Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 849
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:32:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
849. Hắn chẳng qua là muốn nhận đại một người làm cha thôi mà!
Phượng Khê thấy Quân Văn ngây ra như phỗng, bèn nhắc:
“Ngũ sư huynh, huynh mau tranh thủ thời gian xem qua kiếm trận ghi trong này đi, tuy không thể đem ra ánh sáng, nhưng vẫn có thể cải tiến đôi chút rồi dùng cho bản thân.”
Lúc này Quân Văn mới hoàn hồn, vội vàng cúi xuống xem phần ghi chép trận pháp ở mặt sau.
Phượng Khê và Cảnh Viêm cũng ghé lại cùng xem.
Sau khi ghi nhớ xong kiếm trận, Phượng Khê dùng thuật thanh lọc xóa sạch khí tức của ba người khỏi bản chép tay, rồi cẩn thận đặt lại vào trong nhẫn trữ vật.
Bấy giờ, Quân Văn đột nhiên lên tiếng:
“Tiểu sư muội, muội nói xem… vì sao Doãn trưởng lão lại họ Doãn?”
Phượng Khê: “…”
Câu hỏi hay đấy, hay đến mức vô nghĩa luôn!
Huynh hỏi người ta vì sao họ Doãn? Thì là do cha người ta họ Doãn, hoặc mẹ người ta họ Doãn, chứ còn gì nữa?
Không lẽ ngũ sư huynh vì người ta không phải họ Quân nên thất vọng rồi à?
Chuyện nhận cha này, huynh thật sự chấp nhất đến đáng sợ!
“Tiểu sư muội, hay là… có khi nào vốn dĩ ông ấy họ Quân, nhưng vì muốn bớt nói chuyện nên bỏ mất bộ ‘khẩu’?
Hoặc là… ta vốn họ Doãn, ông ấy vì muốn ta, con trai ông ấy, giỏi ăn nói, nên mới thêm vào bộ ‘khẩu’?”
Phượng Khê: “……”
Cảnh Viêm: “……”
Không nói thì thôi, chứ huynh đúng là có học thật đấy!
Phượng Khê nghiêm mặt nói:
“Ngũ sư huynh, muội thấy dạo này huynh cứ nhận cha lung tung, giống như bị tẩu hỏa nhập ma luôn rồi!
Nếu huynh vì khao khát tình thân mà muốn tìm cha thì sư phụ với bọn muội nhất định sẽ yêu thương huynh gấp bội. Tương lai, muội cũng sẽ dốc hết sức giúp huynh tra ra thân thế thật sự.
Nhưng nếu huynh chỉ muốn tìm một chỗ dựa... thì huynh quá ngây thơ rồi!
Dựa núi thì núi sập, dựa sông thì nước trôi, chỉ có khi huynh mạnh lên, huynh mới không sợ gì hết!
Doãn trưởng lão người ta bao nhiêu tuổi rồi? Tính tình lại thanh tu nhiều năm, làm gì có chuyện cưới vợ sinh con chứ! Huynh có đầu óc một chút thì đừng lôi người ta vào làm cha huynh!”
Quân Văn đứng im một chỗ, rụt cổ lại như con chim cút, nhìn mà thấy thương.
Tiểu sư muội nói đúng là hơi... nặng lời thật.
Hắn chỉ là muốn nhận một người làm cha, tiện thể... kiếm cái chỗ dựa thôi mà.
Ừm… dạo này hình như hắn đúng là bị bệnh “nhận cha”, cứ thấy đại lão là tự tưởng tượng đó là cha mình…
Đang lúc Quân Văn lúng túng xấu hổ, Phượng Khê lại tiếp lời:
“Ngũ sư huynh, muội nói thật, sao huynh lại đơn giản như thế?!
Huyết thống thì tất nhiên quan trọng, nhưng không phải lúc nào cũng cần thiết đâu.
Huynh cứ khăng khăng phải tìm được cha ruột, vậy thì phạm vi nhỏ lắm! Huynh học muội nè, không có việc gì thì nhận nghĩa phụ, thu vài chục ông sư phụ, cái đó chẳng phải còn lời hơn sao?!”
Quân Văn: “……”
Ủa? Nãy ai vừa mới đanh thép dạy ta rằng “dựa núi núi sập, dựa nước nước trôi”?!
Nhưng nghĩ lại, Phượng Khê nói cũng có lý…
Cha mẹ ruột thì chỉ có một, nhưng nghĩa phụ, nghĩa mẫu, nghĩa tam cô lục bá bảy dì tám chú, sư phụ sư tổ sư bá sư thúc sư gia… toàn bộ gom lại cũng thành một đại gia tộc rồi!
Sao lúc trước hắn lại không nghĩ ra nhỉ?
Vẫn là tiểu sư muội ta lợi hại!
Một lời tỉnh cả mộng dài!
“Tiểu sư muội, muội nói chí phải! Lúc trước là huynh hồ đồ, suy nghĩ thiển cận!
Hay là... ta với muội bàn bạc một chút, nghĩ xem nên tạo quan hệ gì với Doãn trưởng lão thì hợp lý nhất?”
“Ngũ sư huynh, muội cũng đang tính chuyện này! Người như Doãn trưởng lão không thể để lọt ra ngoài được, nước phù sa phải để chảy ruộng nhà!”
“Tiểu sư muội, vậy chúng ta nên nhận ông ấy làm nghĩa phụ hay sư phụ đây?
Hay là ta với muội hạ thấp bối phận tí, làm cháu trai cháu gái hay đồ tôn nhi gì đó cũng được, thậm chí làm huyền tôn luôn cũng không sao!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-849.html.]
