Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 857
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:32:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
857. Huyết Phệ Hoàn đúng là nhân tài kiệt xuất của một thế hệ.
Phượng Khê tuy trong lòng âm thầm cà khịa: Vị gia gia đứng đầu nhà mình này ngày càng biết khoác lác, nhưng ngoài mặt vẫn không vạch trần, còn phối hợp phụ họa thêm mấy câu tâng bốc.
Tâm trạng Huyết Phệ Hoàn lập tức chuyển từ âm u sang vui vẻ.
Thực ra hắn cũng thừa biết mình đang nói quá. Nếu Thiên Khuyết Minh thật sự không có bản lĩnh gì, thì năm xưa Cửu U đại lục đã không phải gánh lấy một đại kiếp nạn.
Chỉ riêng mấy vùng tử khí tĩnh mịch kia thôi cũng đã là một đại họa.
Nhưng mà... khoác lác cho sướng miệng thì cũng đâu có sao!
“Ngươi thi triển thử bộ kiếm pháp mà Doãn trưởng lão truyền cho các ngươi xem nào, ta muốn nhìn một chút.”
Phượng Khê vì trong người đang “bị thương”, nên không tiện ra tay, đành để Quân Văn và Cảnh Viêm đối luyện cho hắn xem.
Chờ hai người diễn xong hai bộ kiếm pháp của Doãn trưởng lão, Huyết Phệ Hoàn bĩu môi, lắc đầu thở dài:
“Bộ đầu tiên thì còn có chút chắp vá, bộ thứ hai thì đúng là... rác rưởi!
Ta xem chừng, thiên phú kiếm đạo của hắn cũng chỉ đến vậy thôi.
Bộ đầu tiên sở dĩ có chút khởi sắc, chẳng qua là vì hắn tham khảo, vay mượn từ nguyên bản Trường Sinh kiếm pháp. Còn cái bộ hắn tự nghĩ ra sau đó... đúng là kiếm pháp cẩu thả!”
Phượng Khê: “…”
Người nói thế mà không thấy cắn rứt lương tâm sao?
Dường như đoán được tâm tư nàng, Huyết Phệ Hoàn hừ lạnh một tiếng:
“Ngươi có phải đang nghĩ ta nói bừa? Thế thì nghe cho kỹ đây, hai bộ kiếm pháp này, trong mắt ta đều là đầy lỗ hổng!
Nếu ngươi không tin, giờ cứ theo như ta chỉ, giao đấu thử với tiểu tử Quân Văn kia, xem hắn có chống đỡ nổi không!”
Phượng Khê nghe xong lập tức nổi hứng, không còn giả vờ yếu ớt nữa, gọi Mộc Kiếm ra ngay.
Mộc Kiếm tuy đã tỉnh, nhưng vẫn còn uể oải. Nếu không phải Huyết Phệ Hoàn tỉnh lại, với cái tính hay lải nhải của nó, chắc chắn đã cùng Phượng Khê tán dóc vài câu rồi.
Nhưng lần này chủ yếu chỉ là tỉ thí chiêu thức, không cần Mộc Kiếm vận lực cũng không sao.
Quân Văn xuất chiêu trước, dùng bộ Lưỡng Nghi Vạn Vật Kiếm Pháp mà Doãn trưởng lão tự sáng tạo. Phượng Khê thì hoàn toàn dựa theo chỉ điểm của Huyết Phệ Hoàn để phá giải từng chiêu.
Lúc đầu, Quân Văn còn thấy bình thường. Nhưng chẳng bao lâu đã rơi vào thế bị động.
Chiêu chưa kịp xuất hết, kiếm của Phượng Khê đã ép hắn phải đổi chiêu. Nếu không đổi, hắn sẽ bị trúng ngay.
Quân Văn đành đổi sang dùng Quân thị kiếm pháp, tình hình mới đỡ hơn chút.
Nhưng chỉ hơn mười chiêu thôi, hắn đã cảm thấy bó tay bó chân, cứ như có thứ gì đang hạn chế uy lực của mình. Rõ ràng là đang đánh, mà lại thấy ấm ức vô cùng!
Hắn thì nghẹn khuất, còn đôi mắt Phượng Khê thì lấp lánh như có lục quang!
