Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 847
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:31:57
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
847. Măng non đều bị Phượng Khê đào tận gốc.
Tư Mã tông chủ cùng ba vị phong chủ còn lại bàn bạc một hồi, cuối cùng cũng đưa ra được mức bồi thường cụ thể.
Hàn phong chủ đương nhiên chẳng chịu nghe, thế là bắt đầu mặc cả cò kè từng chút một.
Lúc này, Phượng Khê lại tỏ ra ngoan ngoãn vô cùng, không hề chen vào nửa câu, chỉ lẳng lặng nằm trên một chiếc ghế dựa, trông yếu ớt như sắp gió thổi bay.
Còn ghế dựa từ đâu ra á? Tự nhiên là Quân Văn cung cấp.
Khi Quân Văn lấy ghế ra, Phượng Khê ban đầu còn ngại không chịu ngồi, sợ thất lễ.
Quân Văn nghe thế liền ôm ngực, đau đớn như bị xé tim:
“Tiểu sư muội! Muội thành ra thế này rồi mà còn khách sáo cái gì chứ? Muội thật là không biết quý trọng thân thể mình! Chẳng lẽ còn muốn bọn ta quỳ xuống van xin muội ngồi xuống chắc?!”
Phượng Khê nghe huynh ấy nói vậy, đành phải "cố mà chịu đựng" ngồi xuống.
Kết quả, nàng trở thành người duy nhất tại hiện trường có ghế ngồi.
Dù là Quý trưởng lão hay Tư Mã tông chủ cũng đều phải đứng.
Phượng Khê ngồi nhìn mấy người kia cãi nhau đỏ mặt tía tai, trong lòng thầm cảm khái: Quả nhiên mọi tranh chấp trên đời, gốc rễ đều là hai chữ lợi ích.
Như nàng đây, vô dục vô cầu, coi tiền tài như rác rưởi thì chẳng bao giờ phải phiền não mấy chuyện thế này. =)))
Tư Mã tông chủ bọn họ sau mấy hồi cãi qua cãi lại, cuối cùng cũng đạt được thỏa thuận về khoản bồi thường:
Thứ nhất, toàn bộ chi phí tu sửa đại trận hộ phái, do Hàn phong chủ chịu trách nhiệm.
Thứ hai, bồi thường cho Ngộ Đạo Phong một tòa thành trì, đồng thời chia lại hai phần mười sản lượng mỏ linh thạch Trường Cẩm. Ba phong còn lại cũng mỗi bên được chia hai phần mười mỏ linh thạch này.
Hàn phong chủ nghe xong chỉ muốn phun má/u!
Ban đầu mỏ linh thạch Trường Cẩm là của riêng Chu Tước Phong hắn, giờ biến thành chia đều năm phong!
Chưa kể, còn phải nhả thêm một tòa thành trì cho Ngộ Đạo Phong!
Trước đó hắn đã phải bồi thường cho tứ đại thế gia năm tòa thành trì, giờ trong tay thành trì chẳng còn mấy cái!
Còn tại sao lại đền riêng cho Ngộ Đạo Phong thêm một thành trì? Vì Tư Mã tông chủ bảo: Ngộ Đạo Đài bị sét đánh, gây tổn hại đến địa mạch, ảnh hưởng đến kết cấu ngọn núi.
Hàn phong chủ tức đến suýt ngất! Từ lúc Phượng Khê vào tông môn, Tư Mã Thanh Hoằng ngươi càng ngày càng mặt dày vô sỉ!
Thấy mọi người đã thương lượng xong xuôi, Phượng Khê bèn chậm rãi lên tiếng:
“Tông chủ, vậy ba người bọn ta được chia phần nào?”
Tư Mã tông chủ: “……”
Phải rồi, còn ba cái đứa này nữa!
Bảo sao lúc nãy hăng hái đến thế, hóa ra là nhắm đến một chén canh chia phần!
Chỉ tiếc, ông ta nào biết ba người bọn họ mưu cầu không phải một chén canh... mà là tiện tay đổ nồi luôn!
Hàn phong chủ hận không thể bóp ch/ết Phượng Khê tại chỗ, tất nhiên chẳng muốn chia cho nàng đồng nào. Vừa định mở miệng từ chối thì bị Quý trưởng lão liếc cho một cái cảnh cáo.
