Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 859
Cập nhật lúc: 2025-06-16 05:32:26
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
859. Kim Đan của Phượng Khê rời nhà ra ngoài
Tuy lời Phượng Khê nghe có vẻ ngông cuồng thật, nhưng những người xung quanh lại chẳng lấy đó làm chướng tai, ngược lại còn thấy cô nương này thú vị hết sức!
Nguyên nhân thì rất đơn giản, bởi vì bọn họ đều được lợi thật sự!
editor: bemeobosua
Chỉ một lát tu luyện cùng nàng, lại có thể bằng cả một tháng khổ tu bình thường!
Chuyện này còn lợi hơn nhiều so với việc nàng phát linh thạch cho bọn họ!
Chính là cái đạo lý “ghế ngồi quyết định cái đầu”, ai mang lại chỗ tốt thì người ta sẽ hướng về người ấy!
Mọi người âm thầm nghĩ: sau này phải thân thiết với Phượng Khê một chút, nàng ăn thịt thì bọn ta cũng được húp canh, quá là mỹ diệu!
Cách cửa viện không xa, rất nhiều người lần lượt bước đến chúc mừng Phượng Khê ngộ đạo lần nữa.
Phượng Khê ung dung rảo bước ra khỏi viện, với tài nghệ “đại sư Đoan Thủy” của nàng, từng câu từng chữ như gió xuân mơn man khiến ai nghe cũng dễ chịu.
Chưa cần phát sáng hào quang thánh nhân, nàng đã thu được một đợt cảm tình lớn từ đám đông.
Hoài Hà cũng nằm trong số đó.
Từ khi thấy ba người Phượng Khê sử dụng “Quân thị kiếm pháp”, cái nhìn của hắn về bọn họ đã khác hẳn.
Nói trắng ra là tâm lý sùng bái kẻ mạnh.
Ngươi đủ mạnh, tự nhiên sẽ khiến người khác tâm phục khẩu phục.
Dĩ nhiên, cảm tình của Hoài Hà dành cho nhóm Phượng Khê tăng vọt còn có lý do khác: vì hắn đã cược thắng vào bọn họ, thắng được một mớ linh thạch khổng lồ!
Trong mắt hắn lúc này, ba người kia chẳng khác gì thần tài gõ cửa! Ai lại chê tiền bao giờ?
Giờ không chỉ phát linh thạch, còn đưa cả cơ duyên, địa vị của ba người này trong lòng hắn lập tức vượt mặt cả Hoài trưởng lão!
Hắn hớn hở bước lên trước:
“Phượng Khê sư muội, Hoài trưởng lão là đại bá của ta, ta là Hoài Hà!”
Phượng Khê cười càng thêm thân thiết:
“Thì ra là Hoài Hà sư huynh! Ta đã nghe danh huynh từ lâu, nay được gặp, thật có duyên. Sau này chúng ta phải qua lại thường xuyên mới được!”
Quân Văn cũng chen vào cười hớn hở:
“Hoài Hà sư huynh, ta nghe Hoài trưởng lão nói huynh tửu lượng cao cường lắm, hôm nào phải cùng nhau uống một bữa cho thỏa!”
Cảnh Viêm tuy không nói gì, nhưng cũng mỉm cười gật đầu chào Hoài Hà.
Hoài Hà không ngờ bọn họ lại nhiệt tình đến thế, lòng mừng rơn, vội nói:
“Hôm nào ta mời! Nhất định phải tụ họp một bữa cho ra trò!”
…
Sau khi Phượng Khê trò chuyện dăm câu với mọi người, đám đông cũng lần lượt rút lui.
Quân Văn đóng cửa viện, khởi động lại trận pháp bảo hộ.
Phượng Khê nhìn lên trời, giờ đã gần về sáng.
Thêm vào đó, nàng mệt lử, chẳng còn hơi sức đâu mà bày trò với Doãn trưởng lão nữa, bèn nói:
“Tứ sư huynh, Ngũ sư huynh, cũng khuya rồi, chúng ta nghỉ sớm thôi!”
Quân Văn và Cảnh Viêm đồng loạt gật đầu. Vừa rồi cả hai luôn luôn cảnh giác hộ pháp cho nàng, giờ được thả lỏng, ai cũng cảm thấy kiệt sức.
