Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 851
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:32:07
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
851. Doãn trưởng lão thưởng cho Tư Mã tông chủ hai hột quả.
Toàn bộ tông môn từ trên xuống dưới đều đang bàn tán ầm ĩ chuyện quả tước phách bị trộm.
“Huynh nói xem, ai mà to gan lớn mật dám đi trộm quả tước phách nhỉ?
Ta nghe nói Chu Tước phong cắt cử hơn chục đệ tử thay phiên canh gác suốt ngày đêm, giữa chừng hoàn toàn không có sơ hở, huống chi xung quanh cây tước phách còn bố trí hẳn năm tầng trận pháp đỉnh cấp!
Trận pháp đó đều do các trưởng lão tự tay thiết lập, mà mỗi tầng lại do một người khác nhau phụ trách, mục đích là để ngăn việc chính người trông coi trộm.
Thế mà cuối cùng vẫn bị trộm!
Tên trộm này cũng quá đáng sợ rồi đi!
Nói ra thì có vẻ bất kính, chứ ngay cả tông chủ bọn ta cũng chưa chắc làm được đâu!”
“Chuẩn luôn, đừng nói tông chủ, ta thấy ngay cả mấy vị thái thượng trưởng lão chắc cũng bó tay.
Mọi người nói xem, có khi nào đây là ý trời, trời cao đang trừng phạt Hàn phong chủ? Mấy quả tước phách đó chẳng chừng là tự nhiên hóa thành hư vô?”
“Nghe huynh nói thế cũng có lý đấy chứ! Dù sao trên đời này làm gì có ai tu vi cao đến mức không để lại chút dấu vết nào chứ? Có khi thật sự là mấy quả đó tự nhiên biến mất cũng nên!
Bởi vậy mới nói, làm người chớ có làm chuyện thất đức, kẻo sớm muộn gì cũng gặp báo ứng!”
……
Chuyện ba người nói thành hổ, tin đồn “trời cao trừng phạt Hàn phong chủ nên tước phách tự dưng biến mất” nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Tin đồn ngày càng phóng đại, đến nỗi bản thân Hàn phong chủ cũng nghe được.
Suýt chút nữa ông ta tức đến hộc má/u!
Tuy không hộc má/u thật, nhưng sắc mặt ông ta lúc này cũng chẳng khá hơn là bao.
Hôm qua vì bị thiên lôi đánh, ông ta đã sợ đến muốn c/hết, sáng nay lại nhận được tin quả tước phách bị trộm.
Giờ thì bị vu thêm một bãi nước bọt, ai mà không tức cơ chứ?!
Điều khiến ông ta đau đầu nhất là các trưởng lão trong phong ngày càng bất mãn với mình, nếu cứ để tình hình này kéo dài, cái ghế phong chủ của ông ta e là cũng không giữ nổi.
Hàn phong chủ nghiến răng nghiến lợi ra lệnh cho thủ hạ:
“Tra! Tra cho ra! Nhất định phải tìm ra cho ta cái tên trộm quả kia!”
Tuy nhiên, trong lòng ông ta cũng biết đám thủ hạ chắc chẳng trông mong được gì, kẻ có thể trộm quả trong im lặng thế kia chắc chắn không dễ đối phó, dấu vết để lại e là chẳng có bao nhiêu.
Thế là, ông ta lại một lần nữa gửi tin nhờ Quý trưởng lão hỗ trợ điều tra.
Quý trưởng lão quả thật đến thật.
Nhưng vừa bước vào đã mắng cho Hàn phong chủ một trận xối xả:
“Trước kia làm việc còn ra dáng, giờ sao càng ngày càng hồ đồ thế hả?
Ta thấy đều tại ngươi dính vào chuyện tình cảm vớ vẩn, muốn gỡ ảnh hưởng thì mau cắt đứt quan hệ với cháu gái nhà ngươi đi!
Cả thằng con trai kia cũng tạm thời đuổi đi luôn, chờ phong ba qua rồi giữ lại sau cũng không muộn.”
Hàn phong chủ cúi đầu lia lịa vâng dạ, nhưng trong lòng nghĩ gì thì không ai biết.
Quý trưởng lão mắng một trận xong mới hỏi đến đầu đuôi sự việc.
