Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 853
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:32:12
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
853. Người ta ta tiến cử lên đây đâu phải sói lang gì, là Tì Hưu đó!
Hoài trưởng lão nghe vậy tức đến giậm chân:
“Bọn họ càng ngày càng quá quắt! Trước đó đã viện cớ Ngộ Đạo Phong chúng ta ít thân truyền đệ tử, bớt của chúng ta hai danh ngạch! Bây giờ thì khỏi cần diễn luôn, định trắng trợn cướp đoạt à?
Tông chủ, ngài càng nhẫn nhịn thì bọn họ càng được đà lấn tới! Lần này nói gì cũng không thể nhượng bộ!”
Tư Mã tông chủ cười khổ:
“Không nhượng thì làm được gì? Nếu bốn phong kia liên thủ, ta có gánh nổi áp lực này không?
Chưa kể ngọc giác mở ra Hạo Thiên Kính lại nằm trong tay bốn vị thái thượng trưởng lão. Nếu không chịu theo quy tắc bọn họ bày ra, sợ là năm nay Ngộ Đạo Phong ta chẳng được nổi một suất.”
Hoài trưởng lão nghiến răng:
“Không phải còn có hộ phái trưởng lão sao? Kêu người ra mặt đòi lại công bằng cho chúng ta!”
Tư Mã tông chủ cười càng cay đắng hơn:
“Doãn trưởng lão thì đúng là mạnh hơn bốn người kia thật. Nhưng nếu bốn người hợp sức, dù ông ấy thắng thì cũng là thắng thảm.
Huống hồ cho dù trừ khử được bốn thái thượng trưởng lão, vẫn còn bốn vị phong chủ khác nữa. Ngươi tưởng bọn họ sẽ khoanh tay ngồi nhìn?
Lúc đó Trường Sinh Tông nội chiến, mà nếu tứ đại thế gia lại kết minh với Bắc Vực… thì nguy cơ không chỉ nhỏ đâu.”
Hoài trưởng lão thở dài:
“Tông chủ ngài thì suy nghĩ cho đại cục, nhưng người ta thì có bao giờ nghĩ được như ngài?
Nghe ý tông chủ, là muốn nhượng bộ thật sao? Chấp nhận tổ chức thí luyện tuyển chọn?
Không phải ta nói khó nghe, chứ với cái kiểu bọn họ làm việc, chắc chắn sẽ lén lút để lộ nội dung thí luyện cho bốn phong kia biết trước, lại còn giở trò trong quá trình nữa, đến lúc đó ngay cả Lạc Trần, đệ tử trụ cột của chúng ta, cũng chưa chắc giành nổi một vé vào Hạo Thiên Kính!”
Nghe xong, vẻ u sầu trên mặt Tư Mã tông chủ càng thêm nặng nề.
Hoài trưởng lão chợt lóe lên ý tưởng, nói nhanh:
“Tông chủ, ta vừa nghĩ ra một cách.
Ngài đã đưa ba người Phượng Khê vào Ngộ Đạo Phong, khiến Thanh Long Phong và Chu Tước Phong tức đến nuốt không trôi mà chẳng làm được gì, chi bằng cho ba người họ tham gia thí luyện luôn đi.
Dù sao trên danh nghĩa bọn họ cũng là đệ tử thân truyền của Ngộ Đạo Phong chúng ta.
Có ba người đó tham dự, đảm bảo sẽ quậy cho đám kia không kịp trở tay!
Tới lúc đó ai chiếm lợi, còn chưa biết được đâu!”
Tư Mã tông chủ nghe xong, trầm tư một hồi rồi lắc đầu:
“Ba người Phượng Khê đúng là có thể khuấy tung cục diện thật, nhưng nếu để họ giành được tư cách vào Hạo Thiên Kính, chẳng phải tiện nghi cho họ quá à?”
Hoài trưởng lão bật cười:
“Tông chủ, ba người họ vơ được lợi lộc từ Trường Sinh Tông ta còn ít sao?
Đầu tiên là tổ sư gia thưởng cho cả đống hộp ngọc, sau đó lại gom hết phần thưởng trong động Vạn Phù Luyện Tâm, rồi lại học luôn kiếm pháp của hộ phái trưởng lão!