Ban đầu nàng thật sự tưởng Huyết Phệ Hoàn đang nói phét, không ngờ dựa theo chỉ dẫn của hắn, lại thật sự có thể áp chế Quân thị kiếm pháp!
Trước đây lúc tỉ thí với mấy thân truyền đệ tử ở Bạch Hổ phong, họ cũng từng phá được vài chiêu của Quân thị kiếm pháp, nhưng hiệu quả rất có hạn.
Còn Huyết Phệ Hoàn chỉ nàng cách phá giải tinh diệu hơn hẳn!
Tất nhiên cũng vì Quân Văn đã cố ý hạ tốc độ, bằng không Phượng Khê vừa học vừa dùng sẽ khó đạt hiệu quả này. Nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ chứng minh, Huyết Phệ Hoàn không nói ngoa, hai bộ kiếm pháp đó trong mắt hắn đúng là đầy sơ hở!
Phượng Khê lại một lần nữa cảm thán: Huyết Phệ Hoàn đúng là kỳ tài!
Thậm chí “kỳ tài” còn chưa đủ để hình dung hắn. Nếu không vì hy sinh thân thể và phần lớn thần thức để cứu Lang Ẩn Uyên năm xưa, e là giờ này hắn đã lập nên sự nghiệp chấn động thiên hạ rồi!
Nhưng nghĩ đến cái tính cách khó ở của vị gia gia này, Phượng Khê âm thầm nghĩ, sự nghiệp chấn động thiên hạ thì không chắc, chứ đại họa kinh thiên thì có khả năng lắm!
Huyết Phệ Hoàn “thấy” rõ vẻ kinh ngạc và sùng bái trên mặt Phượng Khê, đắc ý khỏi phải nói!
“Hầy, Tiểu Khê à, đến cảnh giới của ta rồi thì kiếm pháp gì cũng không quan trọng nữa.
Vô chiêu chính là hữu chiêu, vô hình cũng chính là hữu hình. Cái gì trong tay ta cũng có thể thành kiếm, tùy tiện vung một cái là sát chiêu.
Kiếm pháp các ngươi trong mắt ta không chỉ đầy sơ hở mà còn cực kỳ chậm, từng chiêu từng thức chậm như rùa bò!
Tất nhiên, các ngươi muốn đạt được cảnh giới như ta thì còn xa lắm!
Không nói đâu xa, chỉ riêng tu vi thôi, đứa nào đứa nấy đều là phế vật!
Nhất là ngươi đó!
Ta ngủ lâu như vậy rồi mà ngươi vẫn còn ở Kim Đan kỳ?
Chẳng lẽ ngươi có tình cảm đặc biệt gì với Kim Đan kỳ? Hay định cả đời dừng lại ở đó?!”
Hắn lải nhải cả buổi mà không thấy Phượng Khê đáp lại, lúc này mới phát hiện nàng đang cau mày trầm tư, không biết đang nghĩ gì.
Huyết Phệ Hoàn bắt đầu thấy mất hứng, miệng thì nói coi trọng gia gia thế này thế kia, mà ta nói chuyện lại không thèm nghe, còn lo làm chuyện riêng?
Quả nhiên miệng cháu gái, gạt người giỏi!
Đang định răn dạy Phượng Khê một trận thì nàng lại lẩm bẩm:
“Chiêu kiếm nhanh hay chậm, ở trong mắt mỗi người lại hoàn toàn khác nhau. Nói cách khác, tốc độ dòng chảy thời gian, trong mắt từng người, cũng không giống nhau…
Chẳng lẽ đây là một hình thức khống chế thời gian ở tầng nghĩa nào đó…”
Huyết Phệ Hoàn nghe mà mù mịt, cái gì mà thời gian với tốc độ?!
Nhưng hắn cũng lờ mờ nhận ra, Phượng Khê hình như lại… sắp ngộ đạo nữa rồi.
Hắn vốn luôn tự nhận mình là thiên tài, nhưng riêng khoản ngộ đạo thì đúng là chẳng sánh nổi cháu gái mình!
Cái con nha đầu này, rảnh cái là ngộ đạo! Không hiểu đầu óc nhỏ xíu đó lấy đâu ra nhiều suy nghĩ kỳ lạ như thế.