Ông ta không khỏi nhíu mày, bản thân tu vi cũng không tệ, nếu là ông ta đi trộm thì có thể trộm được, nhưng muốn làm mà không đánh động ai thì đúng là khó như lên trời.
Hoặc là kẻ trộm có tu vi cao thâm khôn lường, hoặc là hắn có linh khí đặc biệt, có thể ẩn thân, thậm chí qua mặt được cả trận pháp.
Trong lòng ông ta cũng nảy sinh vài phần tham niệm, nếu lấy được bảo vật như vậy, chẳng phải có thể đè đầu ba vị thái thượng trưởng lão còn lại sao?
Thế là chưa cần Hàn phong chủ nhắc, Quý trưởng lão đã bắt đầu dốc sức tìm manh mối. Chỉ tiếc, chẳng thu hoạch được gì.
Thậm chí ông ta còn bắt đầu nghi ngờ tin đồn kia là thật, có khi quả tước phách thật sự tự “bốc hơi” cũng nên.
Lúc này, trong một sơn động bí mật, công thần ẩn danh Doãn trưởng lão đang ngồi gặm tước phách quả rôm rốp.
Ngồi đối diện ông là Tư Mã tông chủ, chỉ có thể ngồi nhìn mà không dám hó hé.
Doãn trưởng lão ăn xong một quả, tiện tay ném cái hột lên bàn trước mặt Tư Mã tông chủ:
“Nè, thưởng cho ngươi đấy!”
Tư Mã tông chủ: “……”
Ờ thì, dù chỉ là cái hột, nhưng đem ma luyện thành tước phách phấn vẫn có tác dụng, tuy không bằng cả quả nhưng còn hơn không.
Doãn trưởng lão vừa uống hai ngụm trà, vừa cười ha hả:
“Thanh Hoằng à, không phải ta không muốn cho ngươi ăn, mà là thần thức của ngươi yếu quá, ăn vào chỉ tổ phản phệ, ta cho ngươi ăn chẳng khác gì hại ngươi!”
Tư Mã tông chủ: “…… Đa tạ Doãn trưởng lão đã thương tình!”
Doãn trưởng lão đầy vẻ đắc ý:
“Sao hả? Chuyện này ta xử lý đẹp chứ? Cái tên Hàn Trí Đức chó má kia chắc tức sùi bọt mép rồi!
Ai bảo hắn dám trộm nhẫn trữ vật của ta! Không đánh ch/ết hắn là ta còn nể mặt!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-851.html.]
Tư Mã tông chủ tuy thấy lý do Doãn trưởng lão đưa ra có hơi khiên cưỡng, ai lại đem nhẫn trữ vật quý giá ném vào đống phế tích chứ? Chẳng may bị người khác nhặt được thì khóc cũng chẳng kịp!
Nhưng hắn cũng không nói ra. Một phần vì Doãn trưởng lão đang tự thấy mình cao siêu, lỡ nói trật bị vạ lây thì toi; phần khác là hắn cũng vui khi thấy Doãn trưởng lão dằn mặt Hàn phong chủ, chuyện này chỉ có lợi cho hắn.
Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là hắn sẽ để chuyện này trôi qua một cách mơ hồ. Hắn đã chuẩn bị bảo Hoài trưởng lão âm thầm điều tra vụ này, dù sao Hoài trưởng lão cũng biết chuyện có trưởng lão hộ phái, chẳng cần giấu giếm.
editor: bemeobosua
Tư Mã tông chủ tranh thủ nói mấy câu tâng bốc, Doãn trưởng lão lập tức vui vẻ, tiện tay lại thưởng cho thêm một cái hột.
Tư Mã tông chủ: “……”
Ta nói thật đấy, ngươi trộm mấy chục quả tước phách quả mà chỉ cho ta đúng hai hột, thế cũng không nỡ cho ta hai trái ăn à? Một trái cũng được mà!
Ngươi tích trữ nhiều quả thế để làm gì?
Thứ này đúng là ăn vui thật, nhưng ăn lắm coi chừng toi mạng đấy!
Đừng nói là ngươi tính trữ lại... để tư lợi nhé?
Hắn suy nghĩ một chút, tìm đại cái cớ rồi mới nói:
“Ta nghe nói Hàn phong chủ đã nhờ Quý trưởng lão điều tra vụ mất trộm tước phách quả. Hơn nữa ba vị thái thượng trưởng lão kia chắc cũng để mắt tới chuyện này. Cho nên, dạo này ngài nên hạn chế ra khỏi sơn động thì hơn, kẻo rắc rối chồng thêm rắc rối.”
