Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 852
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:32:09
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
852. Tiểu cô nương hơn ba ngàn tuổi
Từ lần trước Phượng Khê rời khỏi Cửu U Hóa Cảnh đến giờ, khối Đại Thạch Đầu kia cứ như ch/ết giả, im thin thít chẳng động đậy. Ai ngờ hôm nay lại nhảy ra làm trò.
Phượng Khê vừa tiếp tục phối hợp với Quân Văn thêu dệt chuyện ăn trộm quả, vừa quay sang hỏi Đại Thạch Đầu:
“Lần này Thiên Khuyết Minh vẫn phái nội môn đệ tử tới à? Phái bao nhiêu người? Mục tiêu có còn là Cửu U Hóa Cảnh của Huyền Thiên Tông không?”
Đại Thạch Đầu lập tức đáp:
“Đúng, vẫn là đệ tử nội môn. Có điều lần này số lượng gấp đôi lần trước, tới hơn hai trăm người.
Mục tiêu là cả bốn đại tông môn Bắc Vực, nhưng chắc chắn điểm đến đầu tiên vẫn là Huyền Thiên Tông.”
Phượng Khê nghe vậy, không khỏi cười lạnh trong lòng. Đám người này thật đúng là cố chấp với Huyền Thiên Tông đến cùng.
Chẳng qua muốn vào Cửu U Hóa Cảnh thì phải đi qua Vạn Phù Luyện Tâm Động. Với tình trạng “suy yếu” hiện tại của nàng, đi đến đó rõ ràng không thích hợp cho lắm.
Vì vậy, nàng nói với Đại Thạch Đầu:
“Ngươi cứ lo mà giăng bẫy cản chân bọn chúng trước đi, ta nghỉ ngơi hai ngày rồi qua sau.”
Đại Thạch Đầu khó xử:
“Ta cũng muốn cản chân bọn chúng lắm chứ, nhưng vấn đề là linh thạch của ta gần như cạn sạch, e là có lòng mà lực bất tòng tâm!”
Phượng Khê cười khẩy:
“Ý ngươi là đang ra điều kiện với ta? Ngươi cho là ta để tâm chuyện Cửu U Hóa Cảnh nên sẽ bị ngươi ép giá?
Ngươi lầm rồi. Cửu U Hóa Cảnh tuy quan trọng, nhưng không phải thứ ta không thể không có. Ngược lại, nếu ngươi dám chọc giận ta, tin không? Ta khiến ngươi sống không bằng c/hết đấy!”
Đại Thạch Đầu rất muốn kiên cường nói "không tin", nhưng nghĩ đến bài học lần trước, lại nhớ đến mấy ngày gần đây bị nàng dạy dỗ, nó rút ra một đạo lý sâu sắc: Phượng Khê nói được là làm được, chưa bao giờ nói chơi!
Không thấy ngay cả Hàn phong chủ cũng thảm đến cái dạng kia rồi sao?!
Nó vội vã giải thích:
“Không phải, không phải ý đó! Ta chỉ là... là... ừm... chỉ là muốn cầu viện thôi!
Giờ ta thật sự hết sạch linh thạch rồi, ngài thông minh như vậy, có thể nghĩ cách giúp ta được không?”
Phượng Khê hừ nhẹ:
“Muốn cầu người thì phải có thái độ cầu người!”
Đại Thạch Đầu: “…… Ta chân thành khẩn thiết khẩn cầu ngài giúp ta! Sau này nhất định ta sẽ báo đáp đại ân đại đức của ngài!”
Phượng Khê tuy rằng không tin lời nó nói xuất phát từ tâm can, nhưng thấy dọa cũng đủ rồi thì nói:
“Thế còn tạm chấp nhận được. Nếu ngươi đã thành tâm như vậy, ta đây sẽ chỉ đường cho ngươi một con lối sáng.
Thiên Khuyết Minh mang đống linh thạch quý giá như vậy đặt ở đó, ngươi không nhân lúc này nhổ ít lông dê, chẳng phải quá ngốc sao?”
Đại Thạch Đầu thở dài:
“Ta có nhổ chứ! Linh thạch trong trận bàn của Cửu U Hóa Cảnh bị ta rút hơn phân nửa rồi. Ta cũng muốn rút tiếp, nhưng lại sợ bị nghi ngờ.”
Phượng Khê bĩu môi:
“Nói ngươi thiếu đầu óc đúng là không oan. Trận bàn mở ra rồi thì tốc độ tiêu hao linh thạch tăng nhanh là chuyện bình thường.
Dù có nghi ngờ thì cũng chỉ nghi trận bàn có vấn đề, sao mà nghi ngờ tới ngươi? Bọn họ căn bản không biết ngươi tồn tại cơ mà!
Lỡ như họ nghi trận bàn có lỗi, đem ra sửa chữa, nói không chừng ngươi còn có cơ hội cướp lấy quyền khống chế hoàn toàn Cửu U Hóa Cảnh ấy chứ! Chẳng phải tốt quá còn gì?!”
Đại Thạch Đầu nghe xong như kẻ mộng du bị đánh thức, lập tức vỗ m.ô.n.g ngựa rối rít:
“Chủ nhân, không hổ là ngài! Người khác chỉ có một cái đầu óc, ngài thì cả người đều là đầu óc!”
Phượng Khê: “……”
Không biết khen thì câm miệng! Cái gì gọi là ta toàn thân đều là đầu óc? Ta là cái sàng thành tinh chắc?!
