Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 846
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:31:55
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
846. Hôm nay đúng là ngày đẹp trời thật.
Quý trưởng lão gần như không tin nổi vào tai mình.
Ta đây đường đường là một trong Tứ đại Thái thượng trưởng lão của Trường Sinh Tông, mà trong mắt mấy người các ngươi… lại không bằng một con nha đầu từ tận Bắc Vực chạy tới?
Lão ta thậm chí còn hoài nghi, đám đệ tử kia chẳng lẽ bị Phượng Khê hạ độc hết rồi?!
Nếu không trúng độc, sao cả đám lại ngu ngốc như vậy?
Nàng ta nói gì là tin đó à?
Nếu nàng đem các ngươi đi bán, các ngươi có phải còn vui vẻ giúp nàng đếm tiền luôn không?
Ngoài ra, Quý trưởng lão cũng không khỏi sinh lòng bất mãn với Hàn phong chủ.
Nếu không phải muốn bênh vực ngươi, ta cần gì tự bôi tro trát trấu lên mặt?
Ngươi nói ngươi muốn tìm nữ nhân, thiên hạ thiếu gì nữ tử, sao cứ nhất định phải rước lấy cháu ruột mình?
Đã vậy còn làm ra nghiệt chủng, ngu đến độ không có biên giới!
Tuy rằng trong lòng đầy bất mãn, nhưng giữa hắn và Hàn phong chủ đã buộc chặt lợi ích, giờ đành phải cắn răng chống lưng cho hắn.
Ban đầu hắn tưởng, chỉ cần mình ra mặt, Tư Mã tông chủ át hẳn sẽ nhún nhường, đến lúc đó để Hàn phong chủ lấy lệ bồi thường chút ít là xong chuyện.
Ai dè bị Phượng Khê quậy cho một trận thế này, sợ rằng nếu không lấy m/áu đền tội thì cũng khó mà dàn xếp.
Bởi vì đã chọc giận lòng người, nếu hắn còn tiếp tục bao che cho Hàn phong chủ, ba vị thái thượng trưởng lão còn lại chưa biết chừng sẽ thừa cơ mà dẫm lên hắn luôn.
Hiện tại chỉ còn cách kết thúc càng nhanh càng tốt, xử lý dứt điểm chuyện này.
Ánh mắt hắn bất giác nhìn về phía Phượng Khê đang hôn mê, hận không thể xông lên vỗ một chưởng tiễn nàng về Tây Thiên cho rồi.
Đúng lúc này, Phượng Khê rên lên một tiếng đầy thảm thiết!
Cả khuôn mặt nhỏ bê bết m/áu, m/áu còn dính đầy trên quần áo, ai nhìn vào cũng sẽ tưởng nàng bị thương rất nặng.
Doãn trưởng lão chính là một trong số đó.
Lão tức đến nỗi mặt mày đỏ gay: hừ! Quý Tiểu Tứ kia, ngươi cũng to gan quá rồi, ra tay độc ác như vậy với một tiểu nha đầu, giỏi cho ngươi cái bản lĩnh!
Ngươi như vậy mà cũng xứng làm thái thượng trưởng lão sao? Thật là có chức mà không có đức!
Lão vốn đã không ưa gì bốn vị thái thượng trưởng lão được chọn ra kia, tuy tu vi có chút bản lĩnh, nhưng ai nấy đều đầu óc đầy mưu mô, quả nhiên đúng như lão đã dự đoán!
Chẳng chịu để tâm tu luyện cho đàng hoàng, chỉ giỏi đem lợi ích tông môn ra mà giở trò đấu đá nội bộ.
Nếu không phải do bọn họ ngấm ngầm thao túng, thì Tư Mã tiểu tử cũng chẳng lo sợ quyền to thế lực lớn như bây giờ, càng không đến nỗi rước sói vào nhà, khiến bản thân lão cũng mơ hồ mà đứng sai trận tuyến.
Cho nên, đều là lỗi của bọn họ!
Lợi không đến tay thì chẳng ai chịu động, biết đâu Hàn Trí Đức còn đưa cả nhẫn trữ vật của mình cho tên Quý Tiểu Tứ kia rồi cũng nên!
Càng nghĩ lão càng giận, nhưng vẫn chưa ra tay. Bởi vì dù tu vi Quý trưởng lão không bằng lão, nhưng cũng không phải loại tôm tép dễ bắt nạt. Tùy tiện ra tay có khi lại lộ thân phận thì hỏng hết.
Không sao, cơ hội chỉnh hắn còn dài!
Hiện tại lão quan tâm nhất vẫn là thương thế của Phượng Khê. Dù biết con bé này trà trộn vào đây cũng không phải vì chủ trì công đạo gì như Quân Văn nói, mà hơn phân nửa là để châm lửa, khuấy đục Trường Sinh Tông...
Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là điều này trùng khớp với ý của Tư Mã tiểu tử.
Huống chi nhìn tiểu nha đầu này đáng thương biết bao!
Doãn trưởng lão thật ra không đến mức hồ đồ không phân địch ta, mấu chốt là lão ẩn tu nhiều năm, nói quá lên một chút thì mấy trăm năm nay chỉ gặp mặt Tư Mã tông chủ được một lần, chẳng có lấy mống thân thích hay bạn bè.
Dạo gần đây tuy chỉ lặng lẽ dõi theo ba người Phượng Khê trong bóng tối, nhưng lâu ngày nhìn mãi cũng thành quen mặt quen tên.
Chưa kể, bọn họ còn học kiếm pháp của lão, lão nhân gia đương nhiên thấy thân thiết hơn mấy phần.
Ngay lúc này, Phượng Khê tỉnh lại.
