Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 877

Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:13:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

877. Ai bảo Ngộ Đạo Phong chúng ta không có chỗ dựa

Tư Mã tông chủ cảm thấy dạo gần đây mình tranh đấu đến mức long trời lở đất, quay đầu nghĩ lại… hình như toàn vô nghĩa.

Trước kia lão Doãn này cũng đâu phải loại tử tế gì, toàn là lão hồ ly cáo già mà thôi.

Nào là bắt tay với lão Hoài, đưa cháu mình cho Phượng Khê lừa lọc giùm.

Rồi còn cái đám đệ tử thân truyền nữa, truyền người này chưa xong đã rò rỉ bí mật cho người khác! Truyền bí kíp mà như phát tờ rơi!

Cả buổi bận rộn xoay vòng xoay vòng, kết cục giống như đang làm công không công cho Phượng Khê!

Tư Mã tông chủ buồn bực không thôi: Không lẽ Phượng Khê hạ độc hết đám đệ tử kia rồi à? Sao từng đứa từng đứa đều không có lấy nửa điểm ý thức bảo mật?!

Kiếm trận đó là thứ sống còn với Trường Sinh Tông mà, chúng nó không hiểu hả?!

Lão Doãn thấy sắc mặt tông chủ trắng bệch như sắp xỉu tới nơi, sợ ông phát hỏa tẩu hỏa nhập ma, vội vàng chữa cháy:

“Thanh Hoằng à, đừng hiểu lầm, bọn nhỏ chỉ là biểu diễn trận pháp thôi, chứ có dạy Tiểu Khê đâu. Bọn ta cũng đâu ngờ Tiểu Khê với Tiểu Văn kia chỉ nghe một lần mà học được, nếu trách thì trách hai đệ tử ta thiên phú quá cao!”

Trong lòng Tư Mã tông chủ: Ngươi đây là đang an ủi ta hay đang xát muối lên vết thương của ta vậy?

Lão Doãn còn chưa chịu ngừng:

“Mà ngươi cũng đâu có thiệt! Phượng Khê nó còn cải tiến kiếm trận rồi dạy lại cho đám đệ tử thân truyền, từ ba bước đổi thành chín bước, uy lực còn tăng vọt. Nếu tính ra, ngươi còn lời đó!”

Tư Mã tông chủ: Ngươi nói nghe cũng có lý, mà ta sao cứ cảm thấy chỗ nào cũng sai sai vậy nè?

Lão Doãn thở dài, nét mặt già nua thoáng nét thê lương:

“Thanh Hoằng à, ta thừa nhận dạo này ta làm vài chuyện hơi hồ đồ, nhưng bản tâm vẫn là vì Trường Sinh Tông ta cả thôi.

Ta sống cũng chẳng còn được bao lâu, thiên kiếp sắp tới rồi.

Nếu ta ch/ết, để ngươi đơn độc chèo chống, chẳng phải khó khăn gấp bội? Nên ta mới tính tìm giúp ngươi ba người trợ lực.

Đặc biệt là Tiểu Khê ấy, đừng thấy con nhóc ham tiền, chứ nó nặng tình nặng nghĩa lắm, sau này chắc chắn sẽ là trợ thủ đắc lực của ngươi!”

Tư Mã tông chủ rất muốn hỏi lão Doãn xem cái gì khiến lão nghĩ Phượng Khê là người "trọng tình trọng nghĩa"?!

Nhưng nhìn vẻ mặt lão Doãn thành khẩn, ông cũng không tiện vạch lá tìm sâu thêm nữa. Mà thật ra xét kỹ, người đầu tiên dẫn sói vô nhà là ông, còn muốn trách ai?

Chuyện bây giờ cần lo nhất là kỳ tuyển chọn thí luyện.

Ông thu lại suy nghĩ, ổn định tinh thần:

“Doãn trưởng lão, vừa rồi ta nghĩ sai rồi, ngài đừng để bụng. Giờ ngài kể ta nghe rõ Phượng Khê huấn luyện thế nào đi.”

Lão Doãn lập tức kể từ đầu chí cuối những gì mình thấy, nghe được, không sót chữ nào.

