Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 868
Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:13:09
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
868. Phượng Khê xâu kẹo hồ lô
Lạc Trần nghe xong lời Hoài Hà nói, không khỏi gật gù:
“Khó trách tông chủ lại để nàng làm người dẫn đầu, quả thật là có bản lĩnh.”
Hoài Hà thì mặt mày mơ màng, để Phượng Khê dẫn đầu á?
Sao ta chưa từng nghe nhắc gì tới chuyện này nhỉ?
Dù là đại bá hay Phượng Khê cũng chưa hề nói gì mà?
Nhưng hắn cũng chẳng hỏi thêm, bởi điều đầu tiên đại bá dạy hắn chính là: Lo chuyện thiên hạ thì tổn thọ!
Bên kia, Cảnh Viêm đang hỏi Phượng Khê:
“Tiểu sư muội, muội thật định làm thủ lĩnh dẫn đầu hả? Cái chức này không dễ gánh đâu đó!”
Quân Văn cũng gật gù: “Đúng vậy, nếu muội trở thành người dẫn đầu của Ngộ Đạo Phong, mấy phong khác chắc chắn sẽ nhằm vào chúng ta!”
Phượng Khê cười tươi rói: “Muội không làm thì họ sẽ bỏ qua cho muội chắc?
Đừng quên, Tư Mã tông chủ để muội tham gia thí luyện chính là để khuấy đục vũng nước này!
Không kéo sự chú ý về phía mình, làm sao đạt được mục đích ấy?
Huống hồ, đây là cơ hội hiếm có để trở thành thân truyền đệ tử của Ngộ Đạo Phong, sau này muội sẽ là lão đại của họ đó!”
Quân Văn và Cảnh Viêm nghe mà thấy cũng có lý, chỉ là càng thêm tò mò: Khương Yển vì sao lại đứng ra nói đỡ cho Phượng Khê?
Phượng Khê thì cười tủm tỉm:
“Vì muội đang làm cái khiên chắn cho sư huynh Lạc Trần của hắn đó mà!”
Quân Văn: “……”
Cảnh Viêm: “……”
Thì ra muội còn nhân cơ hội này giúp đỡ nhóm Lạc Trần một vố?
Người khác cùng lắm chỉ là nhất tiễn song điêu, còn tiểu sư muội của họ thì quen chơi kiểu… xâu kẹo hồ lô, xiên một chuỗi cả đám!
Lúc này hai người mới hiểu vì sao thái độ của Khương Yển lại thay đổi nhanh như trở tay, thì ra bị tiểu sư muội nhà họ bẫy một vố!
Ba người vừa nói giỡn vừa cùng nhau đến Tàng Thư Các.
Tàng Thư Các vốn đóng cửa nhiều ngày, nay cuối cùng cũng mở lại.
Thí luyện sắp tới, Phượng Khê cảm thấy cứ đóng cửa ở lì trong phòng luyện tập cũng không ổn, nên quyết định đi xem sách một chuyến.
Rút kinh nghiệm vụ sách da thú tự bốc cháy lần trước, nàng lần này quyết không dính dáng gì đến mấy thứ đó nữa, không nhìn, không chạm, không nghĩ tới!
Vừa bước vào Tàng Thư Các, Phượng Khê phát hiện bên trong có thêm khá nhiều đệ tử canh giữ, ai nấy đều nhìn chằm chằm người đọc sách như thể sợ họ giở trò trộm cắp.
Người khác thì có lẽ thấy áp lực, nhưng ba người Phượng Khê thì chẳng chút bận tâm, tập trung tinh thần vào việc đọc sách.
Phượng Khê đang đọc đến say mê thì thần thức vang lên tiếng Huyết Phệ Hoàn:
“Ngươi đang đọc cái gì mà vớ vẩn vậy?! Đúng là đầy rẫy sai sót!
Mấy cuốn như vậy đáng lẽ nên gom lại mà đốt đi, khỏi truyền sai cho hậu bối!”
