Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 872

Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:13:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

872. Phượng Khê và Quân Văn thật là đáng thương.

Lúc này, Khương Yển nhìn Phượng Khê, trong lòng bỗng cảm thấy nàng như cao đến hai trượng tám!

Phượng Khê này… đúng là có chút bản lĩnh thật!

Hắn tỏ vẻ hổ thẹn, nói:

“Phượng Khê sư muội, vừa rồi là ta lỗ mãng, sau này nhất định sẽ sửa đổi!”

Phượng Khê gật đầu, rồi quay sang Lạc Trần:

“Lạc sư huynh, huynh rất có thiên phú về kiếm pháp, ngộ tính cũng tốt, nhưng vẫn còn vài điểm cần cải thiện…”

Sau đó, Phượng Khê lần lượt chỉ ra chỗ cần chỉnh sửa cho từng người. Dù mấy điều này phần lớn là do Huyết Phệ Hoàn “nhìn” ra, nhưng thời khắc huy hoàng này vẫn thuộc về Phượng Khê!

Đám thiên tài này ai nấy đều vô cùng khâm phục Phượng Khê. Bởi không chỉ chứng minh nàng có thực lực về kiếm đạo, mà quan trọng hơn là nàng không hề giấu nghề.

Ngay cả các trưởng lão Trường Sinh Tông cũng chỉ truyền hết tâm huyết cho đồ đệ thân cận của mình, đối với những đệ tử thân truyền khác đều giấu giấu giếm giếm. Không ngờ một người ngoài như Phượng Khê lại thẳng thắn với bọn họ đến thế!

Chỉ riêng điểm này thôi, nàng đã đủ tư cách làm người dẫn đầu bọn họ rồi!

Bảo sao nàng lại được xem là “ánh sáng của Bắc Vực”, làm việc đúng là phóng khoáng khí khái!

Nói suốt một hồi cũng thấy mệt, Phượng Khê bèn uống hớp trà giải khát, ăn thêm hai miếng điểm tâm, rồi mới tiếp tục:

“Các huynh, muội muốn nhắc nhở một điều.

Hiện giờ bốn phong đang nhìn chằm chằm chúng ta như hổ rình mồi, thủ đoạn gì cũng có thể giở ra.

Những người quen biết các huynh, bạn cũ, thân bằng cố hữu, có thể sẽ mượn danh nghĩa thăm hỏi để dò xét thật giả. Dù họ không cố ý, vẫn có khả năng bị người khác lợi dụng.

Một khi để lộ thông tin, các huynh sẽ mất đi tư cách bước vào Hạo Thiên Kính, cũng chính là cơ hội đoạt lấy cơ duyên!

Vì vậy, từ nay về sau, bất kể ai liên lạc với các huynh, đều phải giữ vững cảnh giác, không được lơ là!

Lúc này các huynh phải ‘lục thân bất nhận’, phải ‘má/u lạnh vô tình’!

Ngoài ra, để đảm bảo có đủ thời gian huấn luyện, từ nay việc ăn ở đi lại của các huynh sẽ được thống nhất trong viện của ba sư huynh muội chúng ta. Nếu muốn ra ngoài, cần có sự phê chuẩn của muội.

Yên tâm, các huynh không phải tốn một xu nào cả!

Vừa rồi muội đã đi gặp tông chủ xin kinh phí!

Tuy quá trình rất gian nan, nhưng kết quả vẫn là thành công.

Có khoản kinh phí này, muội cam đoan sẽ cho các huynh ăn ngon uống tốt. Trong lúc tu luyện còn có Tụ Linh Trận, định kỳ phát đan dược!

Dù tiền không đủ, muội sẽ tự bỏ ra bù vào!

Ai bảo muội là đội trưởng của các huynh chứ!”

Mọi người nghe xong, chẳng những không cảm thấy bị hạn chế tự do, ngược lại còn cảm động đến rối bời, vị đội trưởng này thật sự quá có tâm!

Nghĩ đến ban đầu họ từng đối đầu, nghi ngờ, ác cảm với Phượng Khê, giờ chỉ thấy bản thân đúng là… không ra gì!

Đặc biệt là Khương Yển, đập n.g.ự.c thề:

“Phượng Khê, không, đội trưởng! Từ nay trở đi, mặc kệ ai nói gì, Khương Yển ta chỉ nghe lời muội, muội nói gì chính là cái đó!”

Hoài Hà cũng phụ họa:

“Đúng vậy! Đội trưởng không chỉ truyền dạy kiếm pháp, chỉ ra thiếu sót, còn chăm lo cả ăn, mặc, ở, đi lại. Với bọn ta mà nói, ân nghĩa ấy chẳng khác gì tái tạo!

Bọn ta chỉ còn cách tu luyện chăm chỉ, nghe lệnh muội, mới xứng đáng với ân tình ấy!”

Hai người vừa mở lời, những người khác cũng lần lượt thể hiện thái độ.

Nội dung gần như giống nhau, nói chung là… trung thành tuyệt đối.

Chỉ có bốn người nhóm Lạc Trần thì im lặng, nhưng thái độ cũng không tệ.

