Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 863

Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:12:57
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

863. Xác định không ăn được.

Tông chủ Tư Mã thở dài:

“Doãn trưởng lão, thân phận của ngài vốn đặc biệt, trừ phi có tình huống đặc biệt, nếu không thì không thể công bố với thiên hạ.

Cho nên, ngài chỉ có thể âm thầm thu nhận Phượng Khê và hai người kia làm đệ tử.”

Doãn trưởng lão nhíu mày:

“Âm thầm thì âm thầm, có gì đâu mà ngại. Ta xưa nay chẳng màng hư danh, chỉ cần bọn họ học được bản lĩnh của ta, sau này giúp ta bảo vệ Trường Sinh Tông là được.”

Tông chủ Tư Mã cười khổ:

“Ngài không để ý, nhưng bọn họ thì sao?”

Doãn trưởng lão lập tức phản bác:

“Bọn họ đều là người thông minh, cũng không phải hạng ham danh háo tiếng, ngươi lo xa quá!”

Tông chủ Tư Mã thầm nghĩ:

Không màng hư danh? Nếu thật sự không để tâm, Phượng Khê có thể dứt khoát bỏ ra ba nghìn vạn linh thạch chỉ để mua lấy cái danh tiếng kia à?

Nếu nàng không màng danh lợi, thì cái danh ‘Ánh sáng Bắc Vực’ là từ đâu mà ra?!

Nhưng hắn cũng lười tranh cãi với Doãn trưởng lão chuyện này, chỉ nói:

“Thực ra có để tâm hay không cũng không quan trọng bằng một chuyện, đó là Bắc Vực.

Ba người Phượng Khê đều là đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông, mà nàng còn được xưng là ‘Ánh sáng Bắc Vực’. Nếu họ ở lại Trường Sinh Tông mà không quay về, bên Bắc Vực chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Không nói đến chuyện này có thể ảnh hưởng tới cục diện giữa Nam và Bắc Vực thế nào, quan trọng là sẽ gây bất lợi cho cả ba người họ!

Tới lúc đó, nếu ngài không thể ra mặt, thì toàn bộ áp lực sẽ đổ hết lên người bọn họ. Trong tông vốn đã có không ít kẻ có ác cảm với ba người này, đến lúc ấy nhất định sẽ thừa cơ mà giậu đổ bìm leo. Họ sẽ rơi vào cảnh ngộ rất tệ.

Ngài nỡ lòng sao?”

Doãn trưởng lão nhíu chặt mày, quả thực chưa nghĩ đến mấy chuyện sâu xa như vậy.

Nếu vì ý riêng của mình mà khiến Nam Bắc Vực nổ ra tranh chấp, thì hắn, một hộ phái trưởng lão, chẳng phải quá vô trách nhiệm rồi sao?

Huống chi, hắn cũng không nỡ để ba người Phượng Khê rơi vào cảnh khốn cùng.

Trầm ngâm một lát, ánh mắt hắn bỗng trở nên khó chịu, lườm Tư Mã tông chủ:

“Ta nói muốn thu nhận bọn họ, vậy mà ngươi im thin thít, không nói mấy chuyện này là sao? Ngươi cố ý lừa ta có phải không?!”

Tư Mã tông chủ vội xua tay:

“Ta nào dám lừa ngài? Chẳng qua ngài hiểu sai ý ta thôi! Mấy chuyện đó không phải không có cách giải quyết, chỉ là cần thời gian, nên ta mới nhắc nhở ngài đừng nóng vội!”

“Giải quyết thế nào?”

“Thứ nhất, hiện tại quan hệ giữa chúng ta và Bắc Vực vừa mới hòa hoãn, tạm thời không nên có xung đột lớn.

Nhân tộc Bắc Vực vốn không đáng sợ, điều chúng ta e ngại chính là việc họ liên minh với Ma tộc.

Nhưng ta cảm thấy liên minh này cũng chẳng bền lâu, chưa bao lâu nữa thế nào cũng nảy sinh mâu thuẫn.

