Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 870
Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:13:14
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
870. Phượng Khê đúng là có một trái tim nhân hậu.
Lạc Trần cũng không phải kẻ nhỏ nhen, lập tức chắp tay nói với Phượng Khê:
“Đa tạ sư muội Phượng Khê đã nương tay! Ta tâm phục khẩu phục nhận thua!”
Mọi người lập tức xôn xao.
Lạc Trần… lại bại dưới tay Phượng Khê!
Tuy là cả hai không dùng linh lực, nhưng như vậy càng chứng minh kiếm pháp của Phượng Khê mạnh hơn Lạc Trần nhiều!
Tu vi Hóa Thần mà còn bị đè đầu về kiếm pháp, vậy thì chẳng trách tông chủ lại để nàng làm người dẫn đầu. Xem ra nàng quả thật có chút bản lĩnh!
Chỉ là… bọn họ đâu biết, hai điểm khiến họ tin tưởng ấy, chẳng có điểm nào là thật cả!
Thực lực là lý lẽ rắn chắc nhất.
Ban đầu ai nấy còn có chút chê bai việc để Phượng Khê làm thủ lĩnh, nhưng giờ thì chẳng còn ai ý kiến nữa.
Mà đây, mới đúng là điều Phượng Khê muốn.
Lúc đầu cố tình đến trễ, là để thử độ kiên nhẫn của mọi người, đồng thời cũng là một cách để huấn luyện tinh thần phục tùng.
Sau đó tỷ kiếm, là để phô diễn thực lực, khiến người ta thật tâm cam phục.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Phượng Khê nhìn Lạc Trần, cười nói:
“Lạc sư huynh, muội chẳng qua chỉ lợi dụng điểm tiện nghi không dùng linh lực thôi, chứ thật sự đánh nhau thì huynh chắc chắn không đỡ nổi muội đâu.”
Lạc Trần: “……”
Khoan đã, người bình thường chẳng phải nên nói “huynh có thể thắng ta” để giữ thể diện cho nhau hay sao?!
Phượng Khê khẽ cười: “Lạc sư huynh, chỉ đùa một chút thôi, đừng giận nha!”
Nói xong, nàng quay sang mọi người:
“Hôm nay làm lỡ khá nhiều thời gian, mong chư vị thứ lỗi.
Muội làm vậy không phải để khoe mẽ, mà là để rèn luyện sự nhẫn nại cho mọi người.
Chúng ta đều là người một nhà, có vài lời muội xin nói thẳng.
Đợt tuyển chọn lần này do bốn vị Thái thượng trưởng lão chủ trì, không phải muội cố tình nghi ngờ, nhưng e là bốn phong khác sớm đã biết nội dung khảo thí, chỉ có Ngộ Đạo Phong chúng ta là hoàn toàn mù tịt.
Chưa kể trong quá trình tuyển chọn, có khả năng chúng ta còn gặp phải đối đãi không công bằng.
Những chuyện này đều cần nhẫn nhịn, chỉ có nhẫn nhịn được, mới có thể chờ đúng thời cơ để giành lấy suất vào Hạo Thiên Kính.
Nếu chỉ mới chịu chút uất ức như muội thử hôm nay mà đã không nhịn được, thì đến khi tuyển chọn thật sự, các huynh kiểu gì cũng sẽ bị người ta dắt mũi rơi vào bẫy.”
Mọi người lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ. Bảo sao thường ngày Phượng Khê khéo léo, hòa nhã là thế, sao hôm nay lại nghiêm khắc khó chịu như vậy!
Thì ra là đang rèn luyện sự nhẫn nại của bọn họ nha!
Khương Yển lập tức nói chen:
“Ta sớm đã nhìn ra rồi, bằng không sao ta lại bênh vực Phượng Khê? Cũng tại các ngươi ngu ngốc quá thôi!”
Mọi người: “……”
Lúc này, Phượng Khê tiếp tục nói:
“Có câu: Không có quy củ, sao thành phép tắc. Còn có câu: Nhà có nghìn miệng, cũng chỉ nên một người làm chủ. Nếu mọi người đã đề cử muội làm người dẫn đầu, vậy thì phải tuân thủ kỷ luật nghiêm minh, nghe theo hiệu lệnh của muội vô điều kiện. Mọi người có thể làm được không?”
Tuy trong lòng có người lẩm bẩm: Không phải tông chủ chỉ định ngươi làm dẫn đầu sao? Sao lại bảo là tụi ta đề cử?
Nhưng chưa kịp nghĩ sâu, Hoài Hà đã giơ tay hét to:
“Được! Chúng ta có thể làm được!”
Hắn vừa mở màn, Quân Văn cũng hùa theo, đám người phía sau thấy vậy liền đồng loạt hô vang hưởng ứng.
Phượng Khê liếc nhìn Hoài Hà đầy tán thưởng, quả không hổ là kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, gặp thời liền trèo lên sân khấu như nước gặp nguồn!
Nàng giơ tay ra hiệu mọi người yên lặng, chờ khi không khí ổn định lại, mới chậm rãi nói:
“Nếu đã như vậy, thì muội xin nói rõ trước, ai không tuân lệnh, đừng trách muội trở mặt vô tình!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-870.html.]
Dĩ nhiên, nếu có người không muốn đi cùng muội, cũng chẳng sao cả. Khi vào thí luyện, có thể tách đội tự hành động.
Nhưng muội cũng phải nhắc trước một câu, có những kẻ lòng dạ độc ác hơn các huynh tưởng rất nhiều, đợt tuyển chọn này e rằng không chỉ là khảo thí, mà còn là một màn thanh trừ người ngoài.
