Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 855
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:32:16
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
855. Cảnh lão tứ, ngươi cũng học được trò cướp thoại rồi hả!
Hoài trưởng lão tuy không đến mức bị hù bỏ chạy, nhưng cũng chẳng muốn tiếp tục dây dưa với đề tài này nữa, bèn cười nói:
“Các ngươi cũng không cần khách sáo thế đâu, nếu các ngươi chịu tham gia kỳ tuyển chọn thí luyện thì đôi bên đều có lợi cả. Thời gian còn dài, chuyện gì cũng từ từ tính.”
Phượng Khê liền cười tươi, nói ngay:
“Dù sao đi nữa thì cũng nhờ ơn ngài cả.
À đúng rồi, lần trước ngài nói sẽ giới thiệu chúng ta với sư huynh Hoài Hà, hay là chọn một ngày nào đó, ba người bọn ta làm chủ, mời ngài sắp xếp để gặp mặt đi?”
Hoài trưởng lão vừa nghe liền hiểu ý ngay, đây chẳng phải đang nói bóng gió rằng đến lúc kỳ tuyển chọn diễn ra, sẽ giúp đỡ cho tiểu tử Hoài Hà nhà ông ta một tay sao?
Trong lòng ông ta mừng như mở cờ! Nói thật, thằng cháu ông tuy trong nhóm đệ tử thân truyền cũng thuộc dạng có tiếng, nhưng nói là nổi bật hẳn thì chưa tới. Nếu dựa vào thực lực của nó mà chen được một suất vào Hạo Thiên Kính thì đúng là khó như lên trời.
Nhưng nếu có ba người Phượng Khê giúp sức thì chuyện này lại khác!
Hoài trưởng lão cười ha ha:
“Tiểu tử kia mấy hôm trước còn nằng nặc đòi được làm quen với các ngươi, khi nào các ngươi rảnh, ta sẽ thu xếp một buổi gặp mặt.”
Phượng Khê lại nói thêm vài câu khách sáo nữa, nhất thời khách và chủ đều vui vẻ hòa thuận.
Lúc nói chuyện, Phượng Khê bỗng do dự một chút rồi thấp giọng dặn:
“Hoài trưởng lão, có chuyện này ta muốn nhắc ngài một tiếng. Cái vị hộ phái trưởng lão kia dạo gần đây hay tới tìm ba người bọn ta, chỉ là ông ấy thích kiểu ‘đến không bóng đi không hình’. Nên sau này nếu có nói chuyện gì với tụi ta, thì tốt nhất là đừng nhắc tới ông ấy.”
Hoài trưởng lão thầm nghĩ: cái gì mà “đến không bóng đi không hình”? Rõ ràng là thích nghe lén chuyện người ta thì có!
May mà Phượng Khê nhắc nhở sớm, chứ không thì đến lúc ch/ết cũng chẳng biết vì sao mình chế/t!
Cái nha đầu Phượng Khê này tuy lòng dạ đen tối, nhưng chỉ cần không đắc tội với nàng thì cũng chẳng phải người xấu.
Trò chuyện thêm một lúc, Hoài trưởng lão đứng dậy cáo từ.
Chờ ông đi rồi, Cảnh Viêm liền nói:
“Tiểu sư muội, hắn đang xem chúng ta như đa/o sai đấy!
Nếu chúng ta làm tốt thì bọn họ được hưởng lợi.
Còn nếu xảy ra chuyện thì lại phủi sạch quan hệ, đúng là tính toán khéo thật!”
Phượng Khê cong môi cười:
“Đôi bên lợi dụng nhau thôi! Nếu không phải bọn họ cần chúng ta làm ‘d/ao nhỏ’, thì chúng ta cũng đâu có cơ hội vào Hạo Thiên Kính.
Thần khí duy nhất ở Cửu U đại lục… cũng đáng để thử đấy.”
Nghe nàng nói vậy, trong lòng Cảnh Viêm chợt lo lắng… vì hắn biết rõ Phượng Khê chắc chắn đang nhắm đến Hạo Thiên Kính rồi!
Nhưng mà… đó là thần khí đấy, cho dù có nhắm đến thì cũng chưa chắc đoạt nổi.
Lúc này, Quân Văn chen vào:
“Tiểu sư muội, thời gian chúng ta gấp lắm đó!
Đừng quên còn phải vào Cửu U Hóa Cảnh nữa!”