…
Cảnh Viêm đã không còn mặt mũi để nghe tiếp nữa.
Hắn âm thầm niệm trong lòng:
Huyền Thiên Tông chúng ta là chính phái, là chính phái, là chính phái… đúng không?
Một lát sau, trời bắt đầu tối.
editor: bemeobosua
Phượng Khê thả Lôi Kiếp từ trâm Tường Vân ra, bảo nó mang nhẫn trữ vật đến Chu Tước phong.
Lôi Kiếp cực kỳ không muốn làm mấy chuyện lén lút thế này, vì sẽ tổn hại đến uy danh Thiên Lôi đại nhân của nó!
Nhưng mà… Phượng cẩu đối xử với nó không tệ, lần bị thiên lôi đánh còn che cho nó, nếu giờ có chuyện nhỏ như vậy mà cũng không chịu giúp thì đúng là không biết điều.
"Thôi thì, ai bảo nàng là Phượng cẩu của ta chứ!"
"Ta sủng nàng là được rồi!"
Lôi Kiếp vừa nghĩ vừa treo cái nhẫn trữ vật lên… cái gọi là “cổ” của mình, lắc lư bay đi trong bộ dáng lảo đảo.
Nó có năng lực cảm ứng vô cùng nhạy bén, dễ dàng tránh khỏi trạm gác của Trường Sinh Tông, hơn nữa lại chuyên chọn mấy chỗ khuất nẻo để đi, vì thế chỉ mất chút thời gian đã đến được Chu Tước phong.
Nó lén lút ẩn mình trong bụi cỏ, tìm kiếm thời cơ ra tay.
Dù đại môn Chu Tước phong đã bị phá hủy, nhưng vẫn còn người canh gác.
Vì chỉ là một cổng phụ trong nội tông, nên đệ tử canh gác cũng không quá nghiêm ngặt, vài người tụ lại ghé tai thì thầm.
“Các huynh thấy chuyện hôm nay thế nào?”
“Còn thế nào được nữa? Cứ chờ xem trò vui thôi! Ai bảo phong chủ của chúng ta lại gây ra chuyện như vậy?! Ta thấy chuyện này chưa kết thúc đâu, thiên lôi biết đâu lại bổ xuống lần nữa!”
“Sớm muộn gì mấy thứ còn lại của Chu Tước phong cũng bị dọn sạch!”
“Có phải không cơ chứ?! Đệ tử mấy phong khác còn được tới chỗ Phượng Khê lãnh phần thưởng, chúng ta thì ngoài việc nhìn người ta lĩnh còn phải nghe họ xỉa xói châm chọc.”
“Thôi thôi, bớt nói đi, nếu để phong chủ nghe được thì chẳng ai có kết cục tốt đâu!”
…
Lôi Kiếp thật muốn xông ra hù mấy người đó một trận, nhưng nghĩ đến hậu quả… đành nhịn.
Nó thấy mấy tên đó đang mải nói chuyện khí thế hừng hực, liền chớp lấy cơ hội, giấu cái nhẫn trữ vật vào đống tàn tích của đại môn.
Sau khi cất giấu xong, nó lại trở về bụi cỏ ẩn nấp.
Nó âm thầm nghĩ: Không biết suy đoán của Phượng cẩu có đáng tin không nữa, cái vị Doãn trưởng lão kia thật sự sẽ đến sao?
Nếu ổng không tới, chẳng phải ta phải ngồi chầu chực ở đây mãi à?
Đang lẩm bẩm than phiền trong lòng thì… Doãn trưởng lão thật sự xuất hiện.
Dĩ nhiên, dù Lôi Kiếp thấy rõ ràng, nhưng mấy tên đệ tử gác cổng thì chẳng ai phát hiện.
Thực ra Doãn trưởng lão đã từng đến Chu Tước phong một lần rồi, chỉ là vừa về tới thì Hàn phong chủ đã triệu tập tất cả trưởng lão trong phong họp khẩn, nên ông ta đành tạm gác lại ý định điều tra.
Sau đó ông quay về động phủ, dọn dẹp qua loa rồi quay lại ngay.
Lúc đi ngang qua đại môn đã bị phá, ông bỗng khựng bước.
Sao có vẻ còn sót lại khí tức thiên lôi thế này?
Dù đúng là sơn môn bị thiên lôi đánh sập, nhưng cũng mấy canh giờ trôi qua rồi, khí tức lẽ ra phải tan hết mới phải, sao vẫn còn vương vất?
Vì hiếu kỳ, ông rút linh kiếm ra, bắt đầu lật tung đống tàn tích tìm kiếm. Tuy động tĩnh không nhỏ, nhưng mấy đệ tử canh cổng kia vẫn không phát hiện gì.
Ông lật một lúc, bỗng nhìn thấy một chiếc nhẫn trữ vật nằm chình ình ở đó.
Thoáng đầu, ông còn tưởng mình hoa mắt.
Cho đến khi cầm chiếc nhẫn lên, kiểm tra kỹ càng, ông mới xác nhận: đúng là của mình thật!
Tay ông khẽ run lên, rồi vội đưa thần thức thăm dò vào trong.
Đồ vật bên trong… gần như còn y nguyên!
Doãn trưởng lão xúc động suýt nữa thì bật khóc!
Phải một lúc sau ông mới bình tĩnh lại được.
Nhưng rồi, một câu hỏi lập tức nảy sinh:
"Sao nhẫn trữ vật của ta lại nằm ở tàn tích đại môn Chu Tước phong?!"