Quan trọng là những suy nghĩ đó lại hợp với quy tắc Thiên Đạo, nếu không thì ngộ đạo kiểu gì!
Đúng như hắn đoán, Phượng Khê bắt đầu ngồi xếp bằng đả tọa tại chỗ.
Quân Văn và Cảnh Viêm sớm đã quen với cảnh này. Hai người liếc nhau một cái, rồi bắt đầu thay phiên hộ pháp cho nàng.
Vừa hộ pháp, hai người vừa ngẫm lại những chiêu kiếm vừa rồi của Phượng Khê.
Quân Văn gần đây cứ ảo tưởng mình phiêu lắm rồi, giờ thì giống như quả bóng bị chọc thủng, tự thấy xấu hổ không để đâu cho hết.
Hắn cái gọi là “kiếm đạo thiên tài”, so với Huyết Phệ Hoàn, căn bản còn chưa tính là rác!
Về sau vẫn nên thành thật tu luyện là hơn!
Lúc này, ở một nơi khác…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-857.html.]
Doãn trưởng lão đang răn dạy Tư Mã tông chủ.
“Ngươi thân làm chủ một tông môn, nên phải quyết đoán hơn chứ, nhìn một cái là biết ngươi hèn nhát ra sao!
Ngay cả mấy chuyện bình thường đệ tử cũng biết, bốn tên Vương bát dê con đó làm gì, đủ để thấy bọn chúng ngang ngược cỡ nào!
Ngươi còn không bằng tiểu nha đầu Phượng Khê kia, nàng ta dám cùng đệ tử bốn phong hợp tác, đâu giống như ngươi chỉ biết rụt đầu như con rùa đen!
editor: bemeobosua
Ta nhớ rõ trước đây ngươi cũng có chí khí lắm, sao càng ngày càng thấy ngươi mất hết tương lai rồi…”
Tư Mã tông chủ cười gượng nói: “Ta cũng muốn ra oai, cũng muốn mặt đối mặt la lớn với bốn vị thái thượng trưởng lão, nhưng thực lực không cho phép!
Ta chỉ có thể kiểm soát việc lĩnh ngộ kiếm pháp, cơ bản không thể chống lại bốn phong kia cùng lúc.
Ngài đến đúng lúc quá, hiện ta gặp khó khăn rồi, bốn vị thái thượng trưởng lão nói muốn tổ chức tuyển chọn thí luyện tiến vào Hạo Thiên Kính…”
Doãn trưởng lão nghe xong liền chửi toáng lên:
“Vương bát dê con! Hỗn xược quá mức! Trường Sinh Tông sớm muộn gì cũng bị bọn chúng hủy hoại!
Ngươi đợi đi, ta sẽ đi Hạo Thiên Thánh Cảnh bắt bọn chúng phải ch/ết sạch!”
Tư Mã tông chủ thở dài: Ngươi đúng là tổ tông của ta!
Nếu đập ch/ết bọn họ mà giải quyết được vấn đề, ta còn phải ngồi đây rầu rĩ thế này sao?!
Tư Mã Tông chủ phải mất một hồi dỗ dành, lúc này mới khiến Doãn trưởng lão dẹp bỏ ý định má/u nóng xông lên Hạo Thiên Thánh Cảnh.
Hắn hừ lạnh một tiếng:
“Cái này không được, cái kia cũng không được, ngươi bảo ta làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải chắp tay nhường danh ngạch sao?”
Tư Mã tông chủ: “…”
Nếu ta biết làm sao thì ta còn hỏi ngươi làm gì chứ?!
Nghĩ đến Hoài trưởng lão, hắn nói:
“Hoài trưởng lão nghĩ ra một cách, cho ba người Phượng Khê dùng danh nghĩa đệ tử thân truyền Ngộ Đạo Phong tham gia tuyển chọn, để họ khuấy đục nước trong…”
Chưa nói hết câu, Doãn trưởng lão đã gật đầu:
“Cách này hay! Tiểu Hoài này thật có đầu óc.”
Tư Mã tông chủ: “… Cách này hay thật, nhưng Phượng Khê bọn họ dù sao cũng là người Bắc Vực, ngài cũng biết tình hình Hạo Thiên Kính, để họ đi vào liệu có hợp lý không?”