Vừa mở mắt đã nghe xung quanh ồn ào cãi vã, nàng liền biết: Ngũ sư huynh, cái vai phụ này lại bắt đầu phát huy sức mạnh rồi!
Nghĩ lại cái hồi trước kia Ngũ sư huynh còn ngơ ngơ ngác ngác, thôi, nghĩ không ra nữa rồi.
Giờ có thể nói là nàng đã “lột xác” hoàn toàn cho Ngũ sư huynh rồi đấy!
Đương nhiên, có hiệu quả được thế này là vì nàng chọn thời điểm chảy m/áu thất khiếu quá chuẩn, sớm chút cũng không được, muộn chút càng không xong, chỉ có lúc này là hoàn hảo!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-846.html.]
Nàng thậm chí bắt đầu hoài nghi, cái vụ thất khiếu đổ m/áu này không chừng chẳng phải tác dụng phụ của công pháp tu luyện, mà là… thành tinh rồi cũng nên?!
Không thì sao lần nào cũng “đúng giờ đúng chỗ” thế cơ chứ?
Mặc dù tự thấy suy nghĩ này hơi đi xa, nhưng ngẫm lại trong đan điền còn có năm cái cẩu linh căn kia… hình như cũng không phải chuyện gì quá hoang đường.
Trong lúc để tâm suy nghĩ vớ vẩn như ngựa hoang chạy loạn, nàng ra hiệu cho Quân Văn và Cảnh Viêm đỡ mình dậy.
Sau khi được nâng dậy, Phượng Khê xoay người hướng về đám đông, tay giơ lên vẫy một cái.
Ngay lập tức, toàn trường yên lặng như tờ.
Quý trưởng lão: “……”
Tư Mã tông chủ: “……”
Toàn bộ đám người cao tầng Trường Sinh Tông: “……”
Không phải chứ, sao bây giờ Phượng Khê lại có uy vọng lớn đến thế?
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Khê vẫn còn loang lổ m/áu tươi, nhưng ánh mắt nàng lại sáng rực và kiên định vô cùng.
“Quý trưởng lão, ta biết tu vi của ta không thể sánh với ngài, ngài thậm chí không cần ra tay, chỉ cần vận uy áp xuống là đủ khiến ta thất khiếu đổ má/u. Nhưng ta tuyệt đối sẽ không vì thế mà khuất phục.
Bởi vì ta không chỉ đại diện cho bản thân mình, mà là thay mặt cho mấy vạn đệ tử Trường Sinh Tông!
Nếu hôm nay ngài không đưa ra được một lời giải thích hợp tình hợp lý, thì chúng ta tuyệt đối không bỏ qua!”
Phượng Khê vừa dứt lời, Quân Văn liền giơ nắm đ.ấ.m hô lớn: “Quyết không bỏ qua!”
Đám đệ tử xung quanh cũng đồng loạt hô vang theo:
“Quyết không bỏ qua!”
“Quyết không bỏ qua!”
…
editor: bemeobosua
Quý trưởng lão tức đến nghiến răng nghiến lợi. Ra tay ư? Thân phận không cho phép. Mà không ra tay, thì con nhóc Phượng Khê này đúng là khiến người ta tức nổ đom đóm mắt!
Cả đời ông chưa bao giờ bị đè đầu cưỡi cổ đến mức này!
Đúng lúc ấy, Tư Mã tông chủ cất giọng trầm ổn:
“Phượng Khê, ngươi hiểu lầm Quý trưởng lão rồi.
Quý trưởng lão tỏa ra uy áp không phải để bao che Hàn phong chủ, chỉ là cảm thấy lời nói của ngươi có phần gay gắt, nên mới lấy đó làm răn đe mà thôi.
Quý trưởng lão, ta nói vậy có đúng không?”
Quý trưởng lão: “……”
Tư Mã tông chủ rõ ràng là đang ném cho ông một cái thang leo xuống! Tuy rằng cái thang này vừa dơ vừa trơn, nhưng ông cũng đành phải nắm lấy.
Chỉ có thể miễn cưỡng gượng cười, trái lương tâm mà nói:
“Vẫn là tông chủ hiểu lòng ta. Ta chỉ là thấy Phượng Khê có chút vượt giới hạn nên mới răn dạy một chút. Còn chuyện Hàn Trí Đức, dù hiện tại chưa có chứng cứ rõ ràng chứng minh thiên lôi nhằm vào hắn, nhưng hắn quả thực có hiềm nghi rất lớn.
Vậy thì cứ làm theo đề nghị của Phượng Khê đi, định ra một mức bồi thường rõ ràng, để hắn cùng Chu Tước phong bồi thường cho các đệ tử bị thương.”
Hàn phong chủ: “……”
Ta mời ngươi tới là để đòi lại công bằng, ai ngờ ngươi lại tự tay phán tội cho ta?! Nếu là xử lý như thế này, ta còn cần gì đến ngươi ra mặt?
Quý trưởng lão trong lòng cũng hơi chột dạ, nhưng chẳng còn cách nào. Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền. Nếu hôm nay ông còn ngoan cố che giấu, thì cái ghế thái thượng trưởng lão kia cũng khó mà giữ nổi.
Dù sao trước mắt cũng phải vượt qua ải này cái đã, sau đó tính tiếp.
Bị mất chút tài sản thì thôi, sau này sẽ tìm cách đòi lại gấp bội.
Còn con nhóc Phượng Khê kia… thì tuyệt đối không thể để yên!
Tuy ông không tiện tự mình ra tay, nhưng muốn khiến một tiểu nha đầu biến mất thì quá dễ dàng.
So với tâm trạng tức nghẹn của hai người kia, Tư Mã tông chủ thì như mở cờ trong bụng.
Hôm nay đúng là ngày lành!