Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 841
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:31:43
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
841. Cái nhẫn trữ vật nặng trĩu kia của ta đâu?
Tư Mã tông chủ cau mày:
“Vừa nãy bốn vị Thái thượng trưởng lão vừa xuất quan, tìm ta bàn bạc việc quan trọng, ta mới từ Hạo Thiên Thánh Cảnh trở về.
Ngươi vẻ mặt hoảng hốt như vậy, chẳng lẽ trong tông môn xảy ra chuyện gì sao?”
Hoài trưởng lão lúc này mới ngộ ra.
Chả trách tông chủ vẫn không hồi tin, thì ra là vào Hạo Thiên Thánh Cảnh.
Hạo Thiên Thánh Cảnh là một nơi đặc biệt trong Trường Sinh Tông, nếu không dùng loại đá truyền tin đặc chế, căn bản không thể liên lạc với bên ngoài.
Nhìn sắc mặt tông chủ, tám phần là bị bốn lão già kia bắt bẻ gì đó nữa rồi.
Nói đi cũng phải nói lại, tông chủ bọn họ cũng khổ không kém.
Bốn vị Thái thượng trưởng lão mỗi người trấn giữ một phong, chỉ có Ngộ Đạo Phong của bọn họ là bị “ghẻ lạnh”, cả cha lẫn mẹ đều không yêu thương…
Không nói ngoa, nếu không phải bốn lão già kia còn kiềm chế lẫn nhau, cái vị trí tông chủ này còn chưa chắc rơi vào tay ai!
editor: bemeobosua
Hoài trưởng lão dẹp những suy nghĩ đó xuống, nói:
“Tông chủ, Trường Sinh Tông chúng ta lại bị sét đánh rồi! Đại trận hộ phái bị phá vỡ!
Ngoài ra, sơn môn Chu Tước Phong cũng bị đánh trúng!
May là không có ai thương vong, hiện tại thiên lôi đã rút đi rồi.”
Tư Mã tông chủ lập tức bật dậy:
“Cái gì? Ngươi vừa nói gì?!”
Trong thư phòng của hắn có trận pháp truyền tống nối thẳng vào Hạo Thiên Thánh Cảnh, thành ra hắn hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra bên ngoài, càng không hay rằng đại trận hộ phái đã bị thiên lôi đánh thủng.
Hoài trưởng lão bèn kể lại một lượt.
Tư Mã tông chủ nghe xong thì hoàn toàn cứng đờ.
Trong tay hắn đang cầm ngọc bài thân phận của mình, mặt mũi mờ mịt.
Hoài trưởng lão nhìn mà thầm nghĩ: tông chủ bị dọa đến choáng váng rồi sao?
Không đến nỗi ấy chứ? Dù gì thiên lôi cũng rút rồi, tình hình cũng không nghiêm trọng đến mức đó!
Không ngờ, Tư Mã tông chủ vừa nãy dùng thần thức xem thông tin trong ngọc bài, giữa một đống tin nhắn chất cao như núi từ Hoài trưởng lão và các phong chủ khác, lại phát hiện một tin nhắn được giấu ở cuối cùng.
Là tin nhắn từ Doãn trưởng lão.
Sao thiên lôi lại đánh về phía Doãn trưởng lão?
Ông ấy gặp nạn?
Sắp... đi chầu tổ tiên?
Đầu Tư Mã tông chủ nổ “đoàng” một tiếng.
Ban nãy dù bị bốn vị Thái thượng trưởng lão ép tới mức khó thở, hắn vẫn thấy trong lòng yên tâm một chút.
Dù sao thì sau lưng hắn vẫn còn có Doãn trưởng lão, vị hộ pháp trưởng lão tuy chẳng biết điều, suốt ngày ru rú trong động phủ, nhưng từ đáy lòng mà nói, hắn vẫn rất tin tưởng nhân phẩm của Doãn trưởng lão.
Việc vị trưởng lão kia suốt ngày ở lì trong động phủ thật ra chỉ là vì chuyên tâm tu hành, với mấy chuyện nhân tình thế thái hoàn toàn mù tịt nên mới hành xử hồ đồ chút đỉnh.