Tư Mã tông chủ vừa nghe vừa gật đầu như bổ củi, dù sao thì cũng phải công nhận, Phượng Khê làm việc cũng có tâm, chưa đến nỗi phí tiền của ông chi ra!

Có điều… cái vụ lão Doãn đòi thêm mười ngàn vạn kinh phí thì ông không thèm nghĩ tới luôn cho đỡ tức!

Lúc này, Phượng Khê đang quan sát năm người Lạc Trần diễn luyện kiếm trận.

Không hổ là đệ tử thân truyền xuất sắc nhất Ngộ Đạo Phong, dù là về kiếm pháp hay khả năng phối hợp đều vượt trội.

Đặc biệt nhất là: Bộ kiếm trận này đám đệ tử thân truyền khác không ai biểu diễn nổi!

Thật ra thì… cũng không trách bọn họ. Tu vi không đủ thì làm sao vận dụng được kiếm trận cấp cao thế này?

editor: bemeobosua

Phượng Khê nhìn mà trong đầu đã lóe lên chủ ý:

Nếu mình cải tiến bộ kiếm trận này thành phiên bản nhẹ đô hơn, để những đệ tử khác cũng dùng được… chẳng phải có thể tạo bất ngờ cho bốn phong còn lại sao?

Nghĩ vậy, nàng liền kể ý tưởng cho Huyết Phệ Hoàn nghe.

Huyết Phệ Hoàn suy nghĩ một lúc, rồi đáp:

“Ừm… có hơi khó đấy, nhưng cũng không phải không làm được. Để ta nghĩ đã.”

Nghe vậy, Phượng Khê yên tâm hẳn, lại quay về tiếp tục quan sát các nhóm luyện kiếm trận.

Chờ xem xong xuôi, nàng với Quân Văn cùng vào phòng bắt tay cải tiến kiếm trận.

Cảnh Viêm thì lo tổ chức đám đệ tử thân truyền nhập định tu luyện.

Phượng Khê vừa làm cầu nối giao lưu giữa Quân Văn và Huyết Phệ Hoàn, vừa âm thầm tính toán: thời gian có hạn, mà đám “cây rung tiền” kia (tức mấy đệ tử thân truyền cấp cao) thì không thể học hết tất cả các bộ kiếm trận cải tiến được.

Đến lúc thi đấu, kiểu gì cũng có đứa “lọ đầy” không lắc được, đứa “lọ rỗng” lại lắc banh nóc, hoàn toàn trái ngược mong muốn.

Vậy nên, sau khi cải tiến xong vài bộ kiếm trận, nàng sẽ cho tụi nhỏ chọn mỗi người học kỹ một bộ, chuyên sâu là được.

Một lát sau, lão Doãn lại nghênh ngang bước tới.

Tuy ông không thể thuyết phục được Tư Mã tông chủ cấp thêm tám phần kinh phí cho Phượng Khê, nhưng chí ít cũng khiến tông chủ chấp nhận thực tế, như vậy cũng coi như không về tay không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-877.html.]

Huyết Phệ Hoàn vừa thấy lão Doãn liền nổi trận lôi đình:

“Cái tên Chuột Tinh đó lại tới nữa rồi!

Ngươi nói xem, hắn có phải no quá rảnh việc không? Suốt ngày rình mò, y chang con chuột chui từ xó tối ra!”

Phượng Khê bật cười:

“Gia gia, chắc Doãn trưởng lão chỉ lo lắng cho đám đệ tử thân truyền, nên mới tới xem bọn họ luyện tập thôi mà.”

Huyết Phệ Hoàn hừ lạnh:

“Lo thật thì sao không qua mấy phong khác mà coi? Biết đâu còn moi được chút tin tức hữu dụng!

Chứ cứ đứng đây giả bộ nghiêm túc, chẳng khác gì thằng đần thộn!”

Phượng Khê giật mình: Ờ, còn phải là cái lão tiện nghi gia gia ăn nói thẳng như ruột ngựa của ta chứ còn ai

Làm chuyện xấu thì rõ ràng nàng quá rành rồi!