“Nói chung ngươi cứ làm theo lời ta, tiếp tục rút linh thạch, rồi giăng bẫy cho đám đệ tử nội môn kia. Đây gọi là: lấy của dân dùng cho dân, hiểu chưa?!”
Đại Thạch Đầu: “……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-852.html.]
Lấy của dân dùng cho dân… là nghĩa này sao? Cảm giác có gì đó sai sai.
Kệ đi, nàng nói sao thì ta cứ làm vậy là xong!
editor: bemeobosua
Phượng Khê đuổi Đại Thạch Đầu đi xong, lại cùng Quân Văn diễn màn “kẻ kể người nghe” chuyện trộm quả thêm một hồi, rồi hỏi:
“Ngũ sư huynh, bọn họ ca tụng cái tước phách quả ấy lên tận trời, thứ đó ăn được thật à?”
Quân Văn gãi đầu:
“Cái này huynh cũng không rõ lắm, nghe nói là có thể dùng làm dược liệu, còn ăn được hay không thì khó nói.”
Lúc này Cảnh Viêm cuối cùng cũng tìm được chỗ chen lời, vội vàng nói:
“Tiểu sư muội, ta từng nghe người ta bảo tước phách quả rất ngon, nhưng dược tính mạnh quá, ăn nhiều thì thần thức chịu không nổi, nên chỉ có thể l.i.ế.m nhẹ rồi dừng.”
Phượng Khê thở dài:
“Đừng nói l.i.ế.m nhẹ, muội còn chưa thấy qua quả thật cơ! Giờ trên cây đã chẳng còn quả nào, chắc phải đợi ba ngàn năm sau mới có.
Đến lúc đó, muội thành tiểu cô nương hơn ba ngàn tuổi rồi còn gì!”
Cảnh Viêm: “……”
Tiểu cô nương hơn ba ngàn tuổi?
Tiểu… đến mức nào vậy?!
Quân Văn lập tức góp vui: “Thì ta cũng thành tiểu công tử hơn ba ngàn tuổi luôn!”
Cảnh Viêm: “……”
Chỗ tối, Doãn trưởng lão cười đến run rẩy, nghĩ thầm: theo như cách gọi của đám nhỏ này, chẳng phải ta đang thời thanh xuân nở rộ hay sao?
Không ngờ già rồi mà còn được "trẻ hóa"!
Chắc là lý do khiến lão chịu khó thu ba đứa tiểu tể tử này, cũng một phần vì nghe bọn chúng tán dóc thú vị quá.
Cười thì cười, chứ lão vẫn chưa tới mức lú lẫn mà giành quả tước phách làm quà tặng.
Cho nên dù Phượng Khê với Quân Văn lải nhải cả buổi, quả trời ban cũng không rơi xuống tay.
Phượng Khê ngáp một cái:
“Tứ sư huynh, Ngũ sư huynh, muội hơi mệt rồi, muội nghỉ ngơi một lát, các huynh đi luyện kiếm đi!”
Quân Văn và Cảnh Viêm dù biết nàng chỉ viện cớ, nhưng vẫn phối hợp tỏ vẻ quan tâm.
Vì thế, Phượng Khê nằm lên ghế dưỡng thần, Quân Văn và Cảnh Viêm thì bắt đầu luyện kiếm.
Doãn trưởng lão nhìn thấy mà lòng rạo rực, nhất là Quân Văn, tư chất thực sự nổi bật!
Nếu sau này có thể được lão đích thân chỉ điểm, chắc chắn thành tựu sẽ vượt mặt lão.
Lúc này, Tư Mã tông chủ bên kia đang bàn chuyện cùng Hoài trưởng lão:
“Chuyện thiên lôi này có điểm bất thường. Vì liên quan đến hộ phái trưởng lão, không tiện công khai, nên ta muốn giao cho ngươi điều tra âm thầm.”
Hoài trưởng lão vội vàng gật đầu nhận lệnh, sau đó vẻ mặt hóng hớt, nhỏ giọng hỏi:
“Tông chủ, tước phách quả kia… có phải là do hộ phái trưởng lão nhà người… làm không?”
Hắn còn chưa nói hết câu, đã bị ánh mắt của Tư Mã tông chủ quét tới lạnh sống lưng, lời đến miệng lập tức nuốt ngược trở vào, không dám hó hé thêm tiếng nào.
Dù vậy, trong lòng hắn cũng đã đoán được tám, chín phần, chắc chắn là do vị hộ phái trưởng lão kia làm!
Vị trưởng lão này đúng thật là… không câu nệ tiểu tiết mà!
Lúc này, Tư Mã tông chủ thu lại thần sắc lạnh lẽo, vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Hộ phái trưởng lão tuy hành sự hơi bừa bãi, nhưng cũng một lòng vì tông môn. Còn mấy vị ở Hạo Thiên Thánh Cảnh kia, chỉ giỏi đấu đá tranh quyền đoạt lợi.
Giờ thì hay rồi, Hạo Thiên Kính sắp mở ra, bọn họ lại bắt đầu ngấm ngầm tính kế.
Hôm qua triệu ta đến, nói rằng mấy năm trước đều phân danh ngạch tiến vào Hạo Thiên Kính cho năm phong theo định sẵn, năm nay lại muốn tổ chức một đợt thí luyện tuyển chọn, năm phong tranh danh ngạch, ai bản lĩnh cao thì lấy được nhiều.
Mà lần thí luyện này sẽ do bốn vị thái thượng trưởng lão phụ trách. Ngươi thấy Ngộ Đạo Phong chúng ta… có thể giành được mấy cái danh ngạch?”