Ngươi còn không bồi nổi ba đứa nhóc này một chút à? Việc nhỏ mà không nhịn thì sẽ hỏng việc lớn đấy.
Hàn phong chủ tức đến nỗi đầu ong ong, hắn mời chỗ dựa về giúp mình, sao lại thành rước ông nội về nhà thế này?!
Hàn phong chủ nghiến răng ken két, nghiến đến nỗi răng sắp mẻ:
“Phượng Khê, ta nhiều nhất chỉ có thể bồi thường cho ba người các ngươi... một ngàn vạn linh thạch, không đồng ý thì thôi!”
Phượng Khê gật đầu tỉnh bơ:
“Được thôi, ta cũng không tham, mỗi người một ngàn vạn, tổng cộng ba ngàn vạn!”
Hàn phong chủ: “……”
Ý ta là tổng cộng một ngàn vạn!!!
Nhưng mà… thôi kệ! Ba ngàn vạn thì ba ngàn vạn, sau này gi/ết sạch các ngươi, tiền cũng quay lại túi ta!
Thế là hắn cắn răng đồng ý.
Đám quần chúng ăn dưa nghe tới đây, mắt bắt đầu đỏ hoe, mù mắt theo đúng nghĩa!
Ban đầu còn coi Phượng Khê là trụ cột tinh thần, là người chính nghĩa.
Giờ thì lại thì thào bàn tán:
“Hèn gì nàng ta ra sức kêu gào như vậy, hóa ra là vì tiền!”
“Chúng ta chẳng phải bị lợi dụng làm công cụ rồi sao?”
“Vậy chẳng phải là bị đem ra làm trò khỉ à?”
Ngay khi những lời xì xào này lan rộng, Phượng Khê khẽ ra hiệu cho Quân Văn và Cảnh Viêm đỡ nàng đứng dậy. Nàng xoay người, nghiêm túc nói với tất cả mọi người:
“Các vị! Ba ngàn vạn linh thạch này không phải ba người chúng ta đòi riêng, mà là thay tất cả mọi người mà đòi!
Ba ngàn vạn tuy không phải số lớn, nhưng nó đại diện cho sự tôn nghiêm và quyền lợi mà đệ tử Trường Sinh Tông chúng ta xứng đáng được hưởng!”
Oanh!!!
Cả hiện trường lập tức vỡ òa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-847.html.]
Tất cả mọi người đều sững sờ, không ai ngờ Phượng Khê sẽ nói như vậy.
Những người từng thì thầm nghi ngờ nàng lúc trước, giờ chỉ hận không thể tự vả mình một cái!
editor: bemeobosua
“Phượng Khê thật sự là người tốt!”
“Bọn ta lại dùng lòng tiểu nhân để đo bụng quân tử!”
“Đáng ch/ết! Bọn ta thật quá đáng!”
Lúc này, Phượng Khê lại lên tiếng:
“Chắc mọi người cũng thấy rõ tình trạng hiện giờ của ta, nhất thời không có sức để làm việc phát linh thạch. Đợi sau khi thân thể ta hồi phục rồi sẽ tiếp tục lo chuyện phát linh thạch sau.
Trước mắt, xin các vị đồng môn có lòng nhiệt tình giúp ta thống kê lại danh sách, tránh đến lúc đó phát sai hoặc sót thì không hay.”
Mọi người đồng loạt hưởng ứng, còn reo hò ầm ĩ.
Hàn phong chủ tức đến nỗi mũi cũng méo!
Ngươi lấy tiền của ta đi mua danh tiếng?
Ngươi đúng là quá độc mồm độc miệng rồi!
Còn Tư Mã tông chủ thì lại âm thầm nghi hoặc. Dựa vào tính cách của Phượng Khê, chắc chắn không phải người hào phóng đến mức này, vậy thì nàng làm thế để làm gì?
Là để mua lòng người sao?
Không hiểu sao trong đầu hắn lại thoáng hiện lời nói đùa trước đó của Doãn trưởng lão, bảo rằng làm tông chủ còn không bằng nhường chức cho Phượng Khê!