Nhưng nói gì thì nói, Doãn trưởng lão vẫn là người đứng về phía hắn, hơn nữa tu vi còn đủ để áp chế bốn vị Thái thượng trưởng lão kia, khiến hắn nhẹ gánh không ít.
Kết quả giờ bảo hắn… Doãn trưởng lão sắp ngỏm?
Còn cái gì mà nhẫn trữ vật chứ, hắn giờ chẳng còn tâm trạng nghĩ tới!
Bởi vì Doãn trưởng lão còn sống còn quan trọng hơn mấy món đồ kia gấp trăm lần!
Tư Mã tông chủ tay hơi run, hít một hơi thật sâu, rồi dùng ngọc bài truyền tin tới cho Doãn trưởng lão:
“Lão nhân gia, người vẫn... còn sống chứ?”
Ngay sau đó, trong thần thức của hắn vang lên tiếng gầm đầy tức giận!
“Tư Mã tiểu tử! Ngươi lấy nhẫn trữ vật của ta thì thôi đi, ngươi còn dám làm sập động phủ của ta?!
Ta từng nói muốn ‘bụi về bụi, đất về đất’, nhưng có nói là để ngươi đập sập động phủ của ta đâu!
Ngươi là con dê hoang đầu thai à?! Ngươi cứ chờ đó, ta tới tính sổ với ngươi đây!”
Tư Mã tông chủ: “???”
Cái hầm bà lằng gì vậy?
Ta khi nào lấy nhẫn trữ vật của người?
Ta khi nào lại làm sập động phủ của người?
Nhưng dù sao đi nữa, hắn cuối cùng cũng nhẹ nhõm.
Dù nói gì thì Doãn trưởng lão vẫn còn sống, đây đúng là chuyện vui trời ban!
Phải nói thật, Doãn trưởng lão quá lợi hại!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-841.html.]
Thiên lôi đánh ào ào như vậy, mà ông ấy vẫn còn sức để gào thét như thế, đúng là kiên cường thật!
Tư Mã tông chủ lo Doãn trưởng lão sẽ lập tức bay tới đây tìm mình tính sổ, liền quay sang dặn Hoài trưởng lão:
“Thiên lôi đã rút lui rồi thì chỉ cần xử lý hậu quả cho ổn là được.
Ngươi lập tức đi kiểm tra mức độ tổn hại của đại trận hộ phái, xem thử tông môn còn bị thiệt hại gì nữa không, điều tra xong báo lại cho ta.”
Hoài trưởng lão thấy tông chủ nhà mình cứ như tắc kè hoa, thần sắc biến đổi mấy lần liền, trong lòng tò mò muốn c/hết!
Nhưng mà lại không dám hỏi, chỉ đành gật đầu nhận lệnh.
Hắn đang định bước ra ngoài thì Tư Mã tông chủ gọi giật lại:
“Đúng rồi, tiện thể hỏi luôn tình hình của ba người Phượng Khê. Tuy ta thấy chắc không có gì bất trắc đâu, nhưng vẫn nên xác nhận cho yên tâm.”
Hoài trưởng lão đáp một tiếng rồi quay người rời đi.
Gần như ngay khi Hoài trưởng lão vừa bước ra ngoài, Doãn trưởng lão đã xuất hiện trước mặt Tư Mã tông chủ…
Lão nhân hiển nhiên đã tức đến sôi m/áu, nói thật, đổi lại là ai mà gặp phải chuyện này cũng phải phát điên.
Ban đầu ông ta chỉ đứng ở góc khuất xem náo nhiệt, định bụng đợi Lôi Kiếp qua đi thì quay lại động phủ lấy nhẫn trữ vật về, tránh để bị Tư Mã tông chủ cuỗm mất.
Ai ngờ vừa quay lại thì sơn động sụp!
Không chỉ là sụp, cả cái gốc cổ thụ oai vệ trước cửa động cũng chẳng thấy bóng dáng đâu!