Doãn trưởng lão nhìn hắn:
“Bây giờ ngươi mới biết không hợp lý? Khi ngươi cho ba người Phượng Khê vào Trường Sinh Tông, lúc đó ngươi có suy nghĩ liệu có hợp lý không?
Bọn chúng học được kiếm trận, kiếm pháp, còn kiếm được linh thạch, bảo bối trong tay, giờ ngươi mới biết không hợp lý sao?”
Tư Mã tông chủ: “…”
Chuyện khác ta không nói, riêng kiếm pháp rốt cuộc là chuyện gì, chẳng lẽ ngươi còn chưa rõ?!
Lạ thật, trước kia Doãn trưởng lão cũng không lanh mồm lanh miệng thế này, sao dạo gần đây bỗng hoạt ngôn hoạt ngữ thế?
Doãn trưởng lão còn nói thêm:
"Dù có hợp hay không hợp thì mọi chuyện cũng đã đến nước này, chẳng bằng cứ tận dụng triệt để đi, cho bọn họ thử xem."
"Ta thấy ba tiểu tử kia cũng không đến nỗi là kẻ vô ơn, sau này nhất định sẽ biết ơn mà đền đáp."
"Huống chi, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ gia nhập Trường Sinh Tông chúng ta, bọn họ được càng nhiều, thì trung thành với Trường Sinh Tông chúng ta càng cao!"
Tư Mã tông chủ: Cái kết luận này là ngươi tự nghĩ ra đấy à?
"Doãn trưởng lão, việc này quan trọng, ta cần suy nghĩ kỹ thêm một chút."
Doãn trưởng lão bĩu môi:
"Vậy ngươi cứ từ từ mà suy nghĩ, khuyết điểm lớn nhất của ngươi chính là hay do dự, không dứt khoát. Nếu không thì cũng đâu rơi vào tình cảnh như bây giờ."
Tư Mã tông chủ nghĩ thầm:
Ngài thì đúng là quyết đoán thật đấy, vừa thấy người ta mặc đồ đệ tử thân truyền của Ngộ Đạo Phong là đã vội truyền luôn cả bộ kiếm pháp cho người ta rồi!
Dĩ nhiên, những lời này hắn chỉ dám nghĩ thầm trong bụng, tuyệt đối không dám nói ra.
Đúng lúc này, Tư Mã tông chủ nhận được truyền tin từ Hoài trưởng lão:
"Tông chủ! Trên trời xuất hiện dị tượng! Dường như có người đang ngộ đạo ở khu đệ tử thân truyền! Ta đi xem trước, sẽ báo lại tình hình cụ thể sau."
Hoài trưởng lão vốn là người đáng tin, mắt tinh, miệng lanh, tay chân lại nhanh nhẹn!
Tư Mã tông chủ lập tức xuống sân quan sát.
Viện của hắn nằm ở vị trí cao, có thể nhìn bao quát khu vực cư trú của đệ tử thân truyền bên dưới.
Doãn trưởng lão cũng theo sau xuống xem.
Chỉ mới liếc qua một cái, ông đã nói:
"Chỗ phát sáng kia là sân của Phượng Khê! Nhất định là con bé đó đang ngộ đạo!"
Tư Mã tông chủ nghĩ thầm:
"Không nói gì khác, ngài đúng là rành đường thật đấy! Mới liếc qua một cái mà nhìn ra liền!"
Phượng Khê lại ngộ đạo nữa à?!
Người khác cả đời chưa chắc đã ngộ đạo được một lần, còn nha đầu kia, ba ngày hai bữa lại ngộ đạo như ăn cơm vậy!
Ngay lúc hắn còn đang chửi thầm trong bụng, Doãn trưởng lão đã vuốt râu đắc ý nói:
"Đứa nhỏ Phượng Khê này rất giống ta, có ngộ tính, có linh khí!"
Tư Mã tông chủ:
"……"
Giống ngươi cái đầu ngươi ấy!
Hai người các ngươi cách nhau tám sào tre còn chưa đụng tới nổi, dám nhận giống nhau?!
Đến ‘cảm giác địch ý’ mà cũng có thể tự tưởng ra ‘mối duyên má/u mủ’ là thế nào?!"