Phượng Khê liếc hắn một cái:
“Nếu Đại Thạch Đầu ra tay thì tạm thời chưa cần muội lo, mà dù có vào đó, cũng chỉ mình muội đi thôi.
Vì Đại Thạch Đầu hiện tại chỉ có thể truyền tống một mình muội vào Cửu U Hóa Cảnh.”
Quân Văn nghe xong bỗng chốc xụ mặt.
Không thể theo tiểu sư muội vào chiến đấu, đời này còn gì ý nghĩa nữa đây?
editor: bemeobosua
Hắn đảo mắt một vòng, hạ giọng nói:
“Tiểu sư muội, ta có một chiêu hay, đảm bảo không cần muội đi vào!”
Phượng Khê tò mò: “Chiêu gì?”
“Đám người Thiên Khuyết Minh không phải đang muốn tới Bắc Vực gây sự với Huyền Thiên Tông sao? Muội bảo Đại Thạch Đầu truyền tống thẳng bọn họ tới Nam Vực, quẳng vào Trường Sinh Tông!
Nếu Trường Sinh Tông đến chừng đó mà còn không dẹp nổi đám đó thì đúng là bỏ đi cho rồi!
Đám kia muốn nhặt quả hồng mềm à? Vậy ta tặng hẳn cho chúng nó một quả… đá to đùng!”
Phượng Khê: “……”
Ngũ sư huynh đúng là trưởng thành nhanh thật!
Không ngờ lại nghĩ ra được cái chiêu tổn hại đến mức này!
Tất nhiên, nếu không phải lo thời gian trùng với kỳ tuyển chọn thí luyện, nàng cũng chẳng chọn cách này. Dù gì mục đích vào Cửu U Hóa Cảnh của nàng không chỉ để hóa giải nguy cơ của Huyền Thiên Tông, mà còn là tìm hiểu tình báo, học thêm vài thứ hữu ích.
Quân Văn thấy Phượng Khê nhìn mình đầy ngạc nhiên, trong lòng sung sướng muốn bay lên trời!
Quân tử nhất kiếm thiên hạ ta đâu chỉ giỏi kiếm đạo, mà còn giỏi cả ăn nói, trí dũng song toàn, văn võ toàn tài, chính là ta đây!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-855.html.]
Phượng Khê lập tức bàn bạc chuyện này với Đại Thạch Đầu, bên kia liền đồng ý luôn.
Vốn dĩ nó cũng đang lo Phượng Khê vào Cửu U Hóa Cảnh rồi lại moi chuyện chia phần trước kia ra tính sổ với nó, giờ không cần vào thì tốt quá rồi!
Sáng sớm hôm sau, một tin tức truyền khắp Trường Sinh Tông:
Tới tìm Phượng Khê lĩnh tiền!
Dù có bệnh rề rề cũng phải lết thân tới nhận!
Phượng Khê thực hiện đúng lời hứa, danh tiếng lại lên một tầm cao mới.
Ngay cả những người từng đứng sau lưng chửi bới nàng lúc này cũng thay đổi cái nhìn:
“Phượng Khê thật ra cũng được đấy chứ, trước kia là do chúng ta nghĩ cực đoan quá thôi.”
Địa bàn của Phượng Khê có hạn, bản thân nàng cũng không có đủ tinh lực để ứng phó với quá nhiều người như vậy, nên liền cho gọi khoảng trăm đệ tử lĩnh tiền đến, bảo mỗi người cử ra một người đại diện đến nhận linh thạch rồi tự phân phát lại cho nhóm mình.
Người đại diện lĩnh linh thạch phải mang theo danh sách đã ghi rõ tên tuổi, tránh xảy ra nhầm lẫn hay thiếu sót.
Rất nhanh đã có người đầu tiên đến lĩnh tiền.
Phượng Khê đón lấy tờ danh sách với gương mặt trắng trẻo, nhỏ nhắn, nhìn qua rồi hỏi:
“Vị sư huynh này, không biết nên xưng hô thế nào?”
“Kẻ hèn là Trần Chúng của Bạch Hổ Phong.”
“Thì ra là Trần sư huynh! Huynh chịu bỏ thời gian ra giúp ta phân phát linh thạch, lòng ta thật sự cảm kích. Chỗ linh thạch dư ra này chỉ là chút tâm ý nho nhỏ của ta, mong huynh đừng từ chối.
