Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 848
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:32:00
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
848. Hộ phái trưởng lão kia họ Doãn.
Quân Văn thấy Phượng Khê mặt mũi như tro tàn, dáng vẻ sống chẳng còn gì luyến tiếc, liền hỏi:
“Tiểu sư muội, muội sao thế?”
Phượng Khê thở dài một hơi thật dài:
“Ngũ sư huynh, trước mặt muội rõ ràng là một mỏ linh thạch to oành, vậy mà muội chỉ được nhìn chứ không được chạm, huynh nói xem có đau khổ không chứ?”
Mắt Quân Văn sáng rỡ lên: “Tiểu sư muội, chẳng lẽ muội đang nhắm vào cái mỏ linh thạch Trường Cẩm kia?
Cũng đúng, năm phong mà chỉ chia được hai suất, vì sao lại không cho chúng ta thêm chứ?
Muội nghĩ cách đi, chúng ta tranh thủ làm được nửa chỉ tiêu!”
Phượng Khê: “……”
Không biết là ta hoang tưởng hay huynh mới là người mơ mộng?
Nàng bất đắc dĩ nói: “Muội đâu có nói tới mỏ linh thạch, mà là cái nhẫn trữ vật muội nhặt được trong sơn động ấy.
Tài vật trong đó, tùy tiện lấy một món ra thôi cũng đáng giá cả thành trì, linh thạch thì chất đống như núi.
Muội vốn tưởng là nhẫn vô chủ, ai ngờ lại phát hiện bên trong có một quyển bút ký. Trong đó ghi rõ hai bộ kiếm pháp chúng ta từng học từ hộ phái trưởng lão.
Ngoài kiếm pháp, còn có hai bộ trang phục của Trường Sinh Tông. Chỉ nhìn chất vải thôi cũng thấy không bình thường, kiểu dáng muội cũng chưa từng thấy, tám phần là y phục hộ phái trưởng lão.
Kết hợp chỗ nhặt được cái nhẫn trong sơn động... ngoài hộ phái trưởng lão ra, ai rảnh đến đó ở chứ?
Nên muội đoán, cái nhẫn này chính là của vị trưởng lão kia.”
Quân Văn và Cảnh Viêm nghe xong đều trợn tròn mắt.
Trùng hợp vậy sao?
Cảnh Viêm trầm ngâm rồi nói:
“Tiểu sư muội, có khi nào muội nhầm không? Không nói đâu xa, nếu là nhẫn của hộ phái trưởng lão, tại sao lại không có thần thức ấn ký?
Còn nữa, vì sao lại giấu dưới đệm cỏ bồ?”
Phượng Khê lắc đầu: “Muội cũng thấy lạ, nhất thời chưa nghĩ ra lý do.”
Quân Văn đảo mắt: “Tiểu sư muội, có khi nào lão già kia cố ý làm thế? Dùng cái nhẫn này làm mồi dụ chúng ta?”
Phượng Khê: “…… Ổng đâu biết thiên lôi giáng xuống là nhằm vào muội, càng không biết chúng ta sẽ vào được sơn động, sao mà dụ được?”
Quân Văn gãi đầu: “Ờ ha, ổng đâu có biết trước được.
Thôi kệ lão ta làm vậy vì gì, tiểu sư muội, giờ muội tính sao?”
Phượng Khê thở dài: “Đương nhiên là trả lại chứ sao.”
Quân Văn trừng mắt: “Tiểu sư muội, muội điên rồi à?
Với cái tính mê tiền của muội, bỏ được miếng mồi béo thế sao?”
Phượng Khê: “…… Ngũ sư huynh, quân tử yêu tiền nhưng phải có đạo lý. Muội là người có lương tâm.”
Quân Văn: “Ờ.”
Phượng Khê: “……”
Lúc này, Cảnh Viêm lên tiếng:
“Lão ngũ, đừng làm loạn nữa!
Tiểu sư muội chỉ thích tiền, chứ không phải tham. Muội ấy biết cái gì nên lấy, cái gì không nên.”
Quân Văn lườm Cảnh Viêm một cái:
“Chỉ có huynh nói được thôi à? Chỉ có huynh hiểu tiểu sư muội thôi chắc? Ta chỉ đùa tí thôi mà cũng không được à?”
Cảnh Viêm coi như không nghe thấy. Gần đây lão ngũ cứ như lên cơn, y như bình dưa muối thành tinh vậy!
Nếu không phải hắn chắc chắn lão ngũ không có tình cảm nam nữ với tiểu sư muội, hắn còn tưởng là ghen ấy chứ.
Cơ mà cũng giống ghen thật, chẳng qua là không muốn mình vượt qua vị trí của hắn trong lòng tiểu sư muội thôi.
Thật ra, hắn cũng nghĩ hơi nhiều rồi.
Trong lòng tiểu sư muội, địa vị của ngũ sư đệ gần như chỉ sau sư phụ, hắn căn bản không thể so được.
Lúc này, Phượng Khê liếc nhìn Quân Văn một cái. Tuy không nói gì, nhưng Quân Văn biết tiểu sư muội không vui.
Không phải vì hắn nói nàng tham tiền, mà là vì hắn cãi nhau với lão Tứ Cảnh Viêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-848.html.]
Hắn lập tức cười hề hề: “Cảnh lão tứ, ta đùa với huynh thôi! Huynh đừng giận ta, không thì trong lòng ta ray rứt chịu không nổi mất!”
Cảnh Viêm lắc đầu bật cười:
“Ta giận đệ làm gì?! Giờ bàn chuyện cái nhẫn trữ vật kia đi!”
