Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 854

Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:32:14
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

854. Cùng diễn kịch với người quen "diễn lâu năm"

Đôi mắt Phượng Khê sáng bừng:

“Chuyện tốt gì thế?”

Hoài trưởng lão nhìn quanh một vòng, chắc chắn không có ai rồi mới nói nhỏ:

“Thật ra chuyện này vốn không nên tiết lộ cho ngươi, nhưng giữa chúng ta có giao tình, nghĩ tới nghĩ lui, ta vẫn thấy nói trước cho ngươi một tiếng thì hơn.

Ngươi biết vì sao bốn vị thái thượng trưởng lão lại ẩn cư ở nơi gọi là Thánh cảnh Hạo Thiên không?”

Phượng Khê thật sự không biết. Dù gì trước đây nàng vẫn luôn ở Bắc Vực, ngoài việc từng nghe đến Trường Sinh Tông là một siêu cấp tông môn thì cũng chẳng hiểu rõ gì mấy.

Thấy Phượng Khê lắc đầu, Hoài trưởng lão liền nói tiếp:

“Thánh cảnh Hạo Thiên được gọi như vậy là vì trong đó có một tấm gương gọi là Hạo Thiên Kính. Nhưng nó không phải gương thường đâu, mà là Thần khí được truyền lại từ thời thượng cổ!

Khắp Nam Bắc lưỡng vực, kể cả Ma giới, cũng chỉ có duy nhất một món Thần khí này!

Có một không hai!

Bốn vị thái thượng trưởng lão trú tại Thánh cảnh Hạo Thiên chủ yếu là để trông coi Hạo Thiên Kính.

Trong kính ấy có cả một thế giới, cơ duyên đếm không xuể, ba năm mới mở một lần.

Nhưng chỉ có đệ tử thân truyền của Trường Sinh Tông mới có tư cách vào trong, mà phải là người đứng đầu trong số các đệ tử thân truyền nữa kia!

Theo lý mà nói, ba người các ngươi vốn chẳng có cơ hội nào đặt chân vào Hạo Thiên Kính cả. Nhưng mà số các ngươi tốt, vừa khéo gặp đúng thời điểm!”

Nói đến đây, Hoài trưởng lão dừng lại một chút, thấy vẻ mặt Phượng Khê và Quân Văn đều phấn khởi háo hức, rất vừa lòng. Riêng Cảnh Viêm thì như mọi khi, mặt không cảm xúc, không tính.

Ông lại tiếp tục:

“Bốn vị thái thượng trưởng lão mỗi người đại diện cho một phong, ai cũng muốn giành thật nhiều suất vào Hạo Thiên Kính về cho đệ tử của mình.

Trước kia tuy cũng có chút thiên vị, nhưng không đến nỗi quá đáng.

Năm nay thì khác, họ chủ động đề xuất tổ chức cuộc thi tuyển chọn trước. Tiểu Khê, ngươi là người thông minh, hẳn cũng đoán được ẩn ý bên trong rồi chứ?”

Phượng Khê lập tức gật đầu:

“Nếu ta đoán không sai, cuộc thi tuyển chọn lần này chắc chắn sẽ do bốn vị thái thượng trưởng lão phụ trách đúng không?

Mà đã như vậy, thì có thể đoán được quá nhiều điều rồi!

Họ không chỉ ra đề thiên vị cho đệ tử của bốn phong đó, mà trong quá trình khảo nghiệm, nhất định cũng sẽ ngầm giở trò.

Hoài trưởng lão, không phải ta lòng dạ tiểu nhân đo bụng quân tử đâu, nhưng kiểu này thì chẳng phải là định chia hết suất của Ngộ Đạo Phong chúng ta sao?

Thật quá đáng lắm rồi!

Ngươi nói xem, cái ông Quý trưởng lão kia, rõ ràng biết Hàn phong chủ là đồ chẳng ra gì, vậy mà còn lớn tiếng khoe khoang vừa từ Thánh cảnh Hạo Thiên đi ra, được người trong đó chống lưng, hóa ra là rắn chuột một ổ, cấu kết làm càn, cùng một giuộc cả!”

Hoài trưởng lão nghe vậy cảm thấy mấy câu thành ngữ cuối nàng dùng đúng không thể đúng hơn!

Chỉ tiếc tông chủ vì đại cục nên không tiện ra tay, nếu không thì đúng là nên phái hộ phái trưởng lão đi đập ch/ết lũ già lắm mưu nhiều chuyện kia cho rồi!

Ông gật đầu:

“Tiểu Khê, ngươi nói rất đúng. Bọn họ đang nhắm tới suất của Ngộ Đạo Phong chúng ta đấy.

Tông chủ tuy biết rõ âm mưu trong đó, nhưng không thể không nhân nhượng, vì bốn vị thái thượng trưởng lão kia nắm giữ ngọc lệnh mở Hạo Thiên Kính.