Ý ngầm trong lời hắn là: Ngài đừng có lại lén đi tìm ba đứa Phượng Khê nữa!
Ta thực sự sợ ngài nhất thời hồ đồ, lại làm chuyện tư lợi đấy!
Doãn trưởng lão cũng nể mặt hắn lắm, gật đầu nói:
“Tuy ta chẳng coi mấy lão già kia ra gì, nhưng nếu ngươi đã nói thế, ta nghe ngươi một lần vậy.
Ngoài việc thi thoảng đi ‘thu thập’ ba đứa tiểu tử Phượng Khê kia, còn lại ta sẽ ở trong sơn động tĩnh tu.”
Tư Mã tông chủ: “……”
Ngài nói vậy khác nào chưa nói gì đâu?!
Nhưng hắn cũng chẳng dám ý kiến thêm, dẫu sao vị trưởng lão này là kiểu nói trở mặt là trở mặt, chọc không khéo lại biến hắn thành “tiểu nhi” mất!
Nói chuyện thêm vài câu, Tư Mã tông chủ rời đi trong tâm trạng đầy lo lắng.
Hắn vừa đi, Doãn trưởng lão đã không chờ được nữa, hớt hải chạy tới “thu thập” ba người Phượng Khê.
Lúc hắn tới nơi, ba người Phượng Khê đang bàn luận chuyện tước phách quả bị mất trộm.
Quân Văn giơ ngón tay cái:
“Kẻ trộm quả này đúng là trâu bò thật sự! À không, ta không nên gọi là trộm, người ta đây là thay trời hành đạo mới đúng!
Hàn phong chủ kiểu gì cũng đáng bị báo ứng như thế!”
Phượng Khê hùa theo:
“Ngũ sư huynh, huynh nói đúng quá đi!
Vị tiền bối hái quả kia không những tu vi cao cường, lại là người chính trực, trong mắt không chịu nổi một hạt cát!
Chưa hết nhé, người còn có tầm nhìn đại cục, nếu không, người ta đâu chỉ hái quả, mà đã vặt luôn cái đầu chó của Hàn phong chủ rồi!”
Quân Văn tò mò hỏi:
“Tiểu sư muội, muội nói thử xem, tiền bối hái quả kia với vị truyền thụ kiếm pháp cho ta, ai tu vi cao hơn?”
Phượng Khê suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Chắc là kẻ tám lạng, người nửa cân thôi. Dù sao hai vị đều là đại anh hùng đội trời đạp đất! So với mấy lão thái thượng trưởng lão kia còn mạnh gấp trăm lần!
Tiếc là chúng ta không có duyên gặp được người như vậy, đúng là một nỗi nuối tiếc lớn trong đời!”
…
Cảnh Viêm im lặng nhìn hai người diễn hăng say, việc duy nhất hắn có thể làm là gật đầu lia lịa.
Hắn nghĩ bụng, không biết vị Doãn trưởng lão đang nấp trong góc kia nghe xong những lời này sẽ có cảm tưởng gì đây?
Doãn trưởng lão lúc này tâm trạng đang phê lắm!
Tuy khi nãy Tư Mã tông chủ cũng có tâng bốc vài câu, nhưng ông cảm thấy tên kia chỉ là nịnh hót. Còn ba tiểu tử này nói ra toàn là lời thật lòng!
Mỗi câu mỗi chữ đều là cảm xúc chân thành hết sức!
Lôi Kiếp liếc nhìn khóe môi Doãn trưởng lão đang ngoác tới tận mang tai, trong lòng đầy khinh bỉ:
Vài câu nịnh bợ mà đã làm ngươi hớn hở đến mức không phân biệt nổi phương hướng?
Thật là đồ ngốc không não!
Bổn đại nhân Lôi Thần ta thì khác! Ta luôn giữ đầu óc tỉnh táo mọi lúc!
Đám lời đường mật của Phượng cẩu ấy á, không có tác dụng với ta đâu!
Phượng Khê đang ba hoa hăng say thì đột nhiên trong thần thức vang lên tiếng của Đại Thạch Đầu:
“Thiên Khuyết Minh lại muốn phái người tiến vào Cửu U Hóa Cảnh!”