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn hơi bất an. Nhưng nghĩ lại thì lại bật cười.
Hắn đúng là hồ đồ!
Phượng Khê vốn là người Bắc Vực, lại chỉ là một tiểu cô nương, dù nàng có giỏi thu phục lòng người đến đâu, mọi người cũng không thể để nàng làm tông chủ Trường Sinh Tông được.
Chắc do dạo này chuyện quá nhiều, đầu óc hắn mới trở nên rối bời thế này.
Trong bóng tối, Doãn trưởng lão sờ râu, ánh mắt nhìn Phượng Khê đầy tán thưởng!
Trọng nghĩa khinh tài, coi tiền như rác, đây mới chính là phong thái tu sĩ chân chính!
Ngay khoảnh khắc đó, ông quyết định... tạm thời quên luôn chiếc nhẫn trữ vật nặng trĩu của mình!
Lúc này, Quý trưởng lão quay sang Tư Mã tông chủ nói:
“Nếu việc đã xong thì ta quay về Hạo Thiên Thánh Cảnh đây. Đừng quên chuyện mà bốn người bọn ta đã bàn với ngươi trước đó, sớm cho chúng ta câu trả lời.”
Nghe câu này, tâm trạng đang vui của Tư Mã tông chủ lập tức tụt xuống, nhưng vẫn cố nói mấy câu khách sáo.
Quý trưởng lão lúc này mới quay người rời đi.
Mà khi quay lại, ngay cả măng cũng chẳng còn lấy một cọng, bởi vì bị Phượng Khê đào sạch rồi!
Sau khi Quý trưởng lão rời đi, Tư Mã tông chủ lại nói thêm mấy câu, chủ yếu là trấn an đám đệ tử hóng chuyện, bảo họ sau này chăm chỉ tu luyện, góp sức làm rạng danh môn phái.
Nói xong, mới ra hiệu cho mọi người giải tán.
Tuy phần lớn đệ tử đều rời đi, nhưng vẫn còn không ít người tự giác ở lại hỏi han Phượng Khê ân cần, thậm chí ngỏ ý muốn hộ tống nàng về nơi ở để tránh bị người của Chu Tước Phong trả thù.
Tư Mã tông chủ: “……”
Không lẽ các ngươi cũng muốn học theo Doãn trưởng lão mà đi… tranh giành?
Nghĩ tới Doãn trưởng lão, hắn lại thấy hơi bất an. Giờ lão ấy nghĩ nhẫn trữ vật của mình bị Hàn phong chủ lấy mất, liệu có làm ra chuyện gì động trời không?
Mà đúng lúc này, Doãn trưởng lão đang bám theo Hàn phong chủ, chỉ chờ tìm cơ hội lén lút kiểm tra nhẫn trữ vật, xem bên trong có chiếc nhẫn nặng trĩu kia của mình không.
Bên này, Phượng Khê được đám đệ tử nhiệt tình hộ tống về tận chỗ ở.
Quân Văn viện cớ nàng thân thể yếu cần nghỉ ngơi, nhanh chóng đuổi hết đám người kia đi.
Vừa tiễn khách xong, Phượng Khê lập tức nhảy nhót tung tăng khắp nơi.
Việc đầu tiên nàng làm chính là kiểm tra chiếc nhẫn trữ vật nhặt được trong động đá kia.
Phải xem kỹ xem trong đó có gì hay ho không mới được!
Nàng truyền thần thức vào, vừa nhìn thấy đồ bên trong, mắt nàng lập tức sáng rực lên!
Lật tới lật lui, nàng nhìn thấy một cuốn bút ký.
Vừa mở ra xem, bên trong toàn là ghi chép kiếm pháp, lại còn có tranh minh họa.
Càng xem càng thấy quen mắt…
Chẳng phải đây là bí kíp kiếm pháp gia truyền của Ngũ sư huynh đấy sao?!
Xem tiếp mấy trang sau, quả nhiên là toàn bộ kiếm pháp của nhà huynh ấy.
Phượng Khê: “……”
Không lẽ đây là nhẫn trữ vật của vị hộ phái trưởng lão đó?!
Haizzz~~~
Ta còn tưởng là ông trời ban tặng cho ta chứ!