Sau đó, Huyết Phệ Hoàn bắt đầu chỉ ra từng chỗ sai trong sách. Dù có vài chỗ là kiểu “soi xương trong trứng gà”, nhưng cũng thật sự có vài đoạn sai rõ rành rành.
Phượng Khê lập tức khen lấy khen để, khiến Huyết Phệ Hoàn càng khoái chí:
“Thấy chưa? Ta đã bảo Trường Sinh Tông chỉ có cái tiếng thôi mà!
Tông chủ thì hữu danh vô thực, năm phong ai làm nấy lo, bốn vị thái thượng trưởng lão thì ngày đêm tranh quyền đoạt lợi, còn hộ phái trưởng lão thì mù tịt hết mọi chuyện!
Ngay cả sách trong Tàng Thư Các mà cũng lắm lỗ hổng thế này!
Không phải ta khoác đâu, nếu không vì tổ huấn của Lang Ẩn Uyên, ta đã một mình san bằng Trường Sinh Tông này từ lâu rồi!”
Một đám linh sủng nghe xong lời ấy thì hết hồn, ai nấy đều há hốc mồm!
Lại là câu nói cũ: ngươi tài giỏi như vậy, sao lại thành ra cái dạng hiện giờ thế này?!
Phượng Khê thì chẳng để tâm mấy, một phần vì Huyết Phệ Hoàn quả thật có bản lĩnh, mặt khác nàng nghĩ hắn bị nhốt dưới mộ mấy trăm năm chắc cũng cô đơn quá độ, nay mới có dịp ra ngoài, khoác lác chút cũng không sao.
Thế là suốt buổi, Huyết Phệ Hoàn hăng say soi lỗi, cứ như đang chơi trò bắt lỗi không bao giờ biết mệt!
Khó được cái là hắn đúng thật toàn tài, cái gì cũng đọc qua hết rồi!
Phượng Khê lại một lần nữa phải nhìn vị “gia gia tiện nghi” này bằng con mắt khác, ở mảng tu luyện, đúng là không ai vượt nổi hắn ở Cửu U đại lục!
Bất tri bất giác, thời gian đóng cửa Tàng Thư Các đã đến.
Huyết Phệ Hoàn lập tức gào lên:
“Nhà ai lại có Tàng Thư Các mà đóng cửa hả?! Chẳng phải nơi này xưa nay luôn mở à?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-868.html.]
Ta đã bảo rồi, Trường Sinh Tông này chẳng nên hồn đâu, lộ rõ cả mấy cái chỗ lở loét!”
Phượng Khê cảm thấy hắn là vì chơi trò “bới lông tìm vết” chưa đã, nên giờ mới phát cáu.
Nàng ngáp một cái: “Gia gia à, thật ra Trường Sinh Tông cũng không tệ đến mức đó, chỉ là người quá mạnh, ngộ tính lại cao siêu!
Người nhìn mọi thứ như dòng thác đổ, đương nhiên thấy đâu đâu cũng lộ ra lỗ hổng.
Chứ như con đây là con tép con tôm, đừng nói là thấy lỗi, đọc còn chẳng hiểu gì!”
Huyết Phệ Hoàn nghe xong trong lòng vô cùng sảng khoái, vẫn là cháu gái thân thiết nói chuyện mới lọt tai!
Trở về chỗ ở, ba người Phượng Khê không nghỉ ngơi ngay mà tiếp tục tu luyện đến tận canh tư mới thôi.
Huyết Phệ Hoàn rất vừa lòng, ba tiểu tử này không chỉ có thiên phú, mà còn vô cùng siêng năng. Tuy không thể so với thành tựu của hắn năm xưa, nhưng tiền đồ thì… không thể giới hạn!
editor: bemeobosua
Sáng hôm sau, còn chưa tới giờ Tỵ, đã lần lượt có đệ tử tới cửa.
Toàn bộ đều là đệ tử thân truyền của Ngộ Đạo Phong.
Thật ra lúc nhận được tin nhắn từ Khương Yển, mấy vị đệ tử thân truyền này ai nấy đều sững người, lần này dẫn đội đi thí luyện lại là… Phượng Khê?!
