Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 861

Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:12:52
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

861. Không ngại xa xôi mấy trăm vạn dặm mà tới ban phúc

Mai trưởng lão trò chuyện với Phượng Khê mấy câu, rồi khéo léo chuyển sang chuyện lĩnh ngộ hôm qua.

“Tiểu Khê, hôm qua ngươi lĩnh ngộ được đạo lý là nhờ cơ duyên gì vậy?”

Tuy cảm thấy hỏi vậy hơi đường đột, dù sao chuyện này liên quan tới cơ duyên tu luyện, nhưng không hỏi thì trong lòng lại canh cánh không yên.

Cùng Kỳ nằm xụi lơ trên mặt đất, giật giật lỗ tai, nó cũng tò mò lắm chứ bộ.

Phượng Khê không tiện nói thật, nhưng cũng không nỡ từ chối Mai trưởng lão, đành phải… bịa.

“Hôm qua ta đem ba nghìn vạn linh thạch mà Hàn phong chủ cho ta chia hết cho mọi người, ngài cũng biết đó, Huyền Thiên Tông nhà chúng ta không dư dả gì, sư phụ ta tiếc của tới mức muốn bẻ một viên linh thạch ra làm tám phần xài. Một khoản tiền lớn như vậy nói không còn là không còn, ta cũng thấy đau lòng lắm chứ.

Thế là ta tự mình an ủi mình, rằng tiền tuy tốt thật, nhưng trên đời còn nhiều thứ quan trọng hơn cả tiền.

Tỷ như chính nghĩa nè, tỷ như đại cục, rồi còn tình cảm nữa.

Huống hồ, có mất thì mới có được, tiền tiêu rồi mới có động lực kiếm thêm phải không…”

Mai trưởng lão: Ngươi đang nói cái gì thế? Cái này thì liên quan gì tới ngộ đạo?!

Ông đâu có biết Phượng Khê đang ngồi đó bẻ hạt dẻ tâm linh!

Nàng đông nói một câu, tây nói một câu, cuối cùng cũng nghĩ ra được lý do để lĩnh ngộ.

“Sau đó ta nghĩ tới Hàn phong chủ, người tài trợ tài chính cho ta, lại nghĩ tới lôi kiếp, từ đó liên tưởng đến Thiên Đạo.

Ngài nói xem, Thiên Đạo rốt cuộc là gì?

Là thần ư?

Ta thì không cho là vậy, đạo này chắc là một dạng quy tắc chăng?

Thiên Đạo chắc là tập hợp tất cả quy tắc trong thiên địa, nếu ngươi vô tình lĩnh ngộ được một trong số đó… thì chính là ngộ đạo rồi đó…”

Phượng Khê còn đang định tiếp tục tung hỏa mù, ai dè trong thức hải bỗng chấn động, ánh sáng toàn thân nàng cũng chớp lên rực rỡ!

Mai trưởng lão: ???!!!

Quân Văn và Cảnh Viêm thì ngơ ra như phỗng!

Chuyện quái gì đây?

Tiểu sư muội lại ngộ đạo nữa à?

Nhưng… trông có vẻ không giống lắm thì phải?!

Cùng Kỳ đang nằm giả ch/ết, lập tức bật dậy như bị điện giật!

“Nàng, nàng, nàng được Ma Thần ban phúc! Nàng vậy mà lại được Ma Thần ban phúc!!!

Ôi trời ơi!!

Thế giới này điên thật rồi!

Ma Thần lại đi ban phúc cho một nhân tộc như nàng!”

Mai trưởng lão nghe vậy thì suýt ngồi bệt xuống đất vì sốc!

Cái gì cơ?!

Phượng Khê được Ma Thần ban phúc?!

Chuyện này sao có thể xảy ra được?!

Tuy nói là không phải chưa từng có tiền lệ, nhưng mấy cái đó đều chỉ là truyền thuyết trong điển tịch thôi!

Đừng nói nhân tộc, đến cả ma tộc được Ma Thần ban phúc cũng cực kỳ hiếm hoi!

Vậy rốt cuộc là câu nào trong đống lời ban nãy khiến Ma Thần để mắt tới nàng chứ?

Chẳng lẽ là đoạn nàng nói về Thiên Đạo và ngộ đạo?

Nhưng mà mấy cái lý giải đó cũng chẳng phải do nàng nghĩ ra đầu tiên, trong sách vở vẫn thường ghi chép lại như thế, sao Ma Thần lại cố tình ban phúc cho nàng?