Thực ra, mấy lời như Huyết Phệ Hoàn nói chỉ là thuận miệng nói ra cho có, mục đích chính là để dìm Doãn trưởng lão xuống một chút thôi.

Ai ngờ lại vô tình trúng lớn.

Dĩ nhiên, nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận điều đó, mà còn tranh thủ cơ hội tự biên tự diễn, tóm lại là phải thổi cho bản thân thành tài trí song toàn, văn võ kiêm ưu, không ai địch nổi!

Phượng Khê nịnh bợ mấy câu, sau đó liếc mắt ra hiệu cho Quân Văn:

“Ngũ sư huynh, muội hơi mệt rồi, chúng ta ăn chút gì rồi hẵng tiếp tục nha.”

Quân Văn, một diễn viên phụ lão luyện, lập tức gật đầu:

“Được.”

Phượng Khê vừa gặm một miếng điểm tâm, vừa thở dài nói:

“Bốn vị Thái Thượng trưởng lão chắc chắn là đã ra đề trước rồi, bốn phong kia làm gì có chuyện không biết nội dung tuyển chọn thí luyện chứ!

Cho dù không biết hết thì cũng phải nắm được ít nhất một phần tư rồi!

Chỉ có mỗi Ngộ Đạo Phong của chúng ta là hoàn toàn không biết gì hết!

Thế thì bất công quá rồi!

Đáng tiếc muội không biết ẩn thân, nếu không thì đã lén lút đi dạo một vòng bốn phong kia, biết đâu còn moi được tin gì có ích.

Dù không biết được đề thì cũng còn biết người biết ta, đến lúc đó phần thắng càng cao!”

Quân Văn lập tức hiểu ý Phượng Khê, vội vàng đỡ lời theo:

“Nếu mà vị tiền bối dạy ta kiếm pháp có ở đây thì tốt rồi!

Với tu vi của lão nhân gia, đừng nói đi do thám tin tức, ngay cả chuyện đem đầu bốn vị phong chủ ché/m xuống làm bữa sáng cũng không phải chuyện khó!

Đáng tiếc, lão nhân gia kia như rồng thần ẩn hiện, chúng ta căn bản chẳng có cách nào gặp được người, nói gì đến nhờ vả.”

Phượng Khê lại thở dài lần nữa:

“Phải rồi, nên cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi, nghỉ ngơi một lát rồi chúng ta tiếp tục chỉnh sửa kiếm trận đi!

Ai bảo Ngộ Đạo Phong chúng ta không có chỗ dựa!”

Người nói “vô tâm”, người nghe lại hữu ý, Doãn trưởng lão ngồi một bên bị đánh trúng ý tưởng.

Phải rồi!

Ta có thể đi tìm hiểu tin tức từ bốn phong khác mà!

Người ta được nhắc đề, thì ta trộm đề, như vậy gọi là có qua có lại!

Nghĩ đến đây, Doãn trưởng lão khẽ động người, lập tức biến mất.

Huyết Phệ Hoàn hừ lạnh một tiếng:

“Đúng là lão già đầu gỗ! Người ta vẽ cho cái đường thì y như rằng đi theo liền!”

Phượng Khê chẳng buồn quan tâm Huyết Phệ Hoàn nói gì, tâm trạng nàng bây giờ đang cực kỳ vui vẻ!

Nàng tin rằng với tu vi của Doãn trưởng lão, nhất định sẽ thám thính được tin tức có ích. Đến lúc đó, trong khi bốn phong khác chỉ nắm được một phần tư đề thi, thì Ngộ Đạo Phong bọn họ sẽ biết… toàn bộ!

Hơn nữa, nàng thông minh lanh lợi, còn có đám cây rụng tiền toàn lực phối hợp, danh ngạch nhất định cầm tới mỏi tay!

Cảm giác lội ngược dòng rồi lật bàn thật là sảng khoái!

Nghĩ đến đây, nàng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Quân Văn cũng cười theo nàng.

Nhóm cây rụng tiền đang tu luyện bên ngoài thấy vậy thì đồng loạt lộ ra ánh mắt đồng cảm.

Phượng Khê và Quân Văn… lại phát bệnh rồi!

Loading...