Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 867

Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:13:06
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

867. Khương Yển không phải bị sét đánh rồi chứ?

Khương Yển cảm thấy Phượng Khê đúng là đang ba hoa chích chòe!

Gì mà tám mươi lăm suất?

Gì mà ba nghìn ba trăm vạn?

Đám người đó đều coi tiền như rác hết sao?!

Phượng Khê tốt bụng lấy ra một cuốn sổ tay nhỏ, trên đó ghi chép đầy đủ danh sách người đạt được tư cách tham gia tỉ thí và số tiền đấu giá. Nàng đưa cho Khương Yển xem tận mắt.

Lúc này Khương Yển mới tin.

Dù gì cũng chẳng ai đi bịa đặt tới mức làm cả cuốn sổ ghi chép chỉ để... c.h.é.m gió!

Trong lòng hắn âm thầm mắng những người kia, từng cái đầu đều bị lừa đá cả rồi!

Ngoài việc mắng bọn họ vung tiền như rác, hắn còn thấy hơi ghen tị.

Năm người bọn họ ở ngoài kia đánh đ.ấ.m sống ch/ết, liều mạng thí luyện cũng chỉ kiếm được một mớ tiền lẻ ít ỏi như vậy!

Dựa vào cái gì chứ?!

Chẳng lẽ chỉ vì cái nha đầu Phượng Khê này bị người ta ghét?!

Đúng lúc này, Phượng Khê tươi cười nói:

“Các huynh nếu thật sự muốn so với ta thì cũng được thôi. Đi tìm tên trong danh sách mấy người mua tư cách ấy, hỏi thử họ có bán không. Có điều ta đoán các huynh phải ra giá cao hơn thì họ mới chịu nhả ra đó.”

Khương Yển: “……”

Trừ khi đầu óc ta có vấn đề mới đi làm chuyện đó!

Hắn hừ lạnh một tiếng: “Gần đây ta đang bận chuẩn bị cho đợt tuyển chọn thí luyện, không có thời gian đôi co với ngươi. Đợi ta từ trong Hạo Thiên Kính ra, ta sẽ ‘thu thập’ ngươi sau!”

Phượng Khê cười tủm tỉm: “Được thôi, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh huynh tới khiêu chiến ta! Dù sao ta là cường giả, giúp đỡ người yếu tiến bộ là trách nhiệm mà~!”

Khương Yển tức đến nỗi siết chặt nắm đấm, “rắc rắc” phát ra tiếng.

Nếu không phải Lạc Trần đã dặn trước, hắn thật sự không kiềm được mà muốn lao lên đánh nhau với Phượng Khê.

Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi còn chuyện gì nữa không? Không có thì cút lẹ! Ta không có thời gian dây dưa với ngươi!”

Mặt nhỏ của Phượng Khê lập tức sầm xuống!

“Khương Yển, ngươi bảo ai cút hả? Biết nói tiếng người thì nói, không biết thì câm miệng lại!

Tông chủ trước mặt ta khen năm người các ngươi tận mây xanh, ta còn tưởng các ngươi là nhân vật ghê gớm lắm cơ!

Kết quả ngay cả cái gọi là ‘tôn trọng’ cũng không biết là gì?

Ta bằng lòng làm lá chắn cho Lạc Trần, vậy mà các ngươi lại không hiểu ý sâu xa của tông chủ, đúng là ngu như bò!”

Nói xong Phượng Khê quay người bỏ đi. Khương Yển sững sờ: “Khoan đã! Ngươi nói vậy là có ý gì?”

Phượng Khê hừ lạnh:

“Có ý gì? Ý gì thì là ý đó!

Tông chủ để ta làm người dẫn đầu, ngươi nghĩ là vì cái gì?

Chính là muốn kéo hết sự chú ý của bốn phong khác về phía ta, để ta làm chim đầu đàn, làm cái rui thò ra đầu tiên!