Chuyện này suýt nữa chọc ông ta hóa điên!
Đúng lúc ấy, Tư Mã tông chủ lại gửi tin nhắn tới hỏi: “Ngài vẫn khỏe chứ?”
Khỏe cái đầu ngươi! Ngươi cướp nhẫn của ta, nổ tung động phủ của ta, thế mà giờ mới nhớ hỏi ta có sao không?!
Ngươi làm hết chuyện thất đức rồi mới quay sang hỏi thăm sức khỏe, có khác nào cố ý chọc tức người ta không?!
Thật nực cười!
editor: bemeobosua
Thế là Doãn trưởng lão không buồn tra xét hiện trường, nổi giận đùng đùng phi thân đến.
Vừa nhìn thấy Tư Mã tông chủ, lửa giận bốc cao ngùn ngụt, ông ta lập tức giơ chân định đá cho một cú.
Cũng phải nói, Tư Mã tông chủ đúng là không phải kẻ ăn hại, thấy Doãn trưởng lão giơ chân liền vội vàng tranh thủ nói trước:
“Ta vừa đi Hạo Thiên Thánh Cảnh, chuyện gì cũng không biết! Cũng mới nhận được tin nhắn của ngài!”
Chân phải của Doãn trưởng lão lập tức khựng lại giữa không trung.
“Ngươi, ngươi nói cái gì?”
Tư Mã tông chủ lặp lại câu ấy, sau đó còn trịnh trọng nói thêm:
“Doãn trưởng lão, ta cũng vừa mới biết chuyện tông môn bị sét đánh. Chớ nói nhẫn trữ vật của ngài, ngay cả Ngộ Đạo Đài ta cũng chưa từng đặt chân tới!
Nếu ngài không tin, ta lập tức có thể thề độc: nếu ta nói dối nửa câu, xin cho ta hồn phi phách tán, ch/ết không toàn thây!”
Doãn trưởng lão trợn tròn mắt.
Tiểu tử Tư Mã này đã phát lời thề độc nặng như thế, chắc chắn không dám nói dối.
Nghĩ lại, vừa nãy đúng là vì giận quá mất khôn. Dù Tư Mã tiểu tử có ghét ông, cũng chẳng đến mức nổ tung cả động phủ như thế.
Vậy thì… ai làm?
Và, nhẫn trữ vật của ông đâu rồi?
Doãn trưởng lão khẽ run lên, chẳng buồn đôi co thêm nửa câu, lập tức thi triển thân pháp, vèo một cái đã biến mất dạng.
Tư Mã tông chủ ngẫm một chút, liền đoán được một khả năng kinh hoàng, nhẫn trữ vật của Doãn trưởng lão bị kẻ khác trộm mất rồi!
Xong đời!
Trước đó Doãn trưởng lão còn nhắn rõ ràng, rằng toàn bộ tài sản tích cóp cả đời của ông ta đều nằm trong nhẫn trữ vật, bao gồm cả bộ Vĩnh Sinh kiếm pháp, Lưỡng Nghi Vạn Vật kiếm pháp, chưa kể vài bộ kiếm trận do chính tay ông ta sáng tạo…
Nếu không tìm lại được, lão nhân kia e là thật sự phát điên!
Tư Mã tông chủ không rảnh nghĩ chuyện khác nữa, cũng vội vã phi thân về động phủ của Doãn trưởng lão.
Tất nhiên, bây giờ nơi đó chỉ còn là… một đống di tích.
Khi Tư Mã tông chủ đến nơi, Doãn trưởng lão đã moi móc gần xong cả cái động, tay cầm một tấm đệm hương bồ cũ nát, ánh mắt ngơ ngẩn.
Nhẫn trữ vật của ta đâu?
Cái nhẫn trữ vật nặng trĩu của ta đâu rồi?
Kiếm pháp của ta!
Kiếm trận của ta!
Thiên tài địa bảo của ta!
Cổ tịch của ta!
Linh thạch của ta!
Tất cả đều không còn!