Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 875
Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:13:25
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
875. Ta chẳng khác nào nương nương chính cung vậy
Mấy đệ tử thân truyền còn đỡ, dẫu sao trước đó cũng từng nghe nói qua Quân gia rất lợi hại, trong lòng ít nhiều có sự chuẩn bị.
Nhưng năm người Lạc Trần thì chỉ từng nghe Hoài Hà nhắc sơ một câu, hoàn toàn không để tâm mấy.
Nếu Quân gia thật sự mạnh như vậy, thì tại sao Quân Văn vẫn chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh?
Vậy mà giờ bọn họ tin thật rồi.
Chỉ trong chớp mắt đã có thể cải tiến ra ba loại kiếm trận tinh diệu như thế, thực lực Quân gia đúng là sâu không lường được!
Còn về chuyện tu vi của Quân Văn, có khi bên trong ẩn ý rất lớn.
Có lẽ là trưởng bối trong nhà cố tình đè lại tu vi của hắn để rèn luyện tâm tính, cho nên mới để hắn tu luyện chậm lại…
Khương Yển tính tình thẳng thắn, lập tức vỗ vai Quân Văn một cái, nói:
“Quân sư đệ, không ngờ gia thế của đệ lại oai phong đến thế! Đệ đúng là thâm tàng bất lộ nha!”
Những người khác cũng nhao nhao quay sang, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Đầu thai đúng là một kỹ năng, mà kỹ năng này họ không có, ngoài việc hâm mộ thì vẫn chỉ biết hâm mộ thôi.
Quân Văn: (???)
Hắn suốt ngày chạy long nhong khắp nơi tìm cha, không ngờ lại có một ngày... chính mình tự bịa ra một ông cha đại lão!
Không!
Không chỉ là đại lão, mà còn bịa ra cả một gia tộc Quân thị khổng lồ!
Trên thực tế, gia tộc to lớn này... chỉ có mỗi mình hắn!
Xem ra tiểu sư muội nói đúng lắm: dựa núi, núi có thể lở; dựa sông, sông có thể cạn; chỉ có chính mình là đáng tin nhất!
Hắn đúng là nhân tài!
Ở một góc tối, Doãn trưởng lão cười như được mùa!
Trò mù mắt này... chơi vui thật đấy!
Làm gì có cái Quân gia nào?
Bộ kiếm pháp đó là của lão, kiếm quang cũng là lão giải, còn cái kiếm trận ấy... là do hai tiểu tử Quân Văn với Phượng Khê bày ra đấy!
Lão thấy bộ dáng khoe mẽ của Quân Văn thì ngứa mắt cực kỳ, bèn búng tay một cái, đúng lúc Quân Văn đang đắc ý thì ngã bổ nhào ra đất!
Quân Văn lặng lẽ bò dậy, cười khổ một tiếng, không nói gì.
Thế nhưng, ai nấy đều ngầm hiểu.
Chắc chắn là có trưởng bối Quân gia ngầm ra tay dạy dỗ rồi!
Kỷ luật Quân gia đúng là nghiêm thật!
Doãn trưởng lão tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể khiến đám mù mắt này đều ngã lăn quay ra đất cho tỉnh!
Huyết Phệ Hoàn xem tới đoạn này thì khoái chí hét lên sung sướng, không chỉ tự mình xem mà còn nhiệt tình giải thích cho Phượng Khê:
“Tên Chuột Tinh kia mặt tái mét rồi!
Bỏ qua mấy thứ khác, chỉ riêng tố chất tâm lý thôi là đã không bằng ta!
Nhớ hồi đó ta bị người ta hiểu lầm thành cái dạng gì, ta có rớt liêm sỉ thế đâu! =)))
Ngay cả chuyện bia mộ bị bôi bẩn suýt nữa gây ra họa lớn, ta vẫn chơi trong mồ vui vẻ như thường!
Cho nên, Chuột Tinh ấy á, không đủ trình so với ta đâu..."
Phượng Khê cùng đám linh sủng chỉ muốn há miệng hóa thành gáo!
Cái lão A Phiêu này đúng là biết c.h.é.m gió mà!
Đặc biệt là Lôi Kiếp, linh sủng chuyên sống mái với Huyết Phệ Hoàn, nhìn nó tức đến đỏ lửa mắt 120 lần!
Chỉ tiếc nó không biết nói, cũng chẳng viết được chữ, đành phải lặng lẽ làm thơ trong lòng mắng Huyết Phệ Hoàn:
A Phiêu A Phiêu thật vô sỉ,
Chưa gì đã khoái c.h.é.m gió tỉ mỉ,
Thổi tung trời đất tối mù mịt,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-875.html.]
Mà vẫn chỉ là qu/ỷ đầu to mà thôi!
Phượng Khê tự động lọc sạch mấy lời khoác lác của Huyết Phệ Hoàn, chỉ nghe phần nào hữu ích thôi.
Nghe được Doãn trưởng lão tức đến run cả người, nàng liền liếc mắt ra hiệu cho Quân Văn.
Quân Văn lập tức hiểu ý, không dám tiếp tục diễn nữa, nhanh chóng chuyển chủ đề trở lại chuyện kiếm trận, giúp mọi người giải thích chỗ chưa hiểu.
Doãn trưởng lão thấy mọi người luyện ra được chút hình dáng, sắc mặt lúc này mới dịu xuống một chút.
Tuy đám đệ tử thân truyền này đầu óc không được linh hoạt lắm, nhưng tư chất thì không tệ, nhất là năm người Lạc Trần.