Như vậy thì Lạc Trần chẳng phải sẽ an toàn sao?!

Nếu ngươi nguyện ý làm chim đầu đàn thay Lạc Trần, ta tất nhiên không ý kiến, coi như ta chưa từng nói gì, ngày mai giờ Tỵ, chúng ta họp ở sân Lạc Trần!”

Khương Yển mắt đảo vòng vòng:

“Ngươi nói thế không đúng rồi, nếu là ý của tông chủ thì tất nhiên chúng ta phải làm theo!

Ngươi dẫn đầu thì dẫn đầu, mai tụi ta tới sân ngươi họp luôn!”

Phượng Khê liếc hắn: “Ngươi có thể đại diện cho bốn người kia sao?”

Khương Yển đập mạnh ngực: “Tất nhiên có thể!”

Phượng Khê hừ lạnh, không nói gì thêm, quay bước đi về phía Quân Văn và mấy người khác.

Khương Yển vội vàng chạy theo, nhỏ giọng: “Chút nữa để ta nói, ngươi đừng mở miệng!”

Phượng Khê không thèm để ý tới hắn, bước còn nhanh hơn!

Đám người Lạc Trần thấy Phượng Khê đi phía trước, Khương Yển cắm đầu cắm cổ đuổi theo phía sau, trên mặt còn nở nụ cười lấy lòng, ai nấy đều thấy khó hiểu.

Khương Yển bị gì vậy?

Tại sao thái độ lại thay đổi một trời một vực như thế?

Đợi hai người tới gần, Khương Yển liền nói với Lạc Trần: “Ta nghĩ kỹ rồi, nếu đây là ý của tông chủ, vậy chúng ta cũng không nên làm trái.

Mai họp ở sân Phượng Khê đi!”

Lạc Trần: “……”

Ba người còn lại: “……”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-867.html.]

Bọn họ thậm chí bắt đầu nghi ngờ không biết có phải Phượng Khê đã hạ độc Khương Yển rồi không?!

Khương Yển còn quay sang làm mặt qu/ỷ với Phượng Khê, nàng liền nói:

“Vậy thì quyết vậy đi, tụi ta còn việc, xin phép đi trước!

À đúng rồi, Khương Yển sư huynh, ta không quen mấy đệ tử thân truyền ở Ngộ Đạo Phong lắm, phiền huynh thông báo giúp ta một tiếng nha!”

Khương Yển: “……”

Quá đáng thật sự!

Ta giúp ngươi nói chuyện đã đủ tình nghĩa rồi, vậy mà ngươi còn sai ta đi truyền tin? Ngươi coi ta là tiểu đệ của ngươi hả?!

Nhưng nghĩ tới chuyện Phượng Khê đang làm lá chắn thay cho Lạc Trần, hắn cắn răng, gật đầu: “Được.”

Lạc Trần cùng ba người khác: “……”

Khương Yển chẳng lẽ bị sét đánh rồi à?

Hay là bị người khác đoạt xác?

Chờ Phượng Khê và hai người kia đi rồi, Lạc Trần mới quay sang hỏi Khương Yển:

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Khương Yển lắc đầu, vẻ mặt mơ hồ:

"Không có gì đâu, chỉ là Phượng Khê vừa kể với ta mấy chuyện xảy ra gần đây, ta cảm thấy nàng ấy đúng là có bản lĩnh, đủ tư cách làm người dẫn đầu."

Lạc Trần hỏi tiếp:

"Nàng ấy kể chuyện gì?"

Khương Yển lập tức đáp:

"Nàng ấy đem tám mươi lăm suất tham gia tỷ thí đem đi đấu giá, chỉ riêng phí đấu giá đã thu về hơn ba nghìn ba trăm vạn linh thạch!"

Ba người Lạc Trần nghe xong đều sững sờ!

Đám người kia điên hết rồi à?!

Bao nhiêu cách tiêu tiền không dùng, lại đi bỏ cả đống vào mua tư cách thi đấu?!