Bình thường chẳng phải nên là Lạc Trần dẫn đội sao?
Dù gì thì Lạc Trần cũng là đại sư huynh được cả bọn công nhận mà!
Thế nào tự dưng lại nhảy ra cái tên Phượng Khê?
Nhưng mà bọn họ cũng biết rõ mối quan hệ giữa Khương Yển và Lạc Trần rất thân thiết, Khương Yển mà đã đích thân truyền tin, thì chuyện này tám phần là thật rồi.
Cho nên, ai cũng kéo tới.
Phượng Khê thì không ra mặt, mà để Cảnh Viêm với Quân Văn phụ trách tiếp khách.
Hoài Hà cũng lăng xăng phụ giúp tiếp đón.
Trong phòng chật hẹp, chỗ ngồi có hạn nên mọi người đành tụ lại trong sân tán gẫu chờ đợi.
Tới gần giờ Tỵ, năm người nhóm Lạc Trần cuối cùng cũng xuất hiện.
Phải nói thật, mặc dù Hoài Hà đã kể một lượt những chiến tích "vĩ đại" của Phượng Khê, cả đám nghe xong đều kinh ngạc, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức kinh ngạc thôi.
Vận may đúng là một phần của thực lực, nhưng đâu phải tất cả.
Bọn họ cũng chẳng cho rằng Phượng Khê mạnh hơn mình. Nếu thực sự giao đấu, người thua chắc chắn không phải là bọn họ.
Bọn họ là đệ tử thân truyền hàng đầu của Trường Sinh Tông, lại chẳng phải loại chỉ biết ngồi nói lý suông. Gần nửa thời gian mỗi năm đều ở ngoài rèn luyện thực chiến, sống ch/ết từng trải qua không ít!
Đợi đến khi Quân Văn thấy người đến đủ, mới quay đầu hô lớn vào trong phòng:
“Tiểu sư muội ơi, đừng ngủ nữa, người ta tới đông đủ rồi đó!”
Mọi người: “……”
Cái trò gì đây?
Phượng Khê còn đang… ngủ?!
Bọn ta ba chân bốn cẳng tới họp, ngươi thì ung dung ngủ trong phòng?! Ngươi cũng không coi tụi ta ra gì quá rồi đấy!
Đặc biệt là Khương Yển, giận đến mức suýt nữa quay lưng bỏ về!
Nhưng nghĩ tới việc Phượng Khê là lá chắn cho Lạc Trần, hắn đành cắn răng nhịn xuống.
Không chỉ nhịn, còn cố ra mặt giải vây giúp Phượng Khê:
“Phượng Khê trước đó bị thương chưa khỏi hẳn, tinh thần vẫn còn kém, dậy trễ chút cũng là chuyện bình thường thôi.”
Bốn người nhóm Lạc Trần: “……”
Trong lòng bọn họ nảy ra một suy đoán to gan, chẳng lẽ Khương Yển… có tình ý với Phượng Khê?!
Công nhận cô nương đó trông cũng khá xinh, nhưng mà… nàng ta là người Bắc Vực đấy nhé!
Khương Yển thấy ánh mắt đầy nghi ngờ của mọi người, trong lòng liền dâng lên một cảm giác ưu việt kiểu: "Các ngươi đều say cả, chỉ mình ta tỉnh!"
Các ngươi biết gì chứ!
Ta đây là đang âm thầm bảo vệ sư huynh Lạc Trần đó!
Đúng lúc này, Phượng Khê vẫn còn ngái ngủ lò dò bước ra từ trong phòng, vừa ngáp vừa nói:
“Đến đủ rồi hả? Vậy các huynh cứ trò chuyện trước, muội vào ăn sáng cái đã.”
Nói xong quay đầu vào nhà, để lại cả đám đứng hình trong sân.
Mọi người: “……”
Khương Yển tức đến nghiến răng ken két, khó trách tông chủ chọn ngươi làm lá chắn, cái tính cách chọc người ghét này đúng là bức tượng bia sống cũng phải cúi đầu nhận thua!