Doãn trưởng lão thấy ba người đã vào phòng, liền yên lặng rời đi.
Quân Văn và Cảnh Viêm như thường lệ vẫn ngủ ngoài phòng, trải chiếu ngay đất. Còn Phượng Khê thì nằm trên giường trong nội thất.
Vừa nằm xuống, trong thức hải của nàng đã vang lên giọng Huyết Phệ Hoàn:
“Mỗi lần ngươi ngộ đạo đều liên quan đến lực lượng thời gian. Có lẽ trên phương diện này, ngươi sẽ có cơ duyên lớn.
Chỉ tiếc là ta biết về pháp tắc thời gian không nhiều, nhưng theo ta, sau này ngươi có thể dùng nhiều thú hạch của khư thú để tu luyện.
Thú hạch là thứ sản sinh trong lúc thời toa thạch biến hóa, chắc chắn sẽ rất có ích cho ngươi.”
Phượng Khê nghe vậy, cảm thấy hắn nói cũng có lý, liền thổi một tràng nịnh nọt ngọt như mía lùi:
“Không hổ là ánh sao sáng nhất đại lục Cửu U, vừa có tầm nhìn, vừa tinh tường, đúng là bậc nhất thiên hạ!”
Huyết Phệ Hoàn khịt mũi đầy tự mãn:
“Ngươi nói vậy ta cũng chẳng tiện phản bác, bởi vì... toàn là sự thật!
Về phần tu luyện và ngộ tính, ta không dám nói là xưa nay chưa ai bằng, nhưng cũng gần sát cái tầm ấy! Cái tên chuột tinh kia làm sao mà so được với ta!”
Phượng Khê khựng lại: Chuột tinh? Ở đâu ra chuột tinh?
Nhưng vừa ngẫm kỹ liền hiểu, cái chuột tinh đó, chính là chỉ Doãn trưởng lão.
Quả là tổ tông nhà nàng có miệng độc vô song!
Mà nói thật... Doãn trưởng lão vì quá gầy, mặt nhỏ, tai nhọn, ria thì lưa thưa, nhìn kỹ cũng hơi giống chuột thật.
Tuy Huyết Phệ Hoàn còn định tiếp tục khoe khoang, nhưng thấy Phượng Khê đã mệt không mở nổi mắt nữa thì cũng im lặng, phần vì hắn cũng đang kiệt sức.
Hắn hiện tại còn chưa hoàn toàn hồi phục, nếu không phải vì thấy Doãn trưởng lão xuất hiện mà phát “cơn ghen”, e là vừa tỉnh dậy đã lại ngủ say tiếp rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-859.html.]
Trong phòng, mọi người đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Còn ngoài ao, đám cá chép thân đỏ đang phun bong bóng, lòng đầy ngổn ngang.
Ban đầu chúng hận Phượng Khê đến tận xương tủy, chỉ chờ một ngày không nhịn nổi nữa sẽ tính sổ tất cả, bắt nàng trả giá, sống không bằng ch/ết!
Ai ngờ hôm nay Phượng Khê ngộ đạo lại khiến chúng được thơm lây!
…Thật đúng là… chuyện đời khó liệu.
Lại còn thu được lợi ích lớn như vậy.
Vấn đề là ở chỗ… chuyện này đúng là khó xử.
Giờ thì chúng nên tiếp tục oán hận cái tên biến thái kia, hay là nên bỏ qua hết thù hận đây?
Thảo luận tới thảo luận lui, chúng nó cuối cùng cũng không bàn ra được kết luận nào, thế là đồng loạt chui xuống đáy ao, biến mất tăm mất tích.
Sáng hôm sau, Phượng Khê ngồi đơ mặt trên giường, hai mắt vô hồn.
"Gia gia, hôm qua người hỏi con có phải có cảm giác đặc biệt gì với cảnh giới Kim Đan không, còn hỏi con có định cả đời dừng lại ở cảnh giới đó không... Giờ thì con có thể trả lời rồi.
Con đoán là con với Kim Đan… vô duyên rồi. Vì Kim Đan của con hình như… bỏ nhà ra đi mất tiêu rồi."
Hiện tại, cả người nàng ngây như phỗng.
Hôm qua mệt rã rời, nàng cũng không kiểm tra lại đan điền. Sáng nay tỉnh dậy mới nhớ đến chuyện đó.
