Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 873

Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:13:21
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

873. Một dòng truyền thừa, lấy việc giúp người làm vui

Nếu đổi lại là người khác, chắc hẳn đã ngơ ngác một lúc lâu. Nhưng với Phượng Khê thì… không tồn tại chuyện ấy.

Các ngươi muốn đồng cảm cứ việc đồng cảm, tốt nhất là tiện thể bố thí thêm cho ta chút linh thạch nữa thì càng tốt!

Quân Văn tuy không cởi mở như nàng, nhưng khả năng chịu đòn hiện tại đã khác xưa. Đừng nói là bị thương hại, đến oán hận hắn cũng chẳng buồn để tâm.

Phượng Khê nhìn quanh mọi người, nói:

“Trong đợt khảo hạch chọn lựa sắp tới, rất có thể Ngộ Đạo Phong chúng ta sẽ bị đệ tử của bốn phong còn lại vây đánh. Muốn lấy ít địch nhiều thì chỉ nhờ vào Quân thị kiếm pháp thôi là chưa đủ, còn phải cải tiến kiếm trận cho phù hợp hơn với kiếm pháp đó.

Làm vậy, không chỉ tăng uy lực gấp bội mà còn khiến đối phương trở tay không kịp, hoàn toàn bất ngờ!

Giờ các huynh tự lập thành đội, biểu diễn loại kiếm trận mình thành thạo nhất cho muội và Ngũ sư huynh xem qua.

Tuy rằng muội và Ngũ sư huynh có chút hiểu biết về kiếm trận, nhưng cải tiến thì chưa đủ tay nghề. Vì vậy, chúng ta sẽ nhờ đến các bậc trưởng bối trong nhà Ngũ sư huynh hỗ trợ.

Còn cách nhờ thế nào, các huynh khỏi cần lo. Dù lâu thì năm ngày, nhanh thì một canh giờ là sẽ có bản cải tiến gửi về.”

Những đệ tử thân truyền vốn đã ngầm cho rằng Quân thị là một thế gia ẩn cư, thậm chí còn mạnh hơn cả Trường Sinh Tông.

Hôm trước trên đài luận đạo, đối phương có thể hóa giải kiếm quang của Phượng Khê nhẹ nhàng như không, thực lực thế nào ai cũng nhìn thấy rõ.

Chưa kể trong đợt thi đấu, Quân Văn dùng chính là kiếm trận đã cải tiến, điều đó chứng minh nền tảng về kiếm trận của Quân gia sâu không lường được!

Vì thế, sau khi nghe Phượng Khê nói xong, chẳng ai nghi ngờ bọn họ đang muốn ăn trộm kiếm trận, ngược lại còn cảm động đến rơi nước mắt.

Bởi vì, họ sẽ được học kiếm trận đã cải tiến!

Ngay cả Lạc Trần, người cẩn trọng nhất, cũng chẳng thấy có gì sai. Dù sao Phượng Khê chỉ yêu cầu biểu diễn, đâu có bảo họ dạy lại kiếm trận?

Nếu chỉ cần nhìn là học được, vậy thì thứ đó vốn chẳng phải bí kíp gì rồi!

Hơn nữa, Phượng Khê trước đó đã căn dặn: cố gắng đừng liên lạc với người bên ngoài. Thành ra cũng chẳng ai lên tiếng hỏi sư phụ sư thúc gì cả, ai nấy đều rối rít bắt tay luyện kiếm trận.

Phượng Khê mỉm cười: “Từng bước từng bước một, đừng hấp tấp!”

Đám "cây rụng tiền" này đúng là dễ thương quá chừng!

Cả đám địch mà lại tích cực như thế!

Không hổ là môn sinh đồ tôn của Doãn trưởng lão, một dòng truyền thừa lấy việc giúp người làm niềm vui! =)))

Ba người Phượng Khê nhìn chằm chằm không rời mắt vào đám thân truyền đang diễn luyện kiếm trận.

Ngay cả Huyết Phệ Hoàn cũng hết sức chăm chú quan sát. Dù Ma tộc không dùng kiếm trận, nhưng với trình độ kiếm đạo của hắn, cải tiến kiếm trận chỉ như bữa sáng mà thôi.

Thật ra hắn cảm thấy mấy thứ như kiếm trận là trò chơi dành cho đám đầu óc trung bình.

Một tuyệt thế thiên tài như hắn đây, căn bản không cần đến mấy thứ ấy. Một mình hắn là đủ!

Cần gì phối hợp, cần gì đánh yểm trợ? Hắn chẳng cần!

Người đông chỉ tổ vướng chân vướng tay.

Nam Vực bao năm không phát triển được, phần lớn chắc cũng do sa đà vào mấy trận pháp này.

Không lo rèn luyện cá nhân, chỉ biết lo kiếm trận, nghiên cứu mấy cái kiểu 1 + 1 > 2. Sao không nghĩ tới chuyện một mình chọi mười chứ?

Tất nhiên, thiên hạ này chỉ có mỗi hắn là thiên tài tuyệt đỉnh, còn đám người bình thường ấy thì chỉ có thể dựa vào mấy trò này thôi!

Thôi được!

Vì con cháu, miễn cưỡng chỉ điểm vài câu cho đám thường nhân cũng được!

Sau khi xem qua ba trận kiếm pháp, Phượng Khê liền thưởng cho đám "cây rụng tiền" mấy viên đan dược giúp củng cố thần thức.