Theo ta thấy thì mấy cái lợi trong Hạo Thiên Kính cũng chưa chắc hơn được mấy cái họ ôm đi rồi!”
Tư Mã tông chủ: “…”
Ngươi nói không sai, nhưng sao ta nghe mà tức không chịu được?
Người ta tiến cử lên đây không phải sói hoang, mà là Tì Hưu…
Không!
Là Thao Thiết*!
(*Thao Thiết: linh thú cực kỳ tham ăn, gặp gì cũng nuốt, ẩn dụ kẻ tham lam vô độ.)
Ăn mặn ăn chay gì cũng không kiêng, chỉ cần là đồ tốt thì thảy vào túi hết!
Hoài trưởng lão nói tiếp:
“Tông chủ, nếu lần này Ngộ Đạo Phong ta không giành được số danh ngạch như năm ngoái, e rằng lòng người sẽ d.a.o động!
Thay vì ngồi chờ chịu thiệt, chi bằng mượn tay ba người Phượng Khê phá giải cục diện này.
Còn việc họ có giành được lợi gì, thì cứ coi như trả thù lao là xong.”
Tư Mã tông chủ thở dài một tiếng:
“Trong Hạo Thiên Kính không chỉ có những thứ tốt bên ngoài như vậy đâu… Thôi, chuyện này để ta suy tính thêm.”
Hoài trưởng lão thấy vậy thì cũng không nói gì thêm, cáo lui ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-853.html.]
Hắn nghĩ hồi lâu cũng chẳng hiểu gì về vụ thiên lôi kia, suy tới tính lui, quyết định đi tìm Phượng Khê.
Thật ra trong lòng hắn chưa từng nghi ngờ vụ thiên lôi có liên quan đến Phượng Khê, vì nàng diễn quá đạt, đến nỗi bản thân nàng cũng suýt quên là có dính líu tới mình thật.
Phượng Khê thấy Hoài trưởng lão tới thì trong lòng liền căng thẳng.
Không phải vì chuyện gì khác, mà là vì Doãn trưởng lão vẫn chưa rời đi. Nhỡ Hoài trưởng lão lỡ miệng nhắc đến Doãn trưởng lão, thì nàng lòi ngay!
Cũng may Doãn trưởng lão có vẻ đã xem đủ trò vui, hoặc là lười đối mặt với gương mặt già của Hoài trưởng lão, nên đã rời đi trước rồi.
Phượng Khê lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hoài trưởng lão trước tiên ân cần hỏi han một phen, sau đó liền tặng nàng ít đồ bồi bổ.
Phải nói chứ, Hoài trưởng lão đúng là biết cách đối nhân xử thế.
Trải chăn xong xuôi, ông mới mở miệng:
“Tiểu Khê, nơi này không có người ngoài, ngươi cứ nói thật với ta, ngươi thật sự cho rằng thiên lôi là nhằm vào Hàn phong chủ sao?”
Phượng Khê ngờ vực nói: “Không phải nhắm vào hắn thì chẳng lẽ nhắm vào ngài?”
Hoài trưởng lão: “……”
Nếu ngươi định nói kiểu này thì thôi khỏi bàn tiếp!
Hoài trưởng lão nhìn quanh một vòng, lại bố trí trận cách âm, lúc này mới thấp giọng nói:
“Nói thật cho ngươi biết, động phủ của hộ phái trưởng lão bị sét đánh, cả nhẫn trữ vật cũng bị đánh bay!
Tuy sau đó nhẫn được tìm thấy trong đống đổ nát ở sơn môn Chu Tước phong, nhưng việc này có điểm đáng ngờ rất lớn.
Theo tin tức ta nhận được, khi xảy ra vụ sét đánh hôm qua, Hàn phong chủ vẫn luôn ở lại Chu Tước phong, căn bản chưa từng đến gần động phủ của hộ phái trưởng lão, càng không thể nói là hắn ăn trộm nhẫn!
Rõ ràng có người đang vu oan giá họa!
editor: bemeobosua
Tông chủ giao cho ta điều tra chuyện này, mà ta thì đến một manh mối cũng không nắm được!
