Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 850
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:32:04
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
850. Ta đường đường là hung thú oai phong lẫm liệt, chẳng lẽ lại bị dọa đến phát khiếp sao?!
Doãn trưởng lão cân nhắc một lúc, bỗng hiểu ra toàn bộ chân tướng.
Hừ, rõ ràng là tên tiểu súc sinh Hàn Trí Đức kia tự biết bản thân tội nghiệt nặng nề, sợ lúc bị thẩm vấn sẽ lỡ mồm khai ra hết, nên mới tìm cách giấu nhẫn trữ vật đi! Bởi vì nếu bị bắt, thứ đầu tiên bị tịch thu tất nhiên là nhẫn trữ vật.
Mà một khi nhẫn ấy bị tịch thu, những bí mật trong đó chẳng phải cũng lòi ra hết sao?
Không chỉ không giữ nổi, mà rất có thể còn làm bại lộ chuyện hắn từng lén lút đi vào sơn động kia, chứng cứ rõ rành rành chứng minh chính hắn là kẻ đã “rước thiên lôi” đến!
Cho nên hắn mới đem nhẫn trữ vật giấu vào đống tàn tích dưới chân núi Chu Tước phong, đợi có cơ hội quay lại lấy.
Đúng, chắc chắn là vậy rồi!
Chỉ tiếc hắn không biết rằng trong khi hắn rình bắt ve sầu thì lại có chim sẻ rình hắn từ phía sau. Hắn có giảo hoạt cách mấy cũng chẳng thoát khỏi bàn tay vàng ròng của lão đây!
Doãn trưởng lão quét mắt về phía trước, vẻ mặt bỗng hớn hở, thậm chí khí chất cũng cao thêm một tấc!
Nếu như trước kia còn ủ rũ cụp đuôi, thì lúc này chẳng khác nào con gà trống già vươn cổ vỗ n.g.ự.c khoe mẽ!
Ban đầu ông định đánh bất tỉnh Hàn phong chủ rồi thẳng tay lục nhẫn trữ vật, hậu quả ra sao thì mặc xác, ông cũng chẳng buồn lo!
Nhưng giờ nhẫn đã tìm được, ông lại cảm thấy bản thân cần phải biết nhìn đại cục, ít nhất cũng không nên khiến tiểu tử Tư Mã kia khó xử.
Chỉ có điều, buông tha cho Hàn phong chủ như vậy, ông vẫn chưa hả dạ.
Ít ra cũng phải đạp cho hắn một phát mới vừa lòng!
Chợt, ông nhớ ra mấy hôm trước trong trận đấu, vài tên đệ tử thân truyền của Chu Tước phong đã dùng Chu Tước Đề Huyết bí thuật, mà thuật này lại cần “tước phách phấn” hỗ trợ.
Tước phách phấn là thứ được làm từ quả của cây tước phách, một loại trái quý phải nghiền nát rồi phơi khô mới dùng được. Mà toàn bộ Nam Vực chỉ có đúng một cây, mọc ở sau núi Chu Tước phong.
Cây đó ba nghìn năm mới nở hoa kết quả một lần, một ngàn năm hoa, một ngàn năm kết trái, một ngàn năm chín!
Tính ngày tính giờ, đúng lúc này chính là thời điểm quả chín. Thế thì ông đây chẳng bằng tốt bụng giúp tiểu tử họ Hàn kia hái hết một thể!
Nghĩ là làm, ông loáng cái đã biến mất trong màn đêm.
Lôi Kiếp thì rất muốn đi theo hóng hớt, nhưng sợ bị Doãn trưởng lão phát hiện hành tung nên đành quay về báo cáo tình hình.
Sau khi gặp lại Phượng Khê, nó liền khoe khoang một hồi rôm rả.
Tuy không nói được, nhưng cái bộ dạng ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c của nó chính là đang tranh công hết mình!
editor: bemeobosua
Phượng Khê cũng rất biết phối hợp, khen nó:
“Không hổ là Lôi Thần tương lai, làm việc đáng tin thật!”
Câu này khiến Lôi Kiếp sướng đến mức muốn nổ tung!
Phượng cẩu chính miệng công nhận ta là Lôi Thần! Vậy thì ta chính là danh chính ngôn thuận rồi còn gì?!
...Ơ?
Ta nói như vậy hình như hơi tôn sùng Phượng cẩu quá thì phải?
Dù gì thì nàng cũng đâu phải Thiên Đạo, nàng công nhận hay không có quan trọng gì đâu?
Cơ mà cũng được, tuy Phượng cẩu tu vi tầm thường, nhưng lại có thể cung cấp cho ta đầy cảm xúc tích cực, thế là đủ rồi!
Lúc này, Quân Văn cười hớn hở hỏi:
“Tiểu sư muội, muội nói xem, Doãn trưởng lão có tức giận tới mức vỗ ch/ết Hàn phong chủ không?”