Nhưng chuyện này cũng chứng minh Phượng Khê kia đúng là biết lừa thật đấy!

Nếu bọn họ mà có bản lĩnh như nàng ta, thì đã sớm phát tài to rồi!

Lạc Trần nhìn sang Khương Yển:

"Ngoài chuyện đó ra, nàng ta còn làm gì nữa không?"

Khương Yển thầm nghĩ, ta chỉ mới kể đúng mỗi chuyện đó thôi mà!

Hắn cũng không định kể thật mọi chuyện cho Lạc Trần biết. Bởi hắn hiểu rõ tính cách của người này, nếu biết Phượng Khê đang làm tấm bia chắn thay mình, chắc chắn sẽ không đồng ý.

Thế chẳng phải ngốc lắm sao?

Có người tình nguyện hút hết thù hận về mình, tại sao lại không để họ làm?!

Dù sao Phượng Khê cũng đâu phải người của Trường Sinh Tông, lại chẳng có quan hệ gì thân thiết với bọn họ!

Ngay lúc đang rầu rĩ không biết phải đánh trống lảng thế nào, hắn bỗng ngẩng đầu lên, thấy ở phía xa có Hoài Hà đi ngang qua, ánh mắt lập tức sáng rỡ:

“Hoài sư đệ! Lại đây một chút!”

Hoài Hà vốn quan hệ không tồi với bọn họ, vốn cũng định qua chào hỏi, nghe Khương Yển gọi thì vui vẻ chạy lại.

Sau vài câu hỏi thăm xã giao, Khương Yển liền nói:

“Hoài sư đệ, đệ kể cho Lạc sư huynh và mọi người nghe xem gần đây Phượng Khê đã làm những gì nhé!”

Hoài Hà lập tức hăng hái hẳn lên:

"Nhắc đến Phượng Khê sư muội, ta đúng là có tiếng nói đó! Gần đây ta cũng hay ăn cơm cùng bọn họ, coi như quen thân!

Trong ba người đó, người ta bội phục nhất chính là Phượng Khê sư muội. Dù mới gia nhập Trường Sinh Tông chưa bao lâu, nhưng những công trạng nàng lập được nhiều không kể xiết..."

Lạc Trần và mấy người còn lại: “……”

editor: bemeobosua

Ngươi thao thao bất tuyệt nãy giờ, ngoài việc thổi phồng Phượng Khê ra thì vẫn chưa kể được cái gì cụ thể hết á!

Nhưng từ vẻ mặt cũng đủ hiểu, Hoài Hà này đúng là thật lòng bái phục Phượng Khê, gần như muốn tôn nàng ấy làm thần tượng luôn rồi!

Điều đó lại càng khiến bọn họ thêm tò mò, rốt cuộc Phượng Khê đã làm ra chuyện kinh thiên động địa gì?

Tiếp theo, Hoài Hà thao thao bất tuyệt kể hết loạt chiến tích của Phượng Khê, tuy không đến mức nói quá nhưng ngôn từ cũng mang theo vài phần hoa mỹ, cường điệu.

Cả nhóm Lạc Trần nghe mà há hốc mồm!

Đến khi nghe tới đoạn Phượng Khê dám trực tiếp đối đầu với Quý trưởng lão, ngay cả Khương Yển cũng phải âm thầm giơ ngón cái!

Không bàn chuyện khác, chỉ riêng gan dạ và khí phách đó cũng đủ khiến người ta kính nể rồi!

Sau đó nghe nói lúc ngộ đạo xong nàng còn được Ma tộc ban phúc, Khương Yển suýt nữa trợn tròn mắt!

Bảo sao tông chủ lại muốn để Phượng Khê làm bia chắn cho Lạc sư huynh, chỉ riêng cái vận may như thể được trời che chở đó, cho dù có bị tấn công thì cũng b.ắ.n ngược lại cho xem!

Loading...