Mai trưởng lão thật sự không hiểu nổi, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ còn cách quy kết là: Phượng Khê đúng là số may mắn trời định!

Ánh mắt Quân Văn lóe lên, chẳng trách hắn thấy cảnh tượng trước mắt quen quen, chỉ là khi nãy gấp quá nên không nghĩ ra.

Giờ nghe Cùng Kỳ nói vậy, chẳng phải rõ rành rành là Ma Thần ban phúc hay sao?!

Ma Thần này cũng biết chơi đấy!

Trước ở Ma giới ban phúc thì thôi, giờ còn không ngại đường xa vạn dặm chạy tới tận Nam Vực để ban phúc cho tiểu sư muội?!

Trong khi đó, thân là người nhà của Phượng Khê, Huyết Phệ Hoàn trong lòng thấy hơi… chua.

Hắn là chính tông Ma tộc, từng hy sinh bao nhiêu vì cứu Lang Ẩn Uyên, vậy mà Ma Thần chẳng đoái hoài.

Hắn kém Phượng Khê ở điểm nào chứ?

Thiên phú? Tu vi? Ngộ tính?

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn chỉ có thể kết luận: Hắn thua ở cái miệng!

Nha đầu Phượng Khê kia lúc ở Ma giới suốt ngày tâng bốc Ma Thần, còn đích thân xây bao nhiêu Ma Thần điện, Ma Thần không thích nàng mới lạ!

Chỉ vì ấn tượng quá tốt nên mới không ngại xa xôi chạy tới ban phúc chứ sao!

Haizzz…

Cho nên mới nói, không phải cứ cần cù là sẽ được tưởng thưởng, phải biết cách “diễn” mới mong được lên chức!

Đúng là: “Làm việc không bằng biết nịnh, làm ch/ết cũng chẳng bằng nói hay!”

Huyết Phệ Hoàn cảm khái một hồi, nhưng chua thì chua, hắn vẫn thật lòng vui mừng thay Phượng Khê, dẫu sao đó cũng là cháu gái hắn!

Tương lai dù ch/ết cũng có đứa vinh hiển lo mồ mả tổ tiên, vậy còn gì bằng?

Thời gian được Ma Thần ban phúc ngắn hơn lĩnh ngộ đạo lý rất nhiều, khoảng mười lăm phút sau, ánh sáng tan hết, Phượng Khê cũng mở mắt ra.

Nàng hơi ngơ ngác nhìn Mai trưởng lão:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-861.html.]

“Vừa rồi ta lại ngộ đạo nữa sao? Nhưng mà… cảm giác có vẻ không giống lắm nha!”

Quân Văn cười thầm trong lòng: Tiểu sư muội đúng là diễn sâu!

Mà thật ra, diễn chút cũng phải thôi, dù gì nàng chưa từng đến Ma giới, làm gì biết Ma Thần ban phúc là cái quái gì.

Người được ban ấy à… chính là Huyết Vô Ưu.

Trong kết giới, Cùng Kỳ như một đứa trẻ nhao nhao lên:

“Tiểu Khê Khê! Ngươi hỏi cái lão phế vật kia làm gì, hỏi ta còn nhanh hơn! Vừa rồi là Ma Thần ban phúc cho ngươi đó!

Ma Thần không phải dễ gì mà ra tay đâu, ban phúc còn khó hơn cả ngộ đạo!

Tiểu Khê Khê, ngươi đúng là bất phàm, ngươi chính là Nhân-Ma ăn thông nha!”

Phượng Khê: “……”

Thông ăn cái đầu nhà ngươi!

editor: bemeobosua

Tuy trong lòng đang âm thầm chửi Cùng Kỳ ngu si chộp nhầm người, nhưng vẻ mặt Phượng Khê lại lộ rõ vẻ kinh hoảng:

“Ma Thần ban phúc? Ngươi nói vừa nãy Ma Thần ban phúc cho ta á? Này... thật hả?”

Cùng Kỳ lập tức thề thốt chắc nịch:

“Đương nhiên là thật! Ta có thể lấy mạng ba con hung thú khác ra thề, ta nói câu nào câu nấy đều là thật!”

Đào Ngột và Heo Vàng: #¥%&#%%# (bị lôi đi thế mạng mà còn không biết gì!)

Lúc này, Mai trưởng lão cũng mở miệng:

“Tiểu Khê, lời Cùng Kỳ nói chắc là thật đấy, ta từng đọc qua ghi chép liên quan trong vài điển tịch cổ, tình huống vừa rồi... đúng là Ma Thần đang ban phúc cho con.”