Phượng Khê cười tủm tỉm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-850.html.]
“Vỗ ch/ết thì chắc không đến mức, dù sao lúc tìm lại được nhẫn trữ vật rồi, lão hẳn cũng tỉnh táo lại. Nhưng chắc chắn sẽ dằn mặt Hàn phong chủ một trận nhớ đời!”
Quân Văn giơ ngón tay cái:
“Tiểu sư muội, chiêu ‘họa thủy đông dẫn’ của muội đúng là lợi hại! Hàn phong chủ chắc còn chẳng biết thiên lôi có phải do mình dẫn tới hay không, lại càng không biết đã đắc tội với hộ phái trưởng lão rồi!”
Phượng Khê cười càng rực rỡ:
“Không còn cách nào, muội vốn thích giúp người làm việc thiện, đặc biệt là thiện cho kẻ ác.
Mà nói đến ác nhân, nếu kế hoạch vừa rồi không thành công, muội định đổ vạ cái nhẫn trữ vật đó cho Cùng Kỳ, chắc chắn nó sẽ càng thích muội hơn!”
Quân Văn: “…”
Ngươi chắc là nó sẽ thích ngươi, không phải là hận đến nghiến răng sao?
Mà nói mới nhớ, Cùng Kỳ lúc này đúng là cũng đang nhớ tới Phượng Khê.
Ban ngày thấy nàng thất khiếu đổ má/u trông có vẻ đáng thương, nhưng với con mắt của một hung thú, nó nhìn một phát đã thấy rõ: nàng đang diễn!
Còn dám móc ra tận ba nghìn vạn linh thạch chia cho người khác?!
Chậc chậc… Đúng là bỏ tiền ra mua lòng người!
Chẳng lẽ nàng muốn tranh chức… Tông chủ Trường Sinh Tông?!
Dã tâm này còn lớn hơn cả Mai trưởng lão năm xưa!
Nhưng có dã tâm cũng tốt, nếu không có dã tâm thì nó còn chẳng buồn nhìn nàng ấy!
“Mai lão đầu, ngày mai gọi Tiểu Khê Khê đến gặp ta, ta có việc cần bàn với nàng!”
Mai trưởng lão đang ngồi tu luyện thì mở mắt nhìn nó một cái:
“Nàng bị trọng thương, những ngày tới còn phải nghỉ ngơi dưỡng sức trong viện, lấy đâu ra thời gian gặp ngươi? Đợi vài hôm nữa hẵng hay!”
Cùng Kỳ tức tối:
“Ngươi dám nói chuyện với ta bằng cái giọng đó à? Ngươi định tạo phản sao?!”
Mai trưởng lão thản nhiên:
“Ta nhắc nhở ngươi một câu, tuy bây giờ tạm thời rửa được hiềm nghi dẫn thiên lôi, nhưng Hàn phong chủ vẫn đang mong ngươi gây chuyện, để hắn có cớ lật lại vụ án. Nên ngươi vẫn nên biết điều một chút, nếu không đến ta cũng không giúp nổi đâu.”
Cùng Kỳ nổi giận đùng đùng:
“Mai lão đầu, giỏi lắm, ngươi dám uy h.i.ế.p ta?!
Ta là hung thú đường đường chính chính, chẳng lẽ lại bị dọa ch/ết vì mấy câu nói này?!
...Thôi được, Tiểu Khê Khê đúng là cần thời gian dưỡng thương, bản đại nhân tạm tha, đợi vài hôm nữa rồi gặp nàng!”
Mai trưởng lão trong lòng cười thầm, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ nghiêm túc.
Trước kia ông cảm thấy làm cái chân sai vặt cho Cùng Kỳ thật khổ không thể tả, ngày ngày bị tra tấn đến khô m/áu. Nhưng bây giờ… lại thấy cũng không tệ lắm.
Ít ra, có thể tránh được mấy chuyện thị phi rắc rối.
Cứ chờ xem, Hàn phong chủ lần này tổn thất lớn như vậy, sắp tới trong tông môn chắc chắn sẽ có biến!
Quả nhiên, chưa tới ngày hôm sau đã có chuyện!
Chỉ có điều không phải ở mấy phong khác như Mai trưởng lão đoán, mà là lại chính Chu Tước phong xảy ra chuyện!
Cây tước phách thụ sau núi bị mất sạch quả!
Phải biết rằng, ba nghìn năm mới kết trái một lần! Mỗi quả đều là bảo vật hiếm có, vừa dùng luyện đan, vừa làm phấn phụ trợ bí thuật, giá trị lên đến mấy tỷ linh thạch, lại không có chỗ nào mua nổi!
Vấn đề là: Chu Tước phong coi cây đó như trấn phong chi bảo, xung quanh vừa có trọng binh canh giữ, vừa thiết lập mấy lớp đại trận phòng thủ, rốt cuộc là ai thần thông đến mức trộm sạch được chứ?!