Quân Văn thấy Cảnh Viêm rộng lượng vậy, bỗng có chút áy náy. Có vẻ sau này phải quản lại cái miệng mình mới được.
editor: bemeobosua
Hắn gãi đầu hỏi Phượng Khê: “Tiểu sư muội, vậy giờ muội tính sao?”
Phượng Khê lại thở dài: “Bảo muội hoàn toàn không tiếc của thì không đúng, nhưng xét tình xét lý, cái nhẫn này phải trả lại thôi.
Thứ nhất, vị hộ phái trưởng lão kia dù ban đầu truyền kiếm pháp cho chúng ta vì nhầm thân phận, nhưng lúc sau chắc chắn đã biết thân phận thật của chúng ta. Vậy mà ông ấy vẫn không ra tay, chứng tỏ trong lòng vẫn còn thiện niệm.
Nếu giờ muội giữ luôn cái nhẫn này, chẳng khác nào lấy oán báo ân.
Thứ hai, giấy không gói được lửa. Dù cái nhẫn không có thần thức ấn ký, sớm muộn gì ông ấy cũng sẽ phát hiện mất, đến lúc đó chúng ta trở tay không kịp.
Thứ ba, và cũng là quan trọng nhất, muội mềm lòng. Nghĩ đến cảnh lão nhân kia phát hiện mất nhẫn rồi ngồi khóc hu hu, lòng muội lại chẳng nỡ…”
Quân Văn và Cảnh Viêm: “……”
Hai chuyện đầu chúng ta đều tin, chuyện cuối cùng này thì ngươi nên rút lại thôi.
Lúc này, Phượng Khê còn nói thêm:
“Muội còn làm liên lụy đến lão nhân gia hắn khiến động phủ bị sập, muội thật sự thấy áy náy vô cùng!
Sau này nếu có ngày hắn chịu tiết lộ thân phận, muội nhất định sẽ đền bù tử tế cho hắn!”
Quân Văn với Cảnh Viêm liếc nhau một cái, ánh mắt cả hai đều mang chung một ý:
Cái “đền bù” này e là không phải đền cái gì đơn giản, biết đâu tiểu sư muội lại đang âm mưu bày trò q/uỷ quái gì đó!
Quân Văn hỏi: “Thế giờ phải đem trả lại bằng cách nào đây?”
Cảnh Viêm cũng nhíu mày, đúng là một vấn đề nan giải thật.
Mang nhẫn trả về động phủ?
Lỡ đâu bị phát hiện thì sao?
Chẳng lẽ đợi trưởng lão tới, rồi nói thẳng là mình... lượm được nhẫn trữ vật?
Ai mà tin nổi cái cớ đó chứ!
Tùy tiện quẳng nhẫn vào một chỗ? Nhỡ đâu bị người khác nhặt mất thì sao?
Đúng là mời thần dễ, tiễn thần khó!
Phượng Khê thong thả nói: “Nếu thiên lôi đã ném trúng Hàn phong chủ, thì cái nhẫn trữ vật cũng ném luôn cho hắn đi, gọi là song hỷ lâm môn ha!”
Quân Văn với Cảnh Viêm: Ngươi xác định đây là hỷ sự hả?
Mấu chốt là ném kiểu gì?
Tu vi của Hàn phong chủ cao đến thế, muốn gài bẫy hắn đâu dễ, lỡ làm không khéo thì lại toi chính mình.
Phượng Khê rút cây trâm Tường Vân trên đầu xuống, nói với Lôi Kiếp:
“Ta đoán hộ phái trưởng lão nhất định nghi ngờ Hàn phong chủ đã cầm nhẫn trữ vật, kiểu gì cũng sẽ đi chỗ hắn điều tra……”
Quân Văn với Cảnh Viêm tưởng Phượng Khê định sai Lôi Kiếp mang nhẫn tới sân Hàn phong chủ, hai người đều cảm thấy không ổn. Dù Lôi Kiếp khá kín đáo, nhưng với tu vi của Hàn phong chủ thì rất có thể sẽ phát hiện ra.
Hai người đang định lên tiếng, đã nghe Phượng Khê nói tiếp:
“Muốn đến sân Hàn phong chủ, chắc chắn sẽ phải đi ngang qua sơn môn Chu Tước phong.
Sơn môn Chu Tước vừa bị sét đánh, hôm nay lại xảy ra đủ thứ chuyện, chắc chắn vẫn chưa kịp tu sửa.
Ngươi mang nhẫn trữ vật giấu trong đống phế tích ngoài sơn môn, nhớ lưu lại một chút lôi điện trên bề mặt nhẫn. Với tu vi của hộ phái trưởng lão, chắc chắn sẽ phát hiện ra.
Ngươi cứ núp trong bóng tối quan sát, đợi ông ấy nhặt xong nhẫn thì quay về là được.”
Quân Văn hơi ngờ vực: “Tiểu sư muội, tuy cách này không nguy hiểm gì, nhưng liệu vị trưởng lão ấy có nghi ngờ Hàn phong chủ không?”
Phượng Khê cười: “Không nghi ngờ hắn thì nghi ngờ ai? Khi huynh đã bắt đầu nghi một người, dù người đó cho huynh tiền, huynh cũng sẽ thấy hắn có ý đồ xấu!
Cứ yên tâm, Doãn trưởng lão đó tự khắc sẽ tự bổ não ra chân tướng câu chuyện.”
Quân Văn nghi hoặc: “Tiểu sư muội, sao muội biết ông ấy họ Doãn?”
Phượng Khê lấy quyển bút ký đưa cho hắn, ý bảo tự mình xem.
Quả nhiên, Quân Văn lật trang đầu đã thấy ba chữ rồng bay phượng múa thật to: Doãn Cô Thác.
Quân Văn nhìn ba chữ ấy, đặc biệt là chữ “Doãn”, đến mức sửng sốt cả người.