Đến lúc đó, bản thân Nhân tộc Bắc Vực còn lo chưa xong, tự nhiên sẽ không dám đối đầu công khai với Nam Vực chúng ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-863.html.]

Thứ hai, ngài không thể công khai ra mặt. Ba người Phượng Khê ở lại Trường Sinh Tông cần có một lý do khiến người khác tâm phục khẩu phục.

Tuy trước đó họ có thể hiện chút thực lực trên Luận Đạo Đài, nhưng vẫn chưa đủ. Dù sao họ cũng chưa từng đấu với đệ tử thân truyền đứng đầu các phong.

Hoài trưởng lão từng đề nghị cho họ tham gia thí luyện tuyển chọn, ta thấy đây là cơ hội tốt.

Lúc ấy, đệ tử thân truyền của năm phong đứng đầu đều sẽ tham gia. Nếu ba người họ giành được tư cách bước vào Hạo Thiên Kính, hơn nữa còn có cơ duyên bên trong đó, e rằng sẽ khiến người trong tông tâm phục khẩu phục.

Thứ ba, Hàn phong chủ ghét họ đến tận xương tủy, chỉ là còn kiêng kị thân phận sứ giả Bắc Vực của Phượng Khê.

Nếu bây giờ công bố chuyện họ gia nhập Trường Sinh Tông, e là hắn sẽ không còn e dè nữa.

Mà phía sau Hàn phong chủ còn có Quý trưởng lão… Nên tốt nhất là chờ nhổ được cái gai đó, rồi ngài hãy tính đến chuyện thu nhận họ, kẻo hại bọn họ vạ lây.”

Doãn trưởng lão nghe xong, mặt đen sì.

Bởi vì để làm được ba chuyện Tư Mã tông chủ nói, nhất là điều đầu tiên, có khi phải đợi ba năm, năm năm! Thậm chí còn chẳng biết bao giờ!

Đệ tử thì ở ngay trước mắt, lại bắt hắn phải chờ?

Không phải hành hạ người ta sao?!

Nhưng hắn cũng biết Tư Mã tông chủ nói có lý, vì vậy mặt lạnh như tiền, đáp:

“Vậy thì chờ sau khi thí luyện Hạo Thiên Kính kết thúc rồi hẵng nói.”

Tư Mã tông chủ gật đầu:

“Ta nghe theo ngài.”

Doãn trưởng lão trong lòng thầm chửi:

Trên mặt thì nghe ta, trong bụng thì một bồ tính toán!

Cùng lúc đó, ba người Phượng Khê đã trở về chỗ ở.

Lúc đi ngang qua hồ cá, Phượng Khê quay sang Huyết Phệ Hoàn hỏi:

“Gia gia, người xem mấy con cá kia thế nào?”

Huyết Phệ Hoàn bĩu môi:

“Vừa nhìn đã thấy toàn thịt sạn, chắc chắn là không ăn được.”

Phượng Khê bật cười:

“Con cũng thấy thế, nhưng mà trên người chúng nó có vệt lạ…”

Nàng liền kể lại chuyện liên quan đến Xích Yên Lý.

Huyết Phệ Hoàn nghe xong lập tức có hứng thú:

“Nếu ta đoán không sai, cái bản ‘Trà Nghệ Thư’ kia chính là một pháp trận, mà còn là Truyền Tống Trận nữa cơ!

Tiểu tử Quân Văn chắc vô tình mở ra truyền tống trận, nên mới bị ném thẳng xuống nước.

Còn chuyện cái hồ này có phải chính là nơi hắn rơi xuống hay không thì chưa chắc, biết đâu dưới hồ này còn có bí ẩn gì khác!

Cháu gái ngoan, dù sao cũng rảnh rỗi, bằng không thì con chiếu sáng hết nước trong hồ lên, rồi rắc ít muối vào đó thử xem mấy con Xích Yên Lý kia có biến thành cá khô muối không?”

Phượng Khê:

“Cùng Kỳ chắc nên nhận người làm đại ca!”

Loading...