văn lại nói:

"Người thường Kết Anh đều là từ Kim Đan diễn hóa mà thành, nhưng biết đâu Nguyên Anh của muội phải như gà con phá vỏ, phải đợi Kim Đan vỡ nát, nó mới chui ra được!

Vì sao à? Vì không phá thì không xây được chứ sao!"

Phượng Khê giật mình.

Khoan đã, nói thì nói vậy, nhưng lời này… nghe cũng có lý thật?

Theo lý, Kim Đan bị rạn thì nàng phải cảm thấy đau đớn lắm mới phải. Nhưng không, nàng chẳng thấy khó chịu gì, thậm chí còn cảm thấy toàn thân ấm áp, rất thoải mái.

Vừa nãy lo đi đánh Ô Vân Cưu Nhi xả giận, nàng lại quên để ý chi tiết này.

Chẳng lẽ… lời Ngũ sư huynh nói là thật?

Người khác là Kim Đan hóa Nguyên Anh, còn nàng là… Toái Đan Thành Anh?

Ý nghĩ vừa lóe lên, năm cây linh căn trong cơ thể liền điên cuồng "gật đầu", như thể cùng nhau reo lên: "Đúng đúng đúng! Tên ngốc Quân Văn kia nói đúng lắm! Ngươi chính là Toái Đan Thành Anh!"

Tất nhiên, chúng không nói được, cũng chẳng truyền thần thức rõ ràng, nhưng Phượng Khê vẫn cảm nhận được đại khái ý bọn chúng.

Nàng lườm bọn chúng một cái, thầm nghĩ: Giỏi thì biết từ đầu đi, đừng để ta sợ gần ch/ết rồi mới ra vỗ tay cổ vũ.

Nàng mỉm cười:

"Ngũ sư huynh, muội thấy huynh nói rất có lý. Nói không chừng, muội thật sự là Toái Đan Thành Anh."

Quân Văn: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-839.html.]

Thiên địa chứng giám, hắn chỉ buột miệng nói chơi thôi, ai ngờ tiểu sư muội lại tin thật?

Thôi kệ, tạm thời cứ dỗ cho muội ấy vui đã!

"Tiểu sư muội, thấy chưa, lúc mấu chốt vẫn phải dựa vào Ngũ sư huynh muội chứ còn ai! Ta chỉ cần bấm ngón tay một cái liền biết muội đây là Toái Đan Thành Anh. Đợi muội lên tới Nguyên Anh kỳ, đến cả mấy trưởng lão hộ phái cũng không phải đối thủ của muội nữa!"

Phượng Khê mỉm cười phụ họa đôi câu.

Thật ra, cho dù Quân Văn không nói ra cái suy đoán Toái Đan Thành Anh, thì với bản lĩnh của nàng, cũng sớm tự điều chỉnh lại tâm lý rồi.

Dù sao, nàng đã từng trải qua không biết bao nhiêu lần nghịch cảnh, thậm chí là tuyệt cảnh.

Đừng nói là tu vi rớt xuống Trúc Cơ kỳ, cho dù có tụt về Luyện Khí kỳ, nàng cũng tuyệt đối không cam chịu.

Chỉ cần bản thân không buông bỏ chính mình, thì không có khó khăn nào có thể đánh bại được.

Thấy Phượng Khê đã khôi phục thần sắc, Cảnh Viêm liền liếc nhìn Quân Văn với ánh mắt tán thưởng.

Lần này Quân Văn đúng là được thể hiện đến “nở mày nở mặt”!

Dù gì thì Cảnh Viêm cũng thuộc kiểu ít nói, cực kỳ hiếm khi khen người ta,

Ngay cả lúc trước hắn bày ra kiếm trận tinh vi như vậy, Cảnh Viêm cũng chẳng hé răng lấy một lời.

Không ngờ lần này lại tâm phục khẩu phục ra mặt!

Cũng khó trách, dù sao Quân Văn hắn chính là "quân tử nhất kiếm", danh tiếng vang dội, bản lĩnh lại xuất chúng như thế!

Không chỉ thiên phú kiếm đạo vượt trội, mà đầu óc cũng lanh lợi hơn người!

Lúc nãy Phượng Khê tâm trạng không tốt, chưa kịp để ý xung quanh, giờ mới bắt đầu đánh giá khung cảnh trong động.

Nơi này tuy là hang động nhưng lại cực kỳ rộng rãi, chỉ có điều cách bài trí thì quá đơn sơ:

Một cái bàn, một cái ghế, thêm một cái bồ đoàn để ngồi thiền, đến cả cái giường cũng không có.

Chẳng lẽ là chỗ tu luyện ngẫu nhiên của một vị trưởng lão Trường Sinh Tông nào đó?

Phải nói là nơi này khá thanh tĩnh, nếu không phải trước đó nàng đã phong tỏa trận pháp phi hành quanh Ngộ Đạo Đài, e là sẽ bị người khác phát hiện ra nơi này rồi.