Về sau nếu có chuyện gì cần đến ta, cứ mở miệng nói, đừng ngại.”
Trần Chúng nhìn túi linh thạch được thêm, tận năm nghìn viên, trong lòng vui như mở hội. Ban đầu hắn chỉ đơn thuần thích đứng ra lo việc chung, vốn không định nhận lợi ích gì, không ngờ lại được phần thưởng ngoài ý muốn.
Phượng Khê đúng là người hào phóng!
Nàng còn nán lại trò chuyện với hắn một lúc, không những trao đổi luôn cả cách liên lạc, mà ngay cả việc Trần Chúng đang để ý một nữ đệ tử Thanh Long Phong, nàng cũng nắm rõ!
Quân Văn và Cảnh Viêm nhìn cảnh này, âm thầm nghĩ: Nếu cứ thế này mãi, e rằng tiểu sư muội lại kết thêm một đống "nghĩa huynh" nữa cho coi!
Trần Chúng vừa đi, lại có người khác đến nhận linh thạch.
Phượng Khê tiếp tục dùng đúng một kịch bản: phát tiền trước, kết giao sau.
……
Về sau người đến càng lúc càng đông, Quân Văn cũng phải bắt đầu chia phần công việc tiếp đãi.
Cảnh Viêm cũng muốn góp chút sức, nhưng khổ nỗi không biết làm gì cho ra hồn, đành đứng giữ trật tự giúp.
Mãi đến khi đêm buông mới được nghỉ ngơi.
Lúc này, Doãn trưởng lão cũng "lặng lẽ" đến.
Nhìn thấy trong tay Phượng Khê là một chồng danh sách dày cộp, lão cảm thấy như thể mình đang nhìn thấy danh sách toàn bộ đệ tử Trường Sinh Tông vậy!
Phượng Khê biết lão đến, liền lên tiếng:
“Hôm nay muội có tán gẫu với mấy người bên Ngộ Đạo Phong, nghe họ nói… hình như bốn vị thái thượng trưởng lão của Hạo Thiên Thánh Cảnh chẳng mấy ưa gì Ngộ Đạo Phong.”
Quân Văn bĩu môi: “Gì mà chẳng mấy ưa, phải nói là chướng mắt thấy rõ! Trường Sinh Tông tự xưng là siêu cấp tông môn, ta thấy thế này hoài sớm muộn cũng chia năm xẻ bảy thôi.”
Phượng Khê thở dài:
“Đúng vậy… sợ nhất là rối loạn từ trong nhà. Cuối cùng chịu khổ vẫn là mấy đệ tử bình thường thôi.”
Lúc này Cảnh Viêm bỗng nhiên linh quang lóe lên, vội nói:
“Thật ra cũng không bi quan đến vậy đâu! Mọi người quên vị tiền bối đã truyền thụ kiếm pháp cho chúng ta rồi à?
Cho dù bốn vị thái thượng trưởng lão đó tu vi cao cỡ nào, cũng không phải đối thủ của tiền bối ấy.
Nếu người chịu ra tay, chắc chắn có thể xoay chuyển cục diện!”
Quân Văn: Này này, kịch bản này hình như là ta viết ra mà?
Cảnh lão tứ, ngươi dám… giành lời thoại của ta à?
Mặc kệ Quân Văn nghĩ gì, Doãn trưởng lão thì lại rất vui. Tiểu tử Cảnh Viêm này ngày thường ít nói, không ngờ cũng có nội hàm đáng khen!
Huống hồ, đến cả đệ tử bình thường cũng nhìn ra được sự thiên vị của bốn vị thái thượng trưởng lão, thì chứng tỏ bọn họ thực sự làm quá rồi!
Đúng là cần có người thu dọn!
Không được, ta phải đi tìm Tư Mã tiểu tử nói chuyện ngay mới được!
Doãn trưởng lão nói là làm, lập tức lắc mình rời đi.
Ba người Phượng Khê nhìn nhau cười, công lẫn danh đều giấu kỹ trong lòng.
Khi Phượng Khê đang vui vẻ, thì trong thần thức bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc:
“Tiểu Khê, cái lão bất tử vừa rồi là ai?”
Phượng Khê vừa mừng vừa kinh ngạc: “Gia gia? Người tỉnh rồi à?”
Huyết Phệ Hoàn hừ lạnh một tiếng: “Tỉnh cái đầu ngươi! Xác ch/ết vùng dậy thôi!”