Nói thật lòng, nếu đánh thật thì ba người Phượng Khê cũng chưa chắc là đối thủ của họ.
Mãi đến nửa đêm, mọi người mới nghỉ ngơi.
Ba người Phượng Khê vẫn ở trong viện của nàng, số còn lại thì ở viện của Quân Văn và Cảnh Viêm.
Tuy có đến năm mươi mốt người, nhưng Trường Sinh Tông vốn xa hoa, phòng ốc rộng rãi, chia ra vẫn đủ chỗ ở.
Huyết Phệ Hoàn ngáp dài một cái: “Chuột Tinh đi rồi, ta cũng tranh thủ ngủ chút, không có chuyện gì thì đừng gọi.”
Trời biết hắn đã cạn sạch tinh thần từ lâu rồi, chỉ vì cái má/u hiếu thắng đáng ghét kia mà gồng gánh tới giờ phút này!
Phượng Khê tóm tắt lại mọi chuyện xảy ra trong ngày, suy tính sơ qua bước kế tiếp rồi mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Dưới ao cá bắt đầu nổi lên từng chuỗi bọt khí, lũ Xích Yên Lý hận không thể đồng loạt cất tiếng ca hát!
Những ngày đen tối của chúng cuối cùng cũng đã kết thúc!
Đám đệ tử thân truyền này đến chẳng khác nào cứu mạng, giải thoát chúng ra khỏi nước sôi lửa bỏng!
Với nhiều người như vậy vây quanh, Phượng Khê chắc chắn sẽ không dám làm mấy trò lăn lê bò toài trước mặt bọn họ với lũ cá nữa, dù sao nàng cũng phải giữ gìn cái mặt nạ giả nhân giả nghĩa của mình!
editor: bemeobosua
Hơn nữa, sau khi huấn luyện kết thúc, nàng còn phải đi tham gia tuyển chọn thí luyện. Tới lúc đó thì chúng càng được tự do tự tại!
Nếu nàng thật sự giành được tư cách tiến vào Hạo Thiên Kính, thì có khi phải rất lâu sau mới quay về!
Thế là, đàn Xích Yên Lý cùng nhau xếp vây thành hình chữ thập, hết sức thành kính hướng về phía bầu trời nguyện cầu:
【Cầu cho cái tên biến thái Phượng Khê giành được suất vào Hạo Thiên Kính! Nếu ước nguyện này thành hiện thực, bọn con nguyện ý ăn bánh nướng to suốt mười ngày không ngừng!】
Lúc này, Phượng Khê đang nằm mơ thấy mình ăn cá nướng, mùi thơm ngào ngạt, mỗi miếng ăn vào lại càng ngon lành không dứt!
Sáng hôm sau, không ít đệ tử thân truyền ở Ngộ Đạo Phong đồng loạt nhận được thư từ bạn bè hoặc người quen, đại khái đều hỏi: “Sao không thấy các huynh về phòng, đi đâu mất rồi?”
Nếu không phải được Phượng Khê cảnh báo trước, mấy người này kiểu gì cũng khai thật toẹt ra là đang theo Phượng Khê tập huấn.
Nhưng hiện tại, ai nấy đều cảnh giác cao độ, cảm thấy đối phương nhắn tin chẳng có ý tốt lành gì.
Bình thường chẳng mấy khi thấy quan tâm nhau, sao giờ tự dưng nhiệt tình như vậy? Chắc chắn có điều mờ ám!
Chuyện bất thường ắt có dấu hiệu! Nhất định là như đội trưởng nói, hoặc là bản thân ngươi đang có âm mưu, hoặc là bị người khác lợi dụng!
Tóm lại, muốn moi thông tin từ ta à? Đừng hòng!
Cửa cũng không có! Mà đến cửa sổ cũng chẳng mở luôn!
Có người dứt khoát không thèm trả lời, có người thì phản ứng mạnh hơn, trực tiếp trả lời: “Liên quan quái gì tới ngươi!”
Nói gì thì nói, vẫn là Hoài Hà phản ứng đặc sắc nhất, sau khi nhận được tin nhắn của Hoài trưởng lão, hắn lập tức chạy tới tìm Phượng Khê.
“Đội trưởng! Đại bá của ta gửi tin hỏi ta đang ở đâu! Vậy ta nên phớt lờ hay là bịa chuyện nói dối?”
Phượng Khê: “...Huynh cứ nói thật cũng được, chỉ cần đừng tiết lộ thêm nội dung gì khác là được.”
Hoài Hà thở phào: “Vậy là ta yên tâm rồi! Bằng không thì đúng là làm khó ta, trung với đội trưởng hay hiếu với đại bá, thiệt khó chọn mà!”
Phượng Khê: “......”
Không ngờ ngươi lại là cái loại “tiểu bánh bao trung hiếu lưỡng nan toàn” thế này đấy!
Quân Văn lườm Hoài Hà một cái, trong lòng thầm nghĩ: thằng nhóc này không thể xem thường.
Nhưng hắn rất nhanh đã trấn tĩnh lại.
Bên cạnh tiểu sư muội ấy, nào là gia gia, nghĩa phụ, sư phụ, sư huynh, ca ca, tỷ tỷ, đệ đệ, muội muội... đông như cá trên sông!
Nhưng cuối cùng, người duy nhất còn ở lại bên nàng chẳng phải vẫn là ta hay sao?
Ta chẳng khác nào nương nương chính cung vậy, mặc kệ bên cạnh Hoàng thượng có bao nhiêu chim oanh én yến, ta vẫn vững vàng đứng giữa hậu cung không đổ!