Kết quả là, soi mãi cũng không thấy Kim Đan đâu. Trong đan điền ngoài năm cây linh căn thò đầu ra nhìn nàng, chẳng còn gì khác!
Trước đó nàng còn nghi ngờ mình toái đan thành anh, nhưng giờ thì Kim Đan cũng chẳng thấy đâu nữa!
editor: bemeobosua
Cái Kim Đan to đùng như vậy sao có thể nói không còn là không còn?!
Dù có vỡ nát thì cũng phải để lại cái... “xác” chứ?
Phượng Khê tra hỏi năm cây linh căn, chúng nó vừa dập đầu vừa quỳ sụp, tỏ vẻ hoàn toàn không biết gì.
Phượng Khê thật ra cũng không nghi ngờ chúng nói dối, vì nàng ít nhiều vẫn cảm nhận được cảm xúc của bọn nó, lúc này rõ ràng đang hoang mang lo lắng.
Huyết Phệ Hoàn ban đầu còn tưởng Phượng Khê chưa tỉnh ngủ, đang mê sảng, sau khi xác nhận mãi mới tin là nàng nói thật.
Chỉ là… Kim Đan có thể nói mất là mất được sao?
Chưa từng nghe ai ngộ đạo mà ngộ đến mức mất luôn cả Kim Đan đấy!
Lúc này, Quân Văn và Cảnh Viêm cũng vừa vào đến.
Nghe Phượng Khê kể xong, hai người đều sững sờ.
Tiểu sư muội… không còn Kim Đan nữa?
Một lúc sau, Quân Văn hỏi:
"Tiểu sư muội, khoan nói đến chuyện Kim Đan, muội cảm thấy tu vi hiện tại có bị giảm sút không?"
Phượng Khê sững người:
"Hình như là không, thậm chí còn mạnh hơn chút ấy chứ."
Quân Văn lập tức phán:
"Vậy thì tốt! Theo ta đoán, Kim Đan của muội không chừng là đi ra ngoài tu luyện rồi!
Chờ nó tu hành xong xuôi, chắc sẽ quay về thôi!"
Phượng Khê: "……"
Cảnh Viêm: "……"
Huyết Phệ Hoàn: "……"
Ngươi đang nói tiếng người đấy à?!
Nhà ai có cái Kim Đan biết tự chạy đi tu luyện thế?!
Nhưng câu nói của Quân Văn lại khiến Huyết Phệ Hoàn như được gợi ý, trầm ngâm một lát rồi nói:
"Tiểu tử Quân Văn tuy đầu óc không lanh lợi cho lắm, nhưng câu này thì có lý. Nếu tu vi của ngươi không giảm, ngược lại còn mạnh hơn, thì chuyện Kim Đan mất tích chưa chắc đã là xấu.
Vừa rồi ngươi nói ‘toái đan thành anh’, ta thấy đúng hơn là Kim Đan đã hóa thành Nguyên Anh, chỉ là hiện tại còn chưa ngưng tụ hoàn chỉnh, nên mới tạo ra cục diện kỳ quái như bây giờ.
Chờ ngươi tiếp tục tu luyện, có lẽ Nguyên Anh sẽ dần hiện hình."
Mắt Phượng Khê lập tức sáng lên, cảm thấy lời Huyết Phệ Hoàn rất hợp lý.
Nếu thật sự có chuyện chẳng lành xảy ra, thì tu vi nàng hẳn phải tụt dốc, thân thể cũng sẽ có biểu hiện bất ổn. Nhưng đến giờ vẫn thấy khỏe mạnh, thậm chí còn mạnh hơn!
Tâm trạng nàng lập tức nhẹ nhõm đi không ít, đem lời Huyết Phệ Hoàn thuật lại cho Quân Văn và Cảnh Viêm.
Hai người nghe xong cũng nhẹ cả người.
Quân Văn rất nhanh liền nghĩ đến một vấn đề:
"Tiểu sư muội, Kim Đan của muội không còn, người ngoài sẽ không nhìn ra muội đang ở cảnh giới gì. Nếu có người hỏi, muội định nói thế nào?"
Phượng Khê suy nghĩ một chút, đáp:
"Muội bảo hắn tự đoán."
Quân Văn: "……"