Hơn nữa, thực lực một mình Ngộ Đạo Phong ta làm sao địch lại bốn phong còn lại?

Vậy nên dù có không muốn, cũng đành phải đồng ý tổ chức cuộc thi.

Và đây, chính là cơ hội của các ngươi!”

Phượng Khê tỏ vẻ mù mờ, Quân Văn cũng như gà mắc tóc, còn Cảnh Viêm thì khẽ nhíu mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-854.html.]

Hoài trưởng lão cười:

“Đúng là thanh niên trẻ tuổi! Để ta chỉ điểm chút vậy.

Hiện tại tông chủ đang đau đầu tìm cách phá cục diện này.

Ba đứa các ngươi hoàn toàn có thể chủ động đề xuất mình xung phong làm con d.a.o sắc c.h.é.m vỡ cục diện rối rắm này!

Hiện nay các ngươi danh nghĩa là đệ tử Ngộ Đạo Phong, đương nhiên cũng có tư cách tham gia thi tuyển.

Thân phận các ngươi lại đặc biệt, có những chuyện đệ tử bình thường không tiện ra tay, các ngươi có thể ra mặt.

Nhất là Tiểu Khê, mưu lược đa đoan, thường làm những chuyện khiến người khác bất ngờ.

Đến lúc đó, các ngươi chỉ cần khuấy cho nước đục lên, thì mấy phong kia muốn giở trò cũng khó mà suôn sẻ!

Như vậy, không chỉ giúp tông chủ giải cơn nguy cấp, mà còn có cơ hội giành được suất vào Hạo Thiên Kính!

Một mũi tên trúng hai đích!”

Mắt Phượng Khê càng lúc càng sáng!

Quân Văn còn kích động đến mức bật dậy!

Ngay cả Cảnh Viêm, người xưa nay không biểu cảm, cũng hơi hiện rõ một chút cảm xúc.

Trong lòng Hoài trưởng lão vô cùng hài lòng, chính là muốn hiệu quả như thế.

Đừng nhìn tông chủ chưa lên tiếng, nhưng ngoài việc để ba người Phượng Khê vào gây rối, thật sự không còn cách nào khác.

editor: bemeobosua

Nếu để tông chủ mở lời trực tiếp, ba người kia chắc còn do dự hoặc làm ra vẻ ngập ngừng. Còn giờ ông vừa nói xong, chẳng những họ sẽ chủ động xung phong, mà còn cảm kích cả ông và tông chủ nữa.

Dù sau này tông chủ có trách tội, ông cũng chịu!

Chỉ cần chuyện có lợi cho tông chủ, có lợi cho Ngộ Đạo Phong, dù có bị mang tiếng ông cũng cam lòng!

Giọng Phượng Khê hơi run:

“Hoài trưởng lão, những gì ngài nói… đều là thật sao? Chỉ cần bọn ta chủ động xin ra trận, tông chủ sẽ cho phép bọn ta tham gia cuộc thi?”

Hoài trưởng lão trầm ngâm một lúc:

“Ta không dám nói chắc trăm phần trăm, nhưng ít nhất cũng nắm chín phần thắng.

Chỉ là bây giờ các ngươi chưa được nói gì cả. Phải chờ đến khi có tin đồn về cuộc thi truyền ra rồi mới đi tìm tông chủ xin ra trận.

Ngoài ra, chẳng phải các ngươi có quen biết với hộ phái trưởng lão đó sao? Nếu có thể nhờ ông ấy nói giúp vài câu thì chuyện này coi như là chắc như đinh đóng cột!”

Phượng Khê thầm nghĩ: Tụi ta quen với trưởng lão hộ phái ư? Quen theo kiểu “diễn chung lâu năm” ấy à?!

Nàng mặt đầy cảm kích:

“Hoài trưởng lão, bất kể chuyện này có thành hay không, ba người bọn ta đều sẽ ghi nhớ ân tình này. Sau này nếu ngài cần gì, cứ việc mở miệng.”

Quân Văn cũng thành khẩn nói:

“Đúng vậy! Hoài trưởng lão, lần đầu gặp ngài là ta đã cảm thấy ngài là người tốt rồi, quả nhiên ta không nhìn lầm.

Nếu ngài không chê, sau này cứ coi ta là đệ tử của ngài, ta nhất định sẽ hiếu thuận với ngài thật tốt!”

Hoài trưởng lão: “……”

Phượng Khê nói vậy thì còn tạm, chứ Quân Văn cái kiểu như muốn cưỡng ép bái sư là sao?

Chưa nói ta có đồng ý hay không, quan trọng là… ta đâu có gan tranh giành đệ tử với hộ phái trưởng lão!

Phượng Khê có hơi bất lực.

Ngũ sư huynh à… ta khuyên huynh nên thả lưới từ từ, kéo lưới có chọn lọc, chứ huynh thế này thì… dọa người ta chạy mất luôn đấy!

Loading...