Nhưng vấn đề là: người kia đã tới đây bằng cách nào?

Chẳng lẽ là bò từ dưới vách núi lên?

Nghe đã thấy vô lý, quá mất công mà cũng chẳng thiết thực.

Nhưng nói gì thì nói, cái hang động này cũng coi như cứu nàng một mạng.

Nếu nàng rơi thẳng xuống đáy vực thì có khi đã bị lộ hành tung từ lâu rồi!

Nghĩ vậy, Phượng Khê quỳ xuống bồ đoàn định hành lễ cảm tạ một phen.

Lễ nghi thêm chút cũng chẳng ai chê trách gì, coi như biểu thị lòng biết ơn.

Ai ngờ vừa quỳ xuống, đầu gối bên phải lại bị cấn cái gì đó.

Nàng tò mò nhấc bồ đoàn lên, liền thấy một chiếc nhẫn trữ vật cũ kỹ.

Vô thức đưa thần thức dò vào, không có dấu ấn thần thức!

Xem ra đây là nhẫn trữ vật vô chủ!

Vừa liếc sơ qua bên trong, suýt nữa nàng bị chói mù mắt!

Linh thạch xếp chồng như núi, thiên tài địa bảo thì nhiều không kể xiết, còn có vô số thư tịch và da thú. . .

Phượng Khê đang định nghiên cứu kỹ hơn thì bên ngoài động, Ô Vân Cưu Nhi đã chắn trước cửa, phóng tới mấy đạo Thiên Lôi!

editor: bemeobosua

Sợ Quân Văn và Cảnh Viêm bị thương, Phượng Khê vội kéo họ ra sau lưng, sau đó lập tức lấy chiếc lồng lớn ra chống đỡ.

May mà sơn động đủ rộng, chứ không thì cũng chẳng nhét vừa cái lồng ấy.

Ô Vân Cưu Nhi tức đến thở hồng hộc, nhưng lại không thể nào địch lại sức mạnh khoa học kỹ thuật, dù giãy dụa đến mệt cũng không thể làm gì ba người Phượng Khê.

Cuối cùng, nó giận quá, liền quay sang đập phá lung tung vào vách động!

“Ta không đập ch/ết các ngươi, thì cũng phải chôn sống cả lũ!”

Phượng Khê tất nhiên không thể ngồi chờ ch/ết, lại nhìn ra Ô Vân Cưu Nhi bây giờ đã là “cung hết tên cạn”, chẳng còn gì đáng ngại.

Nàng lập tức lấy Hắc Thiết Tuyến ra, bắt đầu đánh phủ đầu!

Ô Vân Cưu Nhi từng chứng kiến nàng dùng thứ này dẫn lôi kéo Lôi Kiếp, trong lòng đã sợ từ trước, cộng thêm lúc nãy còn bị úp nồi hắc thiết đến ám ảnh… Thế là…

Nó quay người bỏ chạy!

Phượng Khê: “…?”

Sao cảm thấy con Ô Vân Cưu Nhi này vừa ngu vừa điên vậy trời?

Đúng lúc ấy, Cảnh Viêm lên tiếng:

“Tiểu sư muội, hang động này sắp sụp rồi, mau rút thôi!”

Thế là ba người họ cưỡi kiếm quay về Ngộ Đạo Đài.

Tất nhiên, Phượng Khê là cưỡi ké trên kiếm của Quân Văn.

Mộc Kiếm hiện giờ đang trong trạng thái mê man, mà cho dù nó tỉnh thì nàng cũng chẳng định dùng lại.

Cái kiếm kia bay yếu quá, dùng còn phải thắt dây an toàn!

Khi ba người hạ xuống Ngộ Đạo Đài, liền thấy Ô Vân Cưu Nhi đang chen từ khe hở trong đại trận hộ phái để trốn ra ngoài.

Phượng Khê nhếch mép: “Có giỏi thì đừng chạy! Để ta xem nồi sắt hầm ngu cưu* (*chim bồ câu) như thế nào!”

Ô Vân Cưu Nhi giận đến run bần bật!

“Ngươi mới là ngu cưu! Cả nhà ngươi đều là ngu cưu! Chờ đó! Ta nhất định sẽ tìm ra cách phá cái lồng và cái nồi ch/ết tiệt của ngươi!

Ta ~~ sẽ ~~ quay ~~ lại ~~!!”

Phượng Khê lúc này tâm trạng cực kỳ phấn khởi, mọi lo lắng trước đó tan biến sạch.

Mấu chốt là: nàng trúng số rồi!

Chẳng lẽ là tổ sư Trường Sinh Tông thấy lần trước tặng nàng toàn hộp rỗng nên áy náy, giờ tặng bù thêm một kho báu?

Lão già này… cũng biết giữ thể diện đấy chứ!

Loading...