Ngươi đầu óc lanh lợi, giúp ta phân tích thử xem.”
Phượng Khê nghe xong, trong lòng có chút ngổn ngang.
Một mặt là ngạc nhiên vì sơ hở của mình đã bị Tư Mã tông chủ phát hiện.
Mặt khác lại cảm động trước sự tin tưởng của Hoài trưởng lão dành cho nàng.
Một chuyện cơ mật thế này mà ông cũng tìm nàng bàn bạc, có hợp lý không vậy?
Nàng nào hay biết rằng Tư Mã tông chủ vì muốn giữ danh tiếng cho Doãn trưởng lão, nên không nói cho Hoài trưởng lão biết sự thật về việc truyền thụ kiếm pháp. Thế nên trong mắt Hoài trưởng lão, Phượng Khê cùng hai người kia đều là đệ tử thân truyền trong lòng Doãn trưởng lão.
Đã là người một nhà, tất nhiên là có gì thì bàn nấy.
Vả lại, ông cũng từng lỡ lời một lần rồi, giờ thêm lần nữa cũng chẳng sao!
Phượng Khê nghĩ một lát rồi nói:
“Nếu nói là có người vu oan thì cũng hơi vô lý. Dù sao trong nhẫn trữ vật của hộ phái trưởng lão chắc chắn chứa nhiều bảo vật, ai nỡ dùng thứ đó để làm mồi nhử cơ chứ?!”
Hoài trưởng lão gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng, đúng, ngươi nói có lý! Tông chủ tuy không nói rõ, nhưng nghe nói trong nhẫn ấy thực sự có không ít thứ tốt, hộ phái trưởng lão lúc ấy tức đến suýt phát điên!
Vậy ngươi nói không phải có người vu oan, thế thì tại sao nhẫn trữ vật lại xuất hiện ở phế tích sơn môn Chu Tước phong?”
Phượng Khê trầm ngâm hồi lâu, rồi mới đáp:
“Hoài trưởng lão, ngài nghĩ xem, có khi nào là do thiên lôi làm không?
Nó dùng hết lôi lực mà vẫn không gi/ết được Hàn phong chủ, nên tiện tay ném nhẫn trữ vật của hộ phái trưởng lão sang phế tích Chu Tước phong, định mượn tay hộ phái trưởng lão để trừ khử Hàn phong chủ.”
Hoài trưởng lão: “…… Thiên lôi mà cũng biết dùng mưu kế hả?”
Phượng Khê cười tươi rói: “Nó có biết hay không thì ta không rõ, nhưng ta chỉ đoán bừa vậy thôi, chứ ta thực sự không nghĩ ra khả năng nào hợp lý hơn.
Còn về thiên lôi ấy, ngài đừng nghi ngờ gì cả, ta thấy rõ ràng là nó nhắm vào Hàn phong chủ!
Nếu hắn không có tật giật mình, sao lại chịu bồi thường cho chúng ta nhiều thứ tốt như thế?!”
Phượng Khê nói câu này mà trong lòng không có chút gánh nặng nào, vì nhẫn kia đúng là do thiên lôi để sang đống đổ nát thật, chỉ là không phải "thiên lôi chính thống" mà thôi.
Tuy rằng cảm thấy những lời của Phượng Khê nghe có vẻ không đáng tin, nhưng dù sao nàng cũng là đang giúp ông phân tích, nên Hoài trưởng lão chân thành cảm tạ từ đáy lòng.
Phượng Khê thấy vậy, bỗng thấy có chút áy náy vì nàng đã khiến lão phải đau đầu.
Thôi được, sau này nàng sẽ quan tâm Hoài trưởng lão hơn chút, để ông cũng được cảm nhận "người tốt có phúc báo" là cảm giác thế nào!
Chỉ là Hoài trưởng lão còn chưa biết mình đã bị Phượng Khê gạt bay đi một cách êm ru… Ông ghé sát tai nàng, hạ giọng như kẻ buôn tin:
“Tiểu Khê, có chuyện tốt ngươi có muốn nghe không?”