Nếu ai lạc đàn, đến lúc đó có kêu trời trời không thấu, có gọi đất đất chẳng hay, đừng trách muội, người làm dẫn đầu, vô tình không cứu kịp.”
Đám người nghe xong lạnh cả sống lưng, nghĩ bụng: Ngươi đã dọa vậy rồi, ai mà dám tự ý hành động nữa chứ?
Khác nào tự tìm đường ch/ết đâu!
Huống hồ, không phải đám thân truyền dễ dụ gì, mà thật sự là bọn họ cũng hiểu rõ, bốn vị Thái thượng trưởng lão xưa nay đâu ưa Ngộ Đạo Phong, tông chủ lại chẳng có bao nhiêu quyền lên tiếng, nếu không sao phải tổ chức cái loại “tuyển chọn” này?
Vì thế, mọi người liền đồng loạt bày tỏ: Tuyệt đối sẽ nghe theo người dẫn đầu, không ai hành động riêng lẻ!
Phượng Khê nghe vậy thì rất vừa lòng.
Nàng quyết định, lát nữa phải cho bọn họ nếm chút “mật ngọt”, để sau này càng thêm trung thành tận tụy.
“Nói gì thì nói, thực lực mới là chân lý cứng rắn nhất.
Từ hôm nay trở đi, muội sẽ cùng hai vị sư huynh của muội truyền dạy kiếm pháp Quân thị cho các vị. Tuy thời gian hơi gấp rút, nhưng các vị đều là thiên tài, muội tin mọi người đều có thể nắm được những điểm mấu chốt.”
Cả đám người lập tức rộ lên xôn xao.
Kiếm pháp Quân thị bọn họ thèm nhỏ dãi từ lâu rồi!
Không ngờ Phượng Khê lại rộng rãi như thế, sẵn lòng truyền thụ mà không hề giấu nghề?
Đúng là người tốt quá mức!
editor: bemeobosua
Chỉ có Khương Yển là không mấy bận tâm. Hắn vốn chưa từng thấy kiếm pháp Quân thị, cứ tưởng mấy lời đồn là phóng đại, nên không tin có gì ghê gớm.
Cho đến khi Quân Văn đích thân biểu diễn một chiêu, mắt hắn suýt nữa trợn ra khỏi hốc!
Hắn vốn có thiên phú về kiếm đạo, vừa nhìn liền hiểu sự kỳ diệu của kiếm pháp Quân thị!
Đến nước này thì không thể không thừa nhận: Phượng Khê quả là hào phóng!
Ban đầu hắn còn tưởng Phượng Khê đồng ý làm lá chắn cho Lạc Trần chắc chắn là vì tông chủ hứa hẹn chỗ tốt gì đó, giờ xem ra, là do hắn bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!
Phượng Khê đúng là người có tâm thiện lương!
Người có tâm "thiện lương" như nàng lúc này lại đang thầm nghĩ: kiếm pháp này vốn của Trường Sinh Tông, nàng lấy đồ của người khác truyền cho người khác, có thể coi như… lấy lông dê dán lên người dê luôn rồi còn gì!
Phượng Khê để mọi người ở lại luyện kiếm, còn mình thì rảo bước rời khỏi sân, đi tìm Tư Mã tông chủ.
Vừa gặp mặt, Phượng Khê đã thở dài thườn thượt.
“Tông chủ, ba người chúng ta đồng ý giúp ngài tham gia tuyển chọn thí luyện là thật, chuyện ra tay khuấy nước cho đục cũng là thật, nhưng mà, ta không có đồng ý làm người dẫn đầu đâu nha!
Giờ thì hay rồi, đám đệ tử thân truyền của Ngộ Đạo Phong sống c/hết muốn ta làm đầu tàu, ta mà không đồng ý là họ bám lấy không rời!
Cái này mà gọi là ‘dẫn đầu’ cái gì chứ?! Đây chẳng phải là ‘bia sống’ để người ta nhắm b.ắ.n à?!
Hay là, ngài lên tiếng giao chức dẫn đầu này cho Lạc Trần đi!”
Tư Mã tông chủ: “……”
Tuy ông không rõ chi tiết tình hình ra sao, nhưng nhìn biểu cảm và ngữ khí là đoán được đại khái rồi.
Đám đệ tử kia với Phượng Khê chẳng thân quen gì, sao tự nhiên lại đề cử nàng làm người dẫn đầu chứ?
Nhất định là giữa chừng nàng đã giở trò gì đó!
Chỉ là… có điểm khiến ông băn khoăn: những người khác thì không nói, chứ tại sao cả năm người Lạc Trần cũng đồng ý để nàng dẫn đầu?
Đặc biệt là Khương Yển, tính khí bốc đồng, động một chút là xắn tay áo lên đòi đánh người, sao lại cũng chịu gật đầu?
Ông vừa nghĩ vừa nói:
“Nếu mọi người đều đề cử ngươi, chứng tỏ họ công nhận năng lực của ngươi.
Vả lại, cho dù ngươi không đảm nhiệm chức dẫn đầu thì…”
Tư Mã tông chủ vốn muốn nói “Dựa vào cái đức hạnh của ngươi”, nhưng lời ra đến miệng thì vội nuốt lại, chuyển sang:
“Dựa vào sự xuất sắc của ngươi, chắc chắn rồi cũng sẽ bị cuốn vào rắc rối thôi. Cây cao thì đón gió, ngươi hiểu mà! Cho nên, ngươi cũng đừng từ chối nữa, chức dẫn đầu này, giao cho ngươi là hợp lý nhất!”
Phượng Khê chớp mắt: “Làm không công à?”
Tư Mã tông chủ: “……”