Phượng Khê ngẩn người ra, mãi sau mới lắp bắp:

“Ma Thần... ban phúc cho con? Chẳng lẽ vì con... đẹp?”

Mai trưởng lão: “……” (Ngươi đúng là không biết ngại là gì luôn đó!)

Ngay lúc ấy, Tư Mã tông chủ cũng đến.

Dù nơi này là sau núi, nhưng dị tượng từ trời giáng xuống vẫn khiến không ít người chú ý.

Chẳng qua vì đây là nơi giam giữ Cùng Kỳ, nhiều người không dám lại gần.

Vừa khéo, Tư Mã tông chủ lại nghe được câu “Ma Thần ban phúc” kia của Phượng Khê.

Vừa thấy ông tới, Mai trưởng lão cùng Phượng Khê lập tức hành lễ.

Tư Mã tông chủ nào còn tâm trí để ý mấy lễ nghi đó, vội hỏi Phượng Khê:

“Ngươi vừa nói gì? Ngươi được Ma Thần ban phúc à?”

Phượng Khê nhỏ giọng như mèo con:

“Ta cũng không chắc lắm, chỉ cảm thấy không giống ngộ đạo lắm. Cùng Kỳ với Mai trưởng lão đều nói là Ma Thần ban phúc.”

Tư Mã tông chủ quay sang nhìn Cùng Kỳ:

“Ngươi chắc chắn là Ma Thần ban phúc?”

Cùng Kỳ gật đầu như trống bỏi:

“Ta từng thấy Ma Thần ban phúc rồi, vừa rồi rõ ràng chính là thế!”

Dù Cùng Kỳ nổi tiếng làm càn, nhưng trước mặt Tư Mã tông chủ vẫn ngoan ngoãn lễ phép, vì nó biết ai có thể đắc tội, ai thì tuyệt đối không thể.

Tư Mã tông chủ lại gật đầu, hỏi thêm Mai trưởng lão chi tiết, rồi ánh mắt phức tạp nhìn sang Phượng Khê.

Ngộ đạo, lại còn Ma Thần ban phúc!

Sao ta chưa bao giờ gặp chuyện tốt như vậy hả trời!

Bảo sao Doãn trưởng lão lại một hai đòi rút m/áu nhận thân, con nhóc này số mệnh đúng là không giống người thường!

Giờ ông mới nhận ra... không nhìn thấu tu vi của Phượng Khê.

Có điều ông cũng không quá để tâm, ông và Mai trưởng lão đều nghĩ chắc là con bé dùng linh khí che giấu tu vi thôi.

Ban đầu ông còn hơi do dự có nên cho ba sư huynh muội này đi thi thí luyện không, giờ thì khỏi cần nghĩ thêm gì nữa.

Hoài trưởng lão nói đúng, cứ để họ tham gia, biết đâu Ngộ Đạo Phong có thể dính ké chút vận may từ họ!

Nghĩ vậy, ông liền cười nói với Phượng Khê:

“Ngươi có thể được Ma Thần ban phúc, chứng tỏ có thiên phú tu luyện rất cao. Sau này phải cố gắng tu luyện, tiền đồ sáng lạn!

Có khó khăn gì, cứ đến tìm ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi hết sức.”

Phượng Khê liền vội vàng đáp:

“Tông chủ, ta có thiên phú đến đâu thì cũng phải có quý nhân dìu dắt mới được. Ngài chính là quý nhân của ta!

Nếu không có ngài phá lệ thu nhận ba sư huynh muội chúng ta vào Trường Sinh Tông, ta đâu có được tạo hóa thế này!

Ta là người biết ơn, sau này nếu ngài cần ta giúp gì, ta nhất định sẽ không chối từ!”

Tư Mã tông chủ trong lòng thầm nghĩ: Không cần đợi đến sau này, mấy hôm nữa là ngươi có cơ hội “đền đáp ân tình” rồi!

Đúng lúc đó, trong thức hải của Phượng Khê vang lên giọng nói của Huyết Phệ Hoàn:

“Tiểu Khê, Chuột Tinh tới rồi!”

Còn Lôi Kiếp thì đang buồn thúi ruột.

Ban đầu nó còn tưởng có thể dựa vào cái “nhìn thấy Doãn trưởng lão” để bám trụ ở nhà Phượng cẩu, ai ngờ giờ nó lại bị hất văng mất rồi!

Khó khăn lắm mới có được một ưu thế, vậy mà cũng bị người khác giành mất!

Nó thật sự... sống quá khổ!

Loading...