Không chỉ vậy, nàng còn mở cả Tụ Linh Trận, để bọn họ ngồi xuống tu luyện, hấp thu dược hiệu cho triệt để.

Đám "cây rụng tiền" ban đầu còn tưởng Phượng Khê phát linh đan chỉ là mấy viên thường thường thôi, ai ngờ nàng lại hào phóng phát cả đan dược cấp Địa! Đã thế còn là Tụ Linh Trận cao cấp!

Không biết tông chủ cho nàng bao nhiêu ngân quỹ nữa, chứ tiêu kiểu này thì chẳng mấy mà cạn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-873.html.]

Phượng Khê đúng là đội trưởng tốt nhất trần đời!

Không ngờ được, vị đội trưởng tốt bụng của bọn họ lại hào phóng như thế là có lý do, bởi vì phải vội chạy vào phòng chép lại kiếm trận, kẻo xem quá nhiều thứ lại lộn xộn trong đầu.

Dù gì thì nàng cũng thuộc dạng nhìn một lần là không quên, nhưng chung quy vẫn là người phàm, không phải thần tiên.

editor: bemeobosua

Phượng Khê sau khi vào phòng, cầm bút "xoạt xoạt" vài cái đã viết xong trận đồ, nhiệm vụ của nàng xem như hoàn thành.

Phần cải tiến kiếm trận thì đã được phân cho Huyết Phệ Hoàn và Quân Văn lo liệu.

Nàng tự biết khả năng của mình, về mặt kiếm trận thì đúng là không bằng hai người kia, chuyện chuyên môn cứ giao cho người chuyên môn xử lý là yên tâm nhất.

Chỉ có một điều hơi phiền: nàng phải làm người phát ngôn cho Huyết Phệ Hoàn. Không có nàng phiên dịch thì Huyết Phệ Hoàn với Quân Văn đúng là khó mà giao tiếp nổi.

Vậy là Huyết Phệ Hoàn và Quân Văn bắt đầu thông qua "phiên dịch" Phượng Khê để thảo luận cách cải tiến kiếm trận. Ngạc nhiên thay, ông lớn và cậu nhỏ này lại rất hợp gu nhau!

Huyết Phệ Hoàn không nhịn được, quay sang nói với Phượng Khê:

"Tiểu tử Quân Văn này tuy đầu óc hơi đần, nhưng về kiếm đạo thì đúng là giỏi hơn ngươi, miễn cưỡng xem như nhân tài đấy!"

Phượng Khê cười tủm tỉm đáp:

"Ngũ sư huynh con đúng là trước kia hơi ngơ thật, nhưng từ lúc đi theo con lăn lộn, cái đầu cũng lanh lẹ hơn nhiều rồi."

Huyết Phệ Hoàn hừ lạnh:

"Đi so với mấy người bình thường thì có khi còn tạm, chứ đem ra so với chúng ta, đừng nói kiếp này, kiếp sau kiếp sau nữa hắn vẫn là đồ ngốc!"

Phượng Khê nhướng mày cười:

"Người mà nói vậy thì con không đồng ý đâu! Người khác trong lòng đều thật thà, chỉ có chúng ta là cái rây, ai cũng lọt qua hết!"

Huyết Phệ Hoàn: "……"

Vì chưa hồi phục hoàn toàn, sau khi cải tiến xong hai loại kiếm trận, hắn định nghỉ ngơi một lát.

"Tiểu Khê, ta hơi mệt…", hắn vừa định nói tiếp thì chợt thấy Doãn trưởng lão đi tới, lập tức đổi giọng:

"Ta có hơi mệt, nhưng dù có nhắm mắt ta vẫn cải tiến được cái kiếm trận củ chuối này! Tiếp tục nào!

À đúng rồi, chuột tinh tới đó, để ý chút nhé."

Hừ!

Hôm nay phải để chuột tinh kia mở rộng tầm mắt, xem thế nào mới gọi là thiên tài chân chính!

Thế nào mới gọi là trụ cột Cửu U đại lục!

Thế nào mới là đệ nhất nhân của Cửu U đại lục!

Phượng Khê nhìn hắn như tiêm má/u gà, lập tức hiểu ra, tiện nghi gia gia lại muốn áp Doãn trưởng lão một đầu rồi.

Cái tính ham thắng này đúng là không chữa được!

Phượng Khê lập tức liếc mắt ra hiệu cho Quân Văn, Quân Văn liền hiểu ý.

Người làm việc thiện, Doãn trưởng lão, đến rồi!

Hắn thấy Phượng Khê vẫn cùng hắn bàn về kiếm trận, liền hiểu Phượng Khê không định giấu chuyện cải tiến kiếm trận, nhưng chắc chắn sẽ không để lộ sự tồn tại của Huyết Phệ Hoàn.

Vì vậy hắn cũng nhanh chóng nhập vai, nói năng cẩn thận, tuyệt đối không để lộ gì.

Một già một trẻ bên này bàn bạc khí thế ngất trời, còn Doãn trưởng lão thì ngơ ngác hết sức.

Ông hình như chỉ mới mấy ngày không đến, sao có cảm giác Trường Sinh Tông đã thay đổi thời tiết rồi?

Sao đám đệ tử thân truyền của Ngộ Đạo Phong lại rồng rắn kéo hết tới viện của Phượng Khê?

Còn ai nấy đều ngoan như chim cút, ngồi tu luyện im re?

Ông mới đi vắng mấy hôm, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì?!

Loading...