Khác với Khương Yển thẳng tính, không có nhiều tâm tư vòng vo, bọn họ là những nhân tài nổi bật trong hàng đệ tử thân truyền của Ngộ Đạo Phong. Có thể chịu phối hợp đã là tốt lắm rồi, muốn họ lập tức tỏ lòng trung thành thì không dễ.

Không sao cả, cứ từ từ.

editor: bemeobosua

Phượng Khê ra hiệu cho mọi người tiếp tục luyện kiếm, còn mình thì quay về phòng.

Vừa nhai rôm rốp một quả linh quả, nàng vừa dùng thần thức hỏi Đại Thạch Đầu:

“Bên Cửu U Hóa Cảnh thế nào rồi?”

Đại Thạch Đầu đáp, giọng đầy hả hê khi thấy người gặp nạn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-872.html.]

“Ta đã truyền tống đám nội môn đệ tử Thiên Khuyết Minh tới Nam Vực, còn sắp xếp cho họ ‘vô tình gặp phải yêu thú nổi loạn’!

Rồi sau đó là màn địa long xoay mình bất ngờ gây chấn động!

Khi họ đang ngự kiếm phi hành, ta lại tặng thêm nghi thức đón tiếp ‘Kim Vũ Điêu lao xuống’!

Cuối cùng, cho bọn họ đáp thẳng xuống trước sơn môn Trường Sinh Tông!

Hiện giờ hai bên vẫn còn giằng co, chưa ra tay, chắc là đang dè chừng lẫn nhau.”

Phượng Khê rất hài lòng:

“Ngươi cứ tiếp tục theo dõi, có động tĩnh gì lập tức báo ta biết.”

Đại Thạch Đầu lập tức bày tỏ lòng trung thành, sau đó dè dặt hỏi:

“Chủ nhân, cái tỷ lệ phân chia giữa ta với ngươi… có thể chỉnh lại chút được không?”

Phượng Khê ngạc nhiên:

“Sao? Ngươi thấy ta tám ngươi hai không hợp lý à, định đổi thành ta chín ngươi một?”

Đại Thạch Đầu: “... Ta... ta vừa nói linh tinh thôi, coi như chưa nghe gì cả!”

Haizz!

Xem ra cái chuyện đòi sửa tỷ lệ là không thể, thôi thì ráng moi thêm chút lông dê từ đám Thiên Khuyết Minh vậy!

Sau khi đá văng Đại Thạch Đầu ra ngoài, Phượng Khê ngồi trong phòng cân nhắc một lúc, rồi gọi Quân Văn vào nhà.

Quân Văn hí ha hí hửng chạy vào, lòng ngập tràn hạnh phúc.

Tiểu sư muội sao lại không gọi Cảnh lão tứ, chỉ gọi mỗi mình hắn?

Chẳng phải là quá rõ rồi sao!

Tiểu sư muội với hắn là thâm tình đặc biệt!

Hắn chính là ca ca ruột duy nhất của tiểu sư muội!

“Tiểu sư muội, muội tìm huynh có chuyện gì thế?”

Phượng Khê hạ thấp giọng:

“Ngũ sư huynh, nhiệm vụ tiếp theo của huynh là cải tiến kiếm trận, đến lúc đánh bất ngờ bốn phong kia một phen.

Để rút ngắn thời gian, có gặp khó khăn gì thì cứ bảo muội, muội nhờ gia gia giúp giải quyết.”

Quân Văn đảo mắt, thì thầm:

“Tiểu sư muội, huynh cũng không giỏi kiếm trận lắm, hay là dụ Lạc Trần bọn họ ‘truyền thụ’ thêm cho huynh vài kiểu kiếm trận nữa, gọi là cùng có lợi ha!”

Phượng Khê phì cười:

“Muội cũng đang tính như vậy.”

Hai sư huynh muội lập tức bật cười gian trá.

Nhóm đệ tử đang luyện kiếm bên ngoài: “…”

Phượng Khê với Quân Văn có phải đang bàn kế bán đứng tụi ta không vậy?!

Cái tiếng cười kia, nghe kiểu gì cũng không phải loại có thiện ý!

Cảnh Viêm: “…”

Hai người các ngươi có thể thu lại chút không?!

Bây giờ còn mưu mô trước mặt bàn dân thiên hạ luôn à?!

Hắn ho nhẹ một tiếng, quay sang nói với mọi người:

“Hai người kia từng bị ma đầu bên Ma tộc bắt tra tấn, thành ra để lại chút tật, các ngươi đừng để ý.”

Mọi người lúc này mới vỡ lẽ, lập tức ánh mắt tràn đầy đồng cảm và thương hại.

Tuy giờ Nhân tộc Bắc Vực và Ma tộc đang liên minh, nhưng trước kia vẫn là đối địch sống còn!

Mà Ma tộc thì nổi tiếng tàn bạo, bảo sao hai người bọn họ lại thành ra như vậy.

Thật là tội nghiệp!

Thế nên khi Phượng Khê và Quân Văn bước ra khỏi phòng, điều họ nhận được là một tràng ánh mắt… chan chứa lòng thương!

Phượng Khê: “